Đã như vậy, chuyện sẽ không thể nào tệ hơn nữa, tôi đây tự an ủi mình --------- bất quá nhớ lần trước ở trên đường bị một con Vượng Tài cắn, kết quả vừa an ủi mình xong, xoay người liền dẫm lên cái đuôi đang quẫy của con Vượng Tài.

Đường Tống kéo tôi ngồi xuống, kế bên là Duy Nhất, còn đối diện là Hòa Nhất, hiện tại hai người này kết hợp, làm tôi nhức cả đầu.

Hòa Nhất cuối đầu dùng bữa, thật bình tĩnh, hoàn toàn không giống như lần trước mất khống chế, tôi hy vọng tình cảm đó chẳng qua chỉ là do anh ta ảo giác.

Duy Nhất còn lại là bất động thanh sắc, lấm lét nhìn trái nhìn phải, trong mắt hưng phấn lóe ra ánh sáng Bát Quái.

Tần Lệ ngồi bên cạnh Dương Dương, nhìn thấy tôi, lập tức nói – “Chị, vì sao gần đây không về nhà? Gọi điện thoại chị cũng không bắt máy”

Tần Lệ nói cũng đúng, sau sự kiện lần đó, tôi tận lực giảm bớt tiếp xúc cùng em ấy, coi như là khiến cho mẹ an tâm đi, có thể, tôi thật sự khắc Tần Lệ.

Duy Nhất không chuyện gì, lại đi giúp tôi trả lời – “Chị em gần đây vội vàng cùng anh rễ em bồi dưỡng tình cảm, hai người hận không được ngày ngày bên nhau, làm gì có thời gian quan tâm đến chuyện khác, hôm nay nếu không phải chị đây làm mặt dầy, chạy qua nhà em, hai người không biết còn ở trong phòng ò í e bao lâu nữa”

Duy Nhất là cố ý, cố ý hướng về phía Hòa Nhất nói.

Lời này vừa nói ra, những người còn lại tất cả đều ồn ào lên, trừ bỏ một người cười lạnh – a Vane và một người việc dường như không liên quan đến mình cao cao tại thượng – Hòa Nhất.

“Nếu như là vậy, em liền tha thứ chị, tranh thủ sang năm sinh ra cho em một đứa cháu chơi đi” – Tần Lệ vỗ tay cười đến rất vui mừng, mắt cong cong, giống như Nguyệt Nha (trăng non), lông mi dày đặc, ai đã gặp qua hai chúng tôi, đều nói, chị em hai người cũng không giống nhau, nhưng duy có ánh mắt lại giống nhau vô cùng.

Thật ra khi còn bé, tôi đã từng hận Tần Lệ, nhưng bất kể có đối với cô ấy hung dữ như thế nào, đứa nhỏ này vẫn thích dính vào tôi, từ từ, tôi cũng tiêu tan --------- mặc dù thiếu đi rất nhiều tình cảm của người bình thường, nhưng ít ra tôi cũng còn có một người em gái.

Thay vì cả ngày lo nghĩ xem mình có lấy được thứ này thứ nọ, không bằng cứ xem mình có được cái gì, sẽ vui vẻ hơn nhiều.

Bên này đang tiến hàng nghi thức tâm linh cháo gà, một giọng nữ lạnh lùng cứng rắn xuyên qua không khí ồn ào náo nhiệt truyền đến - “Vẫn là cha mẹ nhà gái may mắn, sinh hạ đứa nhỏ nhất định biết là có một nửa huyết thống, nhà trai có thể sẽ thảm”

Tôi hướng mắt nhìn xem, tiếp xúc đến ánh mắt lạnh như băng của a Vane, có lẽ, cô ấy đã biết cái gì.

Toàn trường bị lời nói này đông lạnh lại, a Vane từ trước đến giờ không cho ai mặt mũi, lời nói kế tiếp của cô, nói rõ ràng hơn – “Tôi hôm nay đem lời này nói ra đây, có vài người đừng nên quá đáng, đừng nghĩ mình là thần tiên trên trời. Tay trái câu dẫn một người, tay phải kéo một người. Không có mệnh Cleopatra, cũng đừng bắt chước bệnh của Cloepatra”

Người đang ngồi, trừ đứa nhỏ Tần Lệ không hiểu ra sao, nghe hiểu được A Vane là hướng tôi nói.

Thật ra thì ở chuyện tình giữa hai người, chỉ có người trong cuộc mới rõ ràng nhất, tôi cũng vậy, không có gì muốn giải thích với A Vane, giải thích không xong, cũng không thể giải thích được

A Vane thất tôi không phản ứng, há mồm còn muốn tiếp tục, lại bị Duy Nhất cắt đứt.

“Thức ăn hôm nay có phải cho quá nhiều muối hay không?” – Duy Nhất mắt nhìn chung quanh một vòng.

“Không có mà! Em ăn rất tốt” – để xác định, Tần Lệ nếm nếm lần nữa.

“Nhất định là cho quá nhiều muối, xem một chút, rõ ràng là đem giọng nói cô gái này nêm thành giọng vịt đựt kìa” – Duy Nhất chỉ vào A Vane mặt tiếc hận.

Giọng nói A Vane từ trước đến giờ cứng rắn, mới nghe quả thật có chút giống như giọng vịt đựt. Duy Nhất vừa nói lời này ra, đoàn người cũng cười đến nghẹn.

“Cô là ai?” – nửa đường nhảy ra cái Trình Giảo Kim, A Vane rất tức giận, giận giận trừng mắt nhìn Duy Nhất.

“Tôi là em gái Đại Khinh, là chị Tần Lê, em vợ Đường Tống, cô gái, cô là ai?” – Duy Nhất nhẹ giọng dịu dàng hỏi. Tôi đối với cô ấy quá rõ, đứa nhỏ này đối với người nào hung dữ, nghĩa là xem người đó là bạn bè, đối với người nào dịu dàng, vậy thì người đó đi chết lềnh bà lềnh bềnh đi.

“Tôi là bạn của Đường Tống” – A Vane dứt khoát để đũa xuống, khoanh tay ôm ngực, liếc xéo Duy Nhất.

“À, thì ra chỉ là bạn bè, tôi còn tưởng rằng người nào đó là mẹ anh ấy đấy? Hay còn tưởng là chú cảnh sát giao thông đấy? Trông nom đến tám khoang đường xe chạy rộng như vậy” – Duy Nhất mỉm cười nói những lời này, đôi mắt đen lay láy, mới nhìn, lại thấy thật ngọt ngào, giống như quả nho, nhưng mà là quả nho nhuộm chất độc.

A Vane chơi cùng với nhóm Đường Tống cũng ít nữ tính, tính tình thẳng thắng, thường ngày mọi người đều nhường nhịn cô, không cùng cô đôi co, hôm nay Duy Nhất lại áp chế A Vane, đúng là chuyện mới mẻ. Hơn nữa, nói thật, bọn người này không có người nào tốt, cho nên hiện tại đều như đang xem kịch vui mà cười đến nghẹn.

A Vane mặc dù tính tình thẳng thắng, nhưng tài ăn nói tuyệt đối so với Duy Nhất không thể hơn được, nhất thời còn muốn nói cái gì để phản bác, kìm nén đến mặt đỏ bừng, đỏ một hồi lâu, chợt đứng dậy, chĩa vào người của tôi nói – “Tần Khinh, tôi cảnh cáo cô, cô đừng………..”

Tốc độ Duy Nhất cũng mau, một Lăng Ba Vi Bộ liền vọt tới bên người cô, một tay ấn cô xuống, nói “Này này, chị gái, bạn bè là gì, chính là không có chuyện thì cùng ăn, cùng vui, cùng đùa, xảy ra chuyện liền giúp bạn không tiếc mạng sống của mình. Bạn bè cái gì cũng có thể trông nom, nhưng mà cuộc sống tình cảm riêng tư thì không thể trông nom, lời nói thật không dễ nghe, cha mẹ người ta còn không quản được, cô tính toán cái gì, ồn ào chuyện gì? Trông nom quá rộng đi, nếu không phải là thời gian quá rỗi rãnh, bằng không thì…………không lẽ trong lòng cô có tư tưởng ám muội gì sao? Hả? Chị gái, cô nói xem?””

**** “Lăng ba vi bộ” là thuật khinh công có một không hai trên đời, mới nghe qua ai cũng ngỡ đó là sản phẩm của trí tưởng tượng siêu phàm của Kim Dung tiên sinh. Nhưng, thật sự đã có môn “Lăng ba vi bộ” vào thời xa xưa của võ lâm Trung Hoa. Nhân vật học bộ võ thuật này là Đoàn Dự trong truyện “Thiên Long Bát bộ”

Nghe câu nói sau cùng, sắc mặt A Vane chợt tái đi, giống như là bị cái gì đâm, rốt cuộc không nói lời nào.

Duy Nhất từ nhỏ là một cao thủ tạo không khí, thấy đã giái quyết A Vane, lập tức cầm rượu kính một vòng, nói chút lời dí dỏm, khiến trong phòng lần nữa lại náo nhiệt lên.

Chờ Duy Nhất ngồi trở lại bên cạnh tôi, thì tôi lặng lẽ lấy ly rượu kính cô một ly - “Cảm ơn giúp đỡ”

Cô ấy uống một hơi cạn sạch, hướng về phía tôi nháy mắt một cái – “Đại Khinh, Phạm Vận có tư mật, cậu cũng có, chúng ta không thể để người rỗi hơi khi dễ đi”

Tôi hơi run, không nhịn cười được, đứa nhỏ Duy Nhất này, từ nhỏ đầu rất thông minh, cái gì mới nhìn đã hiểu.

Ngày đó, A Vane đến khi tan cuộc cũng không nói một câu, trong lòng tôi mơ hồ hiểu ra chuyện gì, trong lòng mỗi người đều ẩn chứa bí mật.

Mà cho đến khi tan cuộc, Hòa Nhất cũng không còn liếc lấy tôi một lần, không nói với tôi một câu.

Cái vòng lẩn quẩn của nhóm người này, cái gì loạn cũng đều gặp qua, xảy ra chuyện ngày hôm nay, căn bản cũng không coi ra gì. Nhóm người chơi rất hưng phấn, còn hẹn hôm sau đi lên núi chơi bắn súng. Tôi vốn không có hứng thú gì, nhưng Duy Nhất lại đòi nhất định phải đi. Lý do là chưa từng chơi đùa, mới mẻ.

Chỉ có tôi hiểu rõ lời này là xạo sự, đứa nhỏ này gì mà chưa từng chơi? Cậu của nhỏ là sư trưởng, trước kia thường dẫn chúng tôi sờ súng sờ pháo đại gì đó, một cái súng nhỏ làm gì có khả năng hấp dẫn cô? Quả nhiên, âm thầm, cô nàng nói với tôi lời nói thật - “Ai nha, Đại Khinh, đám người kia chơi quá tốt, ai cũng đều có bí mật, một câu nói có thể làm cho người này mặt hồng, người kia mặt trắng, người nọ mặt xanh. Quá nhiều Bát Quái đi, ngày mai tớ tiếp tục đi đào thêm”

Tôi nghiêm trọng hoài nghi, đứa nhỏ Duy Nhất này kiếp trước chắc là đào đất dạo.

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi tự lái xe lên núi, lưng chừng núi có một Câu Lạc Bộ bắn súng tư nhân, bên trong có một khu rừng rậm rộng lớn dùng để làm sân bắn, toàn bộ được bố trí giống như chiến trường, đến nơi mới nghe nói nơi này là Hòa Nhất mở, buôn bán thật sôi động, hôm nay bởi vì chúng tôi tới chơi mà ngưng kinh doanh.

Nghỉ ngơi chốc lát, đoàn người liền mặc vào đồng phục, đeo kính bảo hộ cùng khẩu trang, chuẩn bị bắt đầu trò chơi, vốn cho là dùng thuốc màu bắn, kết quả là Hòa Nhất đưa chúng tôi vào một gian phòng, bên trong toàn bộ đều là súng giả mà quốc gia rõ ràng là đã cấm tiêu thụ, người trong nghề gọi là chó, thả bb bắn ra, lực sát thương cực kỳ mạnh, cho dù có các biện pháp bảo hộ, nhưng trúng vào người, tuyệt đối máu sẽ ứ đọng đến vài ngày

Xem ra người này đúng là muốn đùa thật, tôi cũng không quá kinh ngạc, nói thật, bọn họ muốn lấy súng thật cũng là có thể luôn đi.

“Súng và đạn tùy ý lấy” - Hòa Nhất nói

Tôi đi vào, nhìn một chút, muốn cầm lấy súng lực G17, lại bị Duy Nhất chặn lại – “Đồ ngốc, lấy cái lớn hơn”

“Vì sao?”- Tôi không hiểu

Duy Nhất đầu nghiêng nghiêng bên phải hướng 3 giờ, tôi nhìn theo, phát hiện A Vane đang cầm trong tay một cây súng tiểu liên MP5, còn giả bộ đem họng súng nhắm ngay hướng chúng tôi.

Quên đi , hiện tại cũng không nên giữ hình tượng thục nữ, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, tôi vội vàng cầm cây PDW tự vệ

(hak hak: ta mù về mấy cái vụ súng này nha các nàng – thứ tội : - cúi đầu)

Sau khi trang bị xong, đoàn người bắt đầu chia tổ, chia thành hai đội, đội xanh, đội đỏ, Hòa Nhất và Đường Tống theo thứ tự là đội trưởng, oẳn tù tì lựa chọn người trong đội

Tôi, Đường Tống, Duy Nhất, Dương Dương, Tần Lệ, cùng với hồ bằng cẩu hữu ABC em gái non nớt một tổ. Hòa Nhất, A Vane, cùng với hồ bằng cẩu hữu DEF em gái non nghề một tổ.

**hồ bằng cẩu hữu: cáo và chó cùng là bạn

Hai bên trước lánh mặt nhau, chờ tiếng còi vừa huýt lên, liền bắt đầu chạy vào rừng cây, tiến hành trận tiêu diệt nhau.

Đội chúng tôi quyết định phái Dương Dương đi ra đánh tiên phong, những người còn lại che chở cho Dương Dương, quả nhiên không phụ kỳ vọng, vừa ra ngoài liền quật ngả được hai người bên phía đối phương, tình thế quân ta chuyển mạnh. Đường Tống tiếp tục chỉ huy, giữ mấy mỹ nữ non kém ở lại, những người còn lại theo anh cùng xông vào nội địa quân đối phương

Duy Nhất hưng phấn cực kỳ, đứa nhỏ này kỹ thuật bắn súng phải nói là vô cùng chuẩn xác, trước kia mấy đứa con nít chơi trò bắn cung đều nhắm mấy con chim trên cây mà bắn, cô lão nhân gia này thì nhắm vào tiểu *** của con chim mà bắn, luyện hơn mười năm, công lực cũng được gọi là xuất thần nhập hóa (ý nói tuyệt đỉnh á). Nhưng hôm nay con nhỏ này không biết gân cốt cơ bắp như thế nào, cứ hướng về phía mấy đứa em gái non nớt của đối phương mà bắn, muốn bắn thì bắn đi, còn phải nhằm vào bộ ngực người ta mà bắn.

“Đừng bắn vào ngực người ta” – Tôi khuyên nhỏ

“Vì sao đừng, cậu xem mấy con nhỏ đó xem, tới bắn súng gì mà toàn mặc đồ bảo hộ nhũ (ngực á)? Cúp D rất giỏi à? Mới vừa rồi có con tiểu yêu tinh kia còn cố ý dùng bộ ngực đụng khuỷu tay Đường Tống nhà cậu kìa, tớ đây là đang giúp cậu báo thù nha Đại Khinh”

“Ý của tớ là, vốn chúng ta là cúp B cũng không phải là đối thủ của mấy đứa nó, cậu còn bắn vào ngực, bắn sưng lên rồi thăng cấp thành cúp E, cho cậu khóc chết luôn” – Tôi giải thích

Duy Nhất suy nghĩ một chút, thấy cũng có lý, vì vậy liền bắt đầu hướng đến bắp chân của mấy cô em gái non nớt kia mà bắn, sau đó mới biết, trong số đó có một em tiểu yêu thừa dịp cô nàng không có ở đây mà câu dẫn Đoạn Hựu Hồng, từ đó cô nàng hễ thấy em gái non nớt kia thì tức cành hông.

Tôi vẫn đi theo bên cạnh Đường Tống, nhìn anh lấy tay chỉ huy đội viên. Cũng kỳ quái, ngày thường nhìn anh áo trắng nhẹ nhàng, không nghĩ tới mặc mê phục lại mang cỗ lực hoang dã, làm máu người ta sôi trào.

Đang nhìn đến xuất thần, Đường Tống hướng về phía tôi làm dấu -------- ngón tay tách ra thành hình cái bát, lòng bàn tay hướng bộ ngực của mình, sau đó lại chỉ vào chính mình, lòng bàn tay ở hai bên gò mà làm động tác lau lau.

Tôi suy tư một hồi, rốt cuộc cũng hiểu. Sau khi hiểu, lại có chút xấu hổ, vội vàng che mặt, oán giận nói: “ai nha, cởi quần áo ở đây, muỗi thật là nhiều nha”

“Cởi quần áo làm gì?” – Đường Tống cau mày.

“Anh không phải muốn chơi tiểu dã chiến với em à?” – Tôi tiếp tục che mặt, hoàn hảo trong bóp có mang theo Durex. (hahaha – chết với em ĐK này mất)

Đường Tống đứng hình một hồi lâu, sau đó hít sâu một cái, nhắm mắt nghỉ ngơi một phút, mới nói “Bà xả, em nghĩ đi đâu, ý của anh là, anh đối phó đàn ông, em đối phó với phụ nữ”

Sự thật chứng minh, Đại Khinh tôi tư tưởng thật không trong sáng a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện