Hoàn toàn không ngờ lại bị Tịch Mộ Yên hỏi ngược lại, Ôn Miểu Miểu đôi lông mi dài khẽ rung rinh, đôi tai nhỏ lập tức đỏ bừng.

Aaaa, Tịch Mộ Yên này chắc chắn là cố tình!

Cố ý nói cho cậu biết có một kế hoạch cá nhân, lại cố ý nói là muốn giữ bí mật!

Rõ ràng là cố ý trêu đùa cậu mà hu hu hu!

Khuôn mặt nhỏ của Ôn Miểu Miểu lại phồng lên, không kìm được mà mím môi nhỏ giọng oán trách: "Anh Tịch, anh lại... lại bắt nạt em..."

"Hửm?" Tịch Mộ Yên kéo dài giọng cuối, bình thản đáp lại, nhịn cười hỏi: "Vậy Miểu Miểu muốn anh nói ra bây giờ sao?"   

Sau một thoáng dừng lại, Tịch Mộ Yên bỗng giơ tay lên, ngón trỏ thon dài như đùa nghịch khẽ chạm vào cằm Ôn Miểu Miểu khiến Ôn Miểu Miểu không thể không ngẩng đầu lên đối diện với hắn.

"Miểu Miểu." Tịch Mộ Yên mỉm cười hỏi lại một lần nữa: "Em chắc chắn muốn anh nói ra ngay bây giờ sao?"

Đối diện với ánh mắt của Tịch Mộ Yên, tim của Ôn Miểu Miểu bỗng nhiên đập loạn.

Rõ ràng là ngay lúc này, ánh mắt của Tịch Mộ Yên chẳng khác mấy so với thường ngày, chỉ là dường như ôn nhu hơn, nghiêm túc hơn, lại chứa chút ý cười trêu chọc nhẹ nhàng nhưng như thế cũng đủ rồi, ánh mắt này cũng đủ khiến cái đầu ngốc nghếch của Ôn Miểu Miểu bỗng nhận ra điều gì đó, mơ hồ có một chút dự cảm.

Cảm giác dự cảm bất ngờ đột ngột ập đến khiến tim Ôn Miểu Miểu không thể kìm nén mà đập nhanh hơn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Cậu không kìm được mà cúi đầu xuống thật nhanh, vội vàng đổi ý: "Không, không, không, anh đừng nói, đừng nói vội!"

Tịch Mộ Yên mỉm cười, cuối cùng thả lỏng, bình thản thu lại biểu cảm của mình, quay lại nhìn về phía người quay phim, gật đầu rồi nói: "Tiếp theo là câu hỏi gì?"

Người quay phim cố gắng giữ bình tĩnh, cố làm như không tồn tại nhưng khi bị Tịch Mộ Yên gọi tên, anh ta không thể làm ngơ nữa, nhanh chóng lật giở lại tờ giấy câu hỏi trong tay, quay sang hỏi Ôn Miểu Miểu: "Miểu Miểu, câu hỏi này thực ra liên quan đến câu trước, đó là thầy Tịch sắp đến sinh nhật, cậu đã chuẩn bị quà chưa?"

Ôn Miểu Miểu ngẩn người rồi thành thật gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Đương nhiên là có chuẩn bị rồi."

Điều này hoàn toàn là sự thật.

Ôn Miểu Miểu luôn nhớ rất rõ sinh nhật của Tịch Mộ Yên, nhưng suốt bảy năm qua, cậu chưa có cơ hội để tặng quà cho Tịch Mộ Yên.

Nhưng năm nay thì khác, năm nay cậu và Tịch Mộ Yên đã gặp lại nhau, còn cùng nhau tham gia chương trình tình yêu, Ôn Miểu Miểu đã nghĩ từ lâu sẽ chuẩn bị quà cho Tịch Mộ Yên.

Chỉ có điều, khi đó, cậu không dám nghĩ rằng mối quan hệ của mình với Tịch Mộ Yên lại phát triển đến mức này...   

Vì vậy, món quà đã chuẩn bị rất quý giá nhưng lại thiếu đi một chút tâm ý.

Còn bây giờ...

"Không chỉ chuẩn bị một món." Ôn Miểu Miểu nghĩ ngợi rồi đột nhiên bắt chước Tịch Mộ Yên vừa nói, giọng nhẹ nhàng bổ sung: "Nhưng cụ thể là gì thì phải giữ bí mật, nếu nói ra bây giờ thì... sẽ không còn bất ngờ nữa!"

Sau một thoáng dừng lại, Ôn Miểu Miểu đột nhiên quay đầu nhìn Tịch Mộ Yên, không biết từ đâu cậu lấy dũng khí mà lại bắt chước Tịch Mộ Yên vừa nói, cậu cũng hỏi lại: "Anh nói... Anh nói đúng không, anh Tịch?"

Tuy rằng lời nói giống nhau nhưng so với cách trêu đùa tự nhiên của Tịch Mộ Yên, giọng điệu của Ôn Miểu Miểu yếu hơn nhiều.

Cậu giống như một chú mèo con mới tập đi, hăng hái vươn móng vuốt về phía hổ lớn, tưởng mình có thể coi hổ như con mồi.

Bị móng mèo nhỏ cào không đau, chỉ ngứa, ngứa đến lạ lùng.

Giọng nói e dè nhưng đầy mong đợi của Ôn Miểu Miểu, ánh mắt ngây thơ lẫn chút táo bạo, tất cả đều như những chiếc lông vũ nhẹ nhàng chạm vào trái tim Tịch Mộ Yên, khiến trái tim hắn cảm thấy tê dại.

Tịch Mộ Yên nhìn sâu vào ánh mắt Ôn Miểu Miểu, cổ họng hơi di chuyển, giọng trầm ấm nhưng có chút kìm nén: "Miểu Miểu, anh thực sự rất mong chờ."

Rõ ràng chỉ là một câu rất nghiêm túc, nhưng khi qua giọng điệu của Tịch Mộ Yên, kết hợp với đôi mắt sâu thẳm lúc này, Ôn Miểu Miểu ngay lập tức bị điện giật.

Cậu ngoan ngoãn thu lại "móng mèo", trở về ngoan hiền.

Chú mèo con lại trở thành bé chim cút đỏ mặt.

Tịch Mộ Yên khẽ cười không tiếng động rồi quay lại nhìn người quay phim, dùng ánh mắt ra hiệu anh ta tiếp tục hỏi.

Người quay phim cảm thấy như sắp phát điên vì sự ngọt ngào của hai người này nhưng không thể rời đi, đành tiếp tục lật câu hỏi: "Thầy Tịch, câu hỏi này là, xin hỏi anh trở thành diễn viên với tâm niệm ban đầu là gì?"   

Câu hỏi này hoàn toàn ngoài dự đoán của Ôn Miểu Miểu, cậu cứ tưởng sẽ là những câu hỏi ngọt ngào liên quan đến cặp đôi như trước...

Nhưng không ngờ lần này lại không theo phong cách đó!

Tuy nhiên...

Vấn đề này, Ôn Miểu Miểu biết đáp án.

Bảy năm trước, cậu đã biết điều đó.

Trước đó, khi chương trình hỏi về lần đầu gặp nhau của CP, Tịch Mộ Yên đã kể rằng năm đó hắn gặp được Ôn Miểu Miểu là do trốn nhà đến một nơi xa xôi ở Dương Thành.

Khi ấy, Tần Cầm đã rất kinh ngạc, như thể không thể tin được rằng một người luôn chín chắn và điềm tĩnh như Tịch đại ảnh đế lại từng có một thời tuổi trẻ nổi loạn như thế.

Khi đó, Tịch Mộ Yên không giải thích nhiều, chỉ nhẹ nhàng nói: "Ai cũng từng trẻ dại."

Nhưng Ôn Miểu Miểu lại biết rõ nguyên nhân thực sự.

Trên thực tế, lý do Tịch Mộ Yên trốn nhà năm ấy không phải là bí mật gì to tát.

Nói đơn giản, nó cũng giống như bao thanh niên bình thường khác — mâu thuẫn giữa ý muốn cá nhân và ý muốn của gia đình.

Nhiều người trẻ có lẽ cũng từng muốn học nghệ thuật nhưng không được gia đình ủng hộ.

Chỉ khác là, không phải ai cũng có tài năng xuất chúng như Tịch Mộ Yên và cũng không phải ai cũng có xuất thân gia đình quyền lực như hắn.

Đúng vậy, đây chính là nguyên nhân Tịch Mộ Yên trốn nhà năm đó.

Năm đó, Tịch Mộ Yên vừa tốt nghiệp cấp ba, thành tích học tập của hắn nằm trong top đầu của Dương Thành, đủ sức chọn bất kỳ đại học hàng đầu nào trong nước. Nhưng hắn không phải kiểu người chỉ biết học mà còn có đầu óc kinh doanh rất xuất sắc.

Trong đám con nhà giàu, Tịch Mộ Yên là điển hình của "con nhà người ta," một người thừa kế khiến ai cũng ngưỡng mộ.   

Thế nhưng, khi chọn ngành nghề, hắn lại như mắc bệnh gì đó, bỏ qua tất cả những trường đại học danh tiếng trong và ngoài nước để muốn học diễn xuất!

Tất nhiên, gia đình Tịch Mộ Yên không đồng ý.

Vì thế, hắn đã bỏ nhà đi.

Nhưng cuối cùng, trong cuộc đối đầu với gia đình, Tịch Mộ Yên đã không thắng.

Nếu không, hắn đã không phải đi du học.

Dù thời gian trôi qua và mọi chuyện đã thay đổi, cuối cùng Tịch Mộ Yên vẫn bước vào ngành giải trí, dù muộn bốn năm nhưng hắn đã thực hiện được giấc mơ của tuổi trẻ.

Chỉ là giữa hắn và gia đình đã phải trải qua bao nhiêu lần hòa giải và thỏa hiệp, Ôn Miểu Miểu không hề biết rõ.

Từ khi gặp lại Tịch Mộ Yên đến nay, thực sự cả hai chưa có thời gian để trò chuyện kỹ càng về những năm tháng đã qua.

Nhưng may mắn, về sau sẽ còn rất nhiều thời gian để họ chia sẻ.

Tuy nhiên, trong lúc Ôn Miểu Miểu đang suy nghĩ mông lung, cậu lại nghe thấy Tịch Mộ Yên đưa ra một câu trả lời hoàn toàn khác với suy nghĩ của mình.

Có lẽ Tịch Mộ Yên cũng không ngờ sẽ bị hỏi về chuyện này, hắn im lặng một thoáng rồi khẽ mỉm cười, đôi mắt dường như trở nên dịu dàng hơn, nghiêm túc đáp: "Động lực ban đầu để tôi bước vào nghề này... là để có thể đứng ở nơi mà ai đó có thể nhìn thấy tôi."

Dừng lại một chút, Tịch Mộ Yên đột nhiên nghiêng đầu liếc nhìn Ôn Miểu Miểu, rồi nhẹ nhàng nói: "Bây giờ xem ra, động lực ấy đã được thực hiện."

Cảm nhận ánh mắt Tịch Mộ Yên, Ôn Miểu Miểu không khỏi trợn tròn mắt, trái tim trong lồng ngực lúc này đập không thể kiểm soát, giống như được trang bị động cơ tăng tốc, đập liên hồi và nặng nề, như thể rung lên màng nhĩ và cả linh hồn cậu.

Rõ ràng cậu nghe từng từ một cách rõ ràng nhưng khi ghép lại, mọi thứ lại như khó hiểu.

"Vì ai đó" là ai? Ôn Miểu Miểu không muốn tự mình đa tình, nhưng tại sao Tịch Mộ Yên cứ vừa nói vừa nhìn cậu chứ? Hơn nữa... Sao có thể chứ?

Nhưng trước khi cậu kịp tìm ra lý do, người quay phim lại gọi tên cậu.

Thấy sắp đến đích cuối cùng, người quay phim chỉ muốn nhanh chóng hỏi nốt câu cuối cùng để hoàn thành nhiệm vụ.   

"Miểu Miểu." người quay phim nói nhanh hơn thường lệ: "Câu hỏi này giống với câu hỏi dành cho thầy Tịch, đó là động lực ban đầu để cậu bước vào ngành này là gì?"

Ôn Miểu Miểu ngẩn người.

Khi xe dừng lại ở đèn đỏ, ngoài cửa sổ xe là một loạt các tòa nhà với màn hình LED lớn chói mắt khiến mọi người trong xe không khỏi nhìn theo.

Trên màn hình lớn đó là một quảng cáo đồng hồ của một thương hiệu quốc tế.

Thật trùng hợp, người đại diện thương hiệu này không ai khác chính là Tịch Mộ Yên.

Lúc này, gương mặt đẹp trai hoàn mỹ của Tịch Mộ Yên, không góc chết được phóng đại lên màn hình, ánh sáng mạnh mẽ làm nổi bật vẻ ngoài thần thánh của hắn.

Ánh mắt của Ôn Miểu Miểu dừng lại trên màn hình một chút rồi thu hồi lại, không tự chủ được mà liếc nhìn Tịch Mộ Yên ngồi bên cạnh.

Sau một lúc, cậu mới cúi đầu, khẽ trả lời: "Động lực ban đầu để tôi bước vào ngành này là vì theo đuổi thần tượng."

Không phải kiểu theo đuổi thần tượng thông thường.

Mà thật sự là, theo đuổi một ngôi sao sáng chói và xa xôi, tên là Tịch Mộ Yên.

Giống như cách cậu ghi chú Tịch Mộ Yên trong WeChat của mình — "Ngôi sao xa".

Ôn Miểu Miểu lựa chọn bước vào nghề này, chỉ là muốn đến gần Tịch Mộ Yên một chút, từng chút một.

Nghe câu trả lời đó, Tịch Mộ Yên bỗng nhiên quay lại nhìn cậu.

Hắn khẽ gọi: "Miểu Miểu."

Giọng hắn rất nhẹ nhàng, như sợ làm phiền điều gì đó.

Ôn Miểu Miểu giật mình, đôi tai nhỏ run rẩy, cậu cúi đầu, không dám nhìn lên.

Tịch Mộ Yên khẽ mở miệng định nói thêm gì đó nhưng người quay phim đã lên tiếng trước: "Thầy Tịch, Miểu Miểu, đến nơi rồi!"   

Ôn Miểu Miểu ngơ ngác, theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này cậu mới nhận ra họ đã đến giao lộ "Con đường ngọt ngào".

Bên đường là biển báo giao thông nổi bật ghi "Con đường ngọt ngào".

Tịch Mộ Yên lấy mũ lưỡi trai và kính râm đội lên cho Ôn Miểu Miểu, sau đó hắn cũng đội mũ và kính râm lên trước khi mở cửa xe.

Ôn Miểu Miểu giật mình, cũng vội vàng bước xuống theo.

May mắn là hôm nay không phải cuối tuần và vẫn là buổi sáng nên đường phố không quá đông người.

Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên đi song song, có lẽ vì chủ đề vừa rồi mà cả hai đều im lặng, không ai nói lời nào.

Gần chỗ "Con đường ngọt ngào" có một bức tường lớn với bức vẽ graffiti rất dễ thương, phù hợp với cái tên "Ngọt ngào".

Ôn Miểu Miểu đang nhìn về phía đó thì thấy hai cô nữ sinh nhỏ đi ngang qua.

Hai cô gái rõ ràng cũng đang ngắm bức vẽ trên tường, hoàn toàn không nhận ra mình vừa đi ngang qua Tịch đại ảnh đế và Ôn Miểu Miểu.

Ôn Miểu Miểu nghe được hai cô gái đang nói chuyện:

"Cậu biết không? Nghe nói bức tường này rất linh nghiệm! Cặp đôi nào chụp ảnh trước tường này đều có thể bên nhau lâu dài! Vì thế nó còn được gọi là tường Nguyệt Lão đấy!"

"Thật á? Vậy sau này tớ nhất định sẽ dẫn người yêu đến đây chụp ảnh!"

...

Vì hưng phấn, hai cô gái nói chuyện khá to nên Ôn Miểu Miểu nghe rõ mồn một.

Đầu cậu không khỏi nghĩ miên man.

Tường Nguyệt Lão...

Chụp ảnh trước bức tường này thì tình lữ có thể bên nhau lâu dài...

Dù thật hay giả, "bên nhau lâu dài" thực sự là một cụm từ rất đẹp.

Đặc biệt là với Ôn Miểu Miểu, người đã xa Tịch Mộ Yên hơn bảy năm.   

Nếu có thể, cậu thật sự không muốn xa Tịch Mộ Yên dù chỉ một phút giây.

Nhưng... hiện tại cậu và Tịch Mộ Yên vẫn chưa thể tính là người yêu.

Ôn Miểu Miểu đang mải nghĩ, hoàn toàn không nhận ra mình đã dừng chân rất gần bức tường, đứng đó tự đấu tranh với chính mình.

Sau một hồi, cậu không kìm được mà liếc trộm Tịch Mộ Yên, tưởng rằng mình rất kín đáo.

Ai ngờ, cậu lại bắt gặp ngay ánh mắt của Tịch Mộ Yên!

Tịch Mộ Yên đã nhìn cậu từ lâu.

Khi ánh mắt chạm nhau, trước khi Ôn Miểu Miểu có thể tự đưa ra kết luận, Tịch Mộ Yên khẽ cong khóe mắt, giơ ngón trỏ chỉ về phía bức tường và hỏi với giọng tự nhiên: "Miểu Miểu, có muốn qua đó chụp ảnh không?"   

*Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Tịch, còn hỏi gì nữa? Mau bế vợ mình qua chụp ngay đi!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện