“Đoạn Hựu Hồng nhà các người đâu? Gần đây sao không gặp anh ta?” Tôi thay đổi đề tài.
“Không biết đang ở cùng với con yêu tinh nào sung sướng rồi.” Duy Nhất hừ lạnh khinh bỉ.
Tôi không có quyền phán xét chuyện tình cảm của Duy Nhất, cho dù Đoạn Hựu Hồng trong mắt người ngoài không có gì đáng để cô ấy yêu, nhưng mà cô ấy yêu anh ta, đối với cô ấy mà nói đấu trí đấu dũng với anh ta đều đáng giá, ai có thể nói chuyện này là sai? “Nghe nói ba của anh ta lại thu mua thêm một công ty nữa hả? Tôi rãnh rỗi cũng thích nhiều chuyện: “Cứ tiếp tục như vậy Đoạn Hựu Hồng nhà cô sẽ được xưng là người giàu nhất nước rồi.”
“Tớ nhìn trúng người đàn ông cao cấp đó, thì đương nhiên là không kém ai rồi.” Tiểu Duy Nhất đắc ý. Đắc ý xong vẫn không quên tiếp tục quan tâm tôi: “Đại Khinh, sao cậu không mở điện thoại của Đường Tống chẳng hạn, xem thử anh ta có còn liên lạc với Phạm Vận nữa hay không?”
“Có thời gian rãnh rỗi như vậy sao không kiêm luôn chức thám tử tư luôn đi.” Tôi nói.
“Tớ thấy không phải cậu không muốn, mà là sợ hãi, sợ tìm được cái gì sẽ làm cho cậu chịu không nổi thôi.” Người hiểu tôi chính là Duy Nhất.
Đã đến nước này, tôi cũng thoải mái thừa nhận: “Không sai, cho nên tớ mới giả bộ hồ đồ, ngơ ngáo, không phát hiện xem như mối quan hệ của bọn họ không tồn tại.”
“Phụ nữ sẽ không kìm được lòng hiếu kỳ.” Duy Nhất nói như lời tiên đoán.
Những lời này như một câu bùa chú, ngày hôm sau, khi tôi đi làm, những câu nói đó cứ vang lên mãi bên tai tôi, ngay cả khi họp, người lãnh đạo trực tiếp của tôi là Hồ chủ nhiệm nói gì tôi cũng không có nghe, mãi đến khi lão nhân gia cười tít mắt lặp lại lời nói: “Tiểu Tần, Mễ Tây Mễ Tây cô nghe rõ ràng chưa?”
Trên thực tế, tôi không có nghe vô một chữ, nhưng ở trên giang hồ kiếm ăn, nào có ai thành thật như vậy, tôi vội vàng gật đầu: “Ừm, nghe rõ rồi, nghe rõ hoàn toàn.”
Tôi vừa nhìn thấy trên mặt chủ nhiệm Hồ hiện lên một đóa tiểu cúc, trong lòng an tâm,ừm, không sao, nhiệm vụ không khó.
Nhiệm vụ đúng là không khó, đó là gần đây giáo ủy muốn triển lãm một cuộc khoa học kỹ thuật, muốn triển lãm một cuộc khoa học kỹ thuật cũng không khó, chính là đi theo để bố trí, an bài một vài cảnh hiện trường, bố trí an bài hiện trường cũng không khó, chỉ cần một vài nhân viên của sở nghiên cứu giúp đỡ.
Không biết là ý trời hay ý người, Đàm Vĩ Vĩ là một trong những nhân viên giúp đỡ ở sở nghiên cứu.
Cuộc triễn lãm này diễn ra liên tục đến một tháng, tức là nói, trong vòng một thàng này, cơ hội tôi và Vĩ Vĩ gặp nhau rất lớn.
Buổi sáng ngày hôm đó, Tiểu Lý Tử và tôi cùng đi đến hiện trường hoàn thành nhiệm vụ này, thấy Đàm Vĩ Vĩ lập tức nói: “Tần tỷ, thì ra chồng chị một người mà kiêm vài chức nha, vừa là thương nhân vừa là khoa học gia.
Chồng của cậu mới là khoa học gia đó. Lần trước không kịp giải thích, lần này tôi vội vàng giải thích với Tiểu Lý Tử, tránh việc anh ta nói ra những chuyện làm cho mọi người chịu không nổi: “Đây là bạn từ nhỏ của tôi.”
“Thanh mai trúc mã? Lam nhan* tri kỷ” trí tưởng tượng của Tiểu Lý Tử phải nói là rất phong phú.
• Lam nhan tri kỷ giống với câu hồng nhan tri kỷ, hồng nhan là nói về con gái, còn lam nhan ý nói người con trai.
Tôi không có thời gian trả lời anh ta bởi vì đang trong lúc nói chuyện Vĩ Vĩ đã đến gần rồi.
“Đã về rồi à.” Tôi cố nặn ra nụ cười, không thể phủ nhận, tôi ở trước mặt Vĩ Vĩ luôn thấy căng thẳng, cảm giác bị đè nén.
“Ừm.” Anh ta lạnh nhạt gật đầu. Vĩ Vĩ không thích người qua đường nhìn vào cặp mắt như biển cả, tròng mắt màu xanh thẳm, cho nên khi đi ra ngoài anh thường đeo kính đen. Thoạt nhìn , không giống một nghiên cứu viên mà giống diễn viên, một diễn viên nổi trội. Hiện tại, anh ta đang nhìn chằm chằm Tiểu Lý Tử qua cặp kính kia. Thể cốt Tiểu Lý Tử yếu, chịu không nổi, mựơn cớ vội vàng bỏ chạy.
Chỉ còn lại hai người chúng tôi, nhưng Vĩ Vĩ vẫn không hài lòng, nói: “Trên lầu còn một vài thiết bị, em và anh lên đó xem xét đi.”
Ở trước mặt Vĩ Vĩ ít có người nào dám nói tiếng không. Tôi theo anh đi lên lầu, ban ngày ban mặt, Vĩ Vĩ cũng không thể làm được chuyện gì.
Trên lầu, trong phòng triễn lãm chưa có sắp xếp hoàn chỉnh, trong phòng to như vậy chỉ có hai người chúng tôi. Vĩ Vĩ đi thẳng đến cửa sổ, bên ngoài cửa sổ có một thân cây, trên cành cây những đóa hoa muốn bức phá vào phòng, loại cây có hoa màu trắng phong cách cổ, ánh lên trong mắt màu lam của Vĩ Vĩ, vậy mà không có một chút cảm giác xa lạ.
“Hôm qua, em nghe Duy Nhất nói anh mới về.” Tôi mở lời phá bầu không khí im lặng.
“Đã về hai ngày rồi,” Vĩ Vĩ trả lời, từ giọng nói , gương mặt đến hình dáng của anh đều là một dạng lạnh lẽo vô tình: “Thật ra anh nghĩ là sẽ thông báo cho em biết, nhưng nghĩ lại, anh đoán chắc rằng sau khi em biết sẽ lập tức tránh anh, nên dứt khoát không nói ra.”
Tôi không phủ nhận, vì lời Vĩ Vĩ nói đúng là sự thật. Nếu tôi biết trước chắc chắn sẽ trốn anh.
“Dạo này em sống có tốt không?” Vĩ Vĩ hỏi.
“Không tệ.” Tôi đáp.
“Đừng có ỷ mình mạnh mẽ.”
“Em không có.”
“Anh ta đối xử với em có tốt không?”
“Cũng không tệ lắm.”
“Đối xử với em có giống với mong đợi của em không?”
“Em thật sự không có mong đợi gì, hiện tại anh ấy đối xử với em rất tốt, thật đó.”
“Anh lại hy vọng, anh ta mau chóng làm cho em đau thấu tim. Như vậy, em mới thanh tỉnh sớm một chút.”
“Nghe kiểu nói chuyện này của anh, dường như dự liệu một ngày nào đó anh ấy sẽ làm cho em đau thấu tim.”
“Đại Khinh, ngoại trừ em ra, ai cũng biết ngày đó cuối cùng cũng đến để em đối mặt.”
“Đừng xem nhẹ sức chịu đựng của em như vậy.” Tôi cười, nhưng không biết vì sao, khóe miệng không được tự nhiên.
“Là em tự đánh giá cao năng lực chịu đựng của mình thôi.” Vĩ Vĩ sửa lại cho đúng.
Tôi cắn nhẹ môi dưới, không nói lời nào.
“Đại Khinh, anh hiểu em rất rõ, em không có ngốc nghếch đến có thể không để ý gì, không thông minh đến nổi hồ đồ, cho nên nhất định em sẽ đau đến thấu tim.”
“Trái tim em có năng lực mạnh mẽ tự hồi phục như cũ, nếu có vết thương, chỉ đơn giản băng bó lại, không đến hai ngày sẽ hồi phục như cũ.” Tôi tự mình nói ra những lời này cảm thấy mình dốc sức để có hứng thú.
“Anh sẽ để em ngốc một lần, đường đường chính chính mà ngốc triệt để, em mới có thể hiểu rõ.” Chẳng biết từ lúc nào, Vĩ Vĩ đứng ở sau lưng tôi, đôi tay đặt trên huyệt thái dương của tôi, hơi mạnh tay, giống như muốn ép đẩy thứ gì đó trong đầu tôi ra ngoài.
Tựa như: Đại Khinh, em phải nhớ kỹ, trong vòng ba năm này, anh đều đợi chờ em.
Tôi chớp chớp mắt, cảm thấy mình như một con cừu con lạc đường, mà Vĩ Vĩ còn hô lớn là sẽ tin tưởng ta như tin tưởng Jesus bất hữu. Nhưng thật đáng tiếc, tôi là fan của Phật Tổ, phen này, dạy bảo không có tác dụng đặc biệt gì.
Hợp tác làm việc với Vĩ Vĩ đúng là một loại đau khổ, mặc dù trước mặt mọi người anh ta quan tâm thanh danh của tôi sẽ không nói chuyện với tôi, nhưng không chú ý quan tâm lại làm cho tôi cảm thấy bất an cực kỳ. Thật sự tôi không muốn thiếu anh quá nhiều, giả như thiếu nhiều tiền bạc thì có thể trả sạch nợ, nhưng tình cảm lại là chuyện khác, nhiều ít gì căn bản mình không thể trả được. Cho nên trong phim truyền hình vai nam chính nữ chính luôn nói với vai nữ phụ, nam phụ cuồng si là: cả đời này tôi nợ cô ấy/anh ấy, tôi không làm được, hẹn kiếp sau báo đáp! Tôi cảm thấy vấn đề này cũng còn nguy hiểm, lỡ như kiếp sau hai người đều đầu thai thành những người có cùng giới tính, vậy chẳng phải rõ ràng lôi kéo người ta làm Lace sao?
Làm việc cho đến buổi trưa, cuối cùng hội trường cũng đã được bài trí đâu ra đó, cả đoàn người đều mệt lả, mọi người tụm năm tụm ba hẹn nhau đi ăn cơm. Theo những người quản lý, Tiểu Lý Tử thường cùng đi ăn chung với tôi. Anh ta đang vui vẻ hấp tấp nhảy tới đây như một chú sóc nhỏ, nhưng vì ánh mắt lạnh lẽo của Vĩ Vĩ lườm nên anh ta thiu thỉu quay về.
Đứa nhỏ đáng thương quá!!!
“Gần đây có quán nướng Thiết Bản, anh nhớ em thích ăn đồ nướng, đi thôi, chúng ta cùng đi.” Vĩ Vĩ mời mọc.
“Được, nhưng do em mời khách.” Trước đó, tôi cũng đã nói. Ăn không của Duy Nhất thì được, ăn không của Vĩ Vĩ tuyệt đối không được. Lúc sáng cũng đã nghĩ qua, nợ tình cảm đã không thể trả được, làm sao dám thêm khoản nợ này?
Nhà hàng đồ nướng Thiết Bản kia cách hội trường không xa, chúng tôi hẹn nhau cùng đi. Vĩ Vĩ luôn là người đi phía ngoài, cái thói quen này là do lúc trước tạo thành, như vậy, cho dù có xe tốc hành chạy tới, có anh ở bên ngoài bảo vệ, tôi sẽ không bị kinh sợ. Trên lối đi bộ, rất nhiều lá cây rơi lặng lẽ tới, cũng sắp vào thu rồi.
Nhớ lúc, tôi và Vĩ Vĩ biết nhau cũng vào mùa thu. Khi đó, tôi đến nhà Duy Nhất chơi, lại vô tình thấy một anh chàng đẹp trai. Vừa nhìn mặt, đến 30% là mùi vị ngoại quốc rồi, ngồi trên ghế sofa, thái độ lạnh lùng. Duy Nhất nói đó là anh trai cô ấy, mới từ nước ngoài – quê hương của mẹ trở về, chắc là sẽ ở đây lâu dài. Giới thiệu xong hết, Duy Nhất bắt Vĩ Vĩ phải mời chúng tôi ra ngoài ăn cơm. Vĩ Vĩ đồng ý – bằng cách gật đầu. Ngày đó, ba người chúng tôi cũng đi trên đường có lá rụng như vậy. Duy Nhất ở bên trái tôi, Vĩ Vĩ ở bên phải tôi, che chở cho chúng tôi.
Khi đó tôi suy nghĩ làm thế nào để có một hộ sĩ như vậy lâu dài đây?
Sau khi biết nhau, bởi vì có quan hệ với Duy Nhất, cho nên tôi và Vĩ Vĩ gặp gỡ dần dần nhiều hơn. Cũng không biết từ lúc nào, tôi phát hiện ánh mắt của anh nhìn tôi có gì đó rất lạ. Phụ nữ đối với những chuyện như vậy rất nhạy cảm, bạn chắc chắn có thể nhận biết được một người con trai thích bạn. Mà từ khi biết được điều ấy, tôi bắt đầu tránh mặt anh – vì khi đó trong lòng tôi đã có Đường Tống. Dường như Vĩ Vĩ cũng nhận thấy tôi tránh mặt anh, vì vậy vào cái ngày tôi say rượu đến loạng choạng, anh nói thẳng cho tôi biết rằng anh thích tôi. Tôi không có đồng ý, nguyên nhân tôi đã nói rồi _ trong lòng tôi đã có người khác. Anh bình tĩnh tiếp nhận, nói là không muốn miễn cưỡng tôi, nhưng bắt tôi phải đáp ứng từ nay về sau sẽ là bạn tốt. Việc này thì có thể, vì vậy tôi đã đồng ý. Tôi và Vĩ Vĩ làm bạn tốt với nhau được một năm, tôi lại phát hiện, anh đối với tôi rất tốt, rất quan tâm tôi, nếu nói là mối quan hệ bạn bè mà đối xử như vậy không đúng, dường như anh còn ôm một hy vọng nào đó. Vì thế, vào một buổi tối chạng vạng, tôi đã ăn no thỏa mãn, song tôi nói rõ ràng với anh rằng tôi đã yêu một người ba năm rồi, hơn nữa dùng ba năm cũng không thể quên được anh ta. Tôi hy vọng Vĩ Vĩ hoàn toàn hết hy vọng.
Buông tha một người mà mình không yêu, đó mới là báo đáp người đó.
Nhưng Vĩ Vĩ trả lời là: Anh phải chờ tôi. Khi đó, tôi muốn mắng anh rất ngốc, nhưng lại thấy mình không có tư cách này _ vì lúc đó, chẳng phải tôi cũng đang si ngốc một người khác sao?
Có lúc tôi suy nghĩ, thế giới là vật chất, vật chất là vận động, vận động có quy luật. A chờ B, B chờ C, mà C dạo quanh một vòng vẫn là chờ A. Nếu như người người đều yêu người yêu mình thì thiện hạ sẽ thái bình.
Tôi đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe chuông điện thoại vang lên _ một dãy số xa lạ. Sợ là nhân viên công tác làm hội trường gọi, lập tức nghe máy.
Vậy mà âm thanh đầu bên kia tựa như con dao đâm vào lòng tôi một nhác. Không lẽ, hôm nay mình bắt đầu cái trò chơi ấy?
Là Hòa Nhất .
Một cuộc điện thoại rất nhàm chán. Tôi chuẩn bị cúp, Hòa Nhất ở bên kia ngăn tôi lại: “Nếu như em dám cúp máy, nhất định sẽ hối hận.”
Tôi không có nghe Hòa Nhất nói, cúp điện thoại di động.
“Ai gọi tới vậy?” Vĩ Vĩ hỏi
“Một trò đùa dai nhàm chán.” Tôi trả lời nhẹ ngàng bâng quơ. Nhìn thái độ của Vĩ Vĩ là không tin ngay từ đầu, một người quá thông minh không khỏi lo lắng.
Tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên nghe thấy phía sau tiếng gió rít của một chiếc xe lao tới. Vĩ Vĩ cảnh giác, vội vàng bảo vệ tôi sát vào phía trong lối đi bộ. Tốc độ của chiếc xe kia quá nhanh, cảm thấy như có một trận cuồng phong thổi qua mình, tiếng động kia có thể làm cho người ta sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Sau khi đã ổn định tinh thần, tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, mới biết đó là chiếc xe của Hòa Nhất. Anh ta đậu ở đó, đợi tôi ngnẩng đầu lên nhìn mới giẫm chân ga nghênh ngang rời khỏi.
Khiêu khích, đầy vẻ khiêu khích
May mắn Vĩ Vĩ không bị thương, rất may mắn.
Đại Khinh tôi, trong lòng không nhịn được chuyện của người nào đó, buổi chiều, thừa dịp người ta không chú ý chuồn ra khỏi hội trường, gọi điện thoại cho Hòa Nhất, hẹn gặp mặt anh ta. Anh ta lên mặt, đề xuất ra một chỗ hẹn tôi ở đó. Ở đó là một quán rượu kiêm khách sạn ngay trung tâm thành phố, đến chỗ 15-5, cửa mở sẵn, tôi dễ dàng đẩy cửa đi vào.
Nội thất trong gian phòng lấy tông màu đen, trắng, xám làm chủ, trào lưu đơn giản, không gian trong phòng 100 thước vuông toàn bộ thông suốt, không có bức tường nào ngăn cách, nhìn cực kỳ rộng. Chính giữa là một cái giường lớn mềm mại, chăn mền màu đen tựa như lông chim màu đen phủ đầy trên đó. Trong phòng, không gian đóng chặt cửa duy nhất là phòng tắm có kính mờ ngăn cách, nằm kế bên là ban công. Bên trong có bóng dáng màu da đang tắm, tiếng nước chảy, hơi nước bốc lên.
Cho dù anh ta cởi hết quần áo tôi cũng nhận ra, đó là Hòa Nhất. Không có thời gian dể khách sáo, tôi đi thẳng về phía trước, đẩy ra cánh cửa kính mờ. Cảnh tượng bên trong cực kỳ mê người, toàn thân Hòa Nhất không một mảnh vải, dòng nước chảy trên thân thể cường tráng, uốn lượn từ trên cổ trựơt xuống, mặt anh đang đón lấy những giọt nước phun ra, hai gò má ẩn trong hơi nước.
Anh ta nghe thấy tiếng động, nhưng cơ thể không có phản ứng gì, chỉ mở miệng nói: “Em đã đến rồi à.”
“Trò chơi của hai chúng ta không nên liện lụy đến những người còn lại.” Tôi nói.
“Là do em liên lụy anh ta vào cuộc trước, tôi đã nhắc nhở qua, nếu em cúp điện thoại sẽ hối hận, chỉ là em không tin, khư khư cố chấp.” Tắm rửa xong, Hòa Nhất tắt nước, cầm khăn lông trắng lau khô mặt. Anh ta đối với việc anh ta đang lỏa thể trước mặt tôi không có bất kỳ ngượng ngùng nào. Bất quá tôi cũng là một cực phẩm, nhìn thấy địa phương không nên nhìn cũng chẳng thấy lúng túng,có thể tổ chức công ty đại diện bình tĩnh là tổ hai người này rồi.
“Làm chuyện nguy hiểm đả thương người khác, sẽ làm tôi cảm thấy anh cực kỳ ấu trĩ.” Thấy anh ta thật bình tĩnh, lời nói của tôi đã bắt đầu nặng.
“Đường Tống là anh em của tôi, tôi sẽ không làm gì cậu ấy, nhưng cái người họ Đàm kia, tôi không dám lấy gì bảo đảm. Ý tôi nói là, nếu như em vẫn tiếp xúc qua lại với anh ta.” Rốt cuộc, Hòa Nhất cũng dùng khăn lông quấn người lại.
“Tôi tiếp xúc với ai, không thuộc phạm vi quản lý của anh.”
“Như vậy, tôi muốn đả thương người nào, cũng không thuộc phạm vi quản lý của em.”
Hiện tại, tôi và Hòa Nhất như là đối thủ một mất một còn.
“Nếu như em không muốn chuyện dẫn đến tồi tệ hơn, tốt nhất nên giữ khoảng cách với anh ta.” Dường như, Hòa Nhất đề ra tối hậu thư.
“Tôi sẽ giữ khoảng cách với anh ta.” Khi tôi nói những lời này, Hòa Nhất thả lỏng khóe miệng nhưng ngay sau đó, câu nói tiếp theo của tôi làm cho xương quai hàm của anh ta giật giật: “Tôi nói anh ta, Hòa Nhất, đồng thời tôi cũng sẽ giữ khoảng cách với anh.”
“Em cảm thấy, tôi và anh ta cùng một loại người?” Hòa Nhất vừa hỏi, toàn bộ tóc của anh còn ẩm ướt, sợi tóc dính lên cổ, những giọt nước trượt xuống.
“Đương nhiên là không giống, tôi đối với anh ta có cảm tình, so với anh sâu hơn, đối với anh ta, tôi cảm thấy áy náy, còn đối với anh tôi cảm thấy chán ghét, mười phần chán ghét đủ mười phần.” Nói ra xong những lời này, tôi mới hiểu được, một người lại có một trái tim ngoan độc như vậy. Bất quá, tôi chỉ dựa vào chuyện Hòa Nhất thích tôi để tổn thương anh.
Tôi thật đúng là ngoan độc, hung ác.
Hòa Nhất cười khẽ, cúi đầu xuống dùng khăn lau tóc, động tác này làm cho tôi không cách nào có thể thấy được vẻ mặt của anh ta, chỉ nghe anh ta nói: “Đại Khinh, khi chúng ta gặp nhau lần đẩu tại nhà hàng của tôi, tôi khuyên Dương Dương những lời như vầy, tin chắc rằng cô và Đàm Duy Nhất cũng có nghe rõ. Tôi khuyên cậu ấy đừng động lòng với Phạm Vận, chẳng phải bọn ta là bạn thân sao, dự định đánh nhau với bạn bè vì con gái thì con gì là đàn ông nữa.”
Không sai, lần trước quả thật anh ta khuyên Dương Dương những lời như vậy. Tôi thoáng cảm thấy, dường như Hòa Nhất đang chuẩn bị cái loại vũ khí hạng nặng gì đây.
“Như vậy, vì cái gì mà tôi theo đuổi em ,em có nghĩ qua chưa?” Hòa Nhất tiếp tục lau tóc, khăn lông tính năng hút nước thật tốt, những giọt nước dường như không thấy tăm hơi.
Tôi biết chính mình không cần trả lời, Hòa Nhất sẽ tự mình cho đáp án.
“Đương nhiên, không phải do em đẹp, tôi đã thấy qua rất nhiều mỹ nữ, Đại Khinh, ngay từ đầu tôi biết em chẳng có điểm gì tốt. Nhưng Đại Khinh, tôi yêu em. Tôi không có yêu đến nổi phản bội lại anh em mình. Sở dĩ tôi theo đuổi em, bởi vì, em không phải là Phạm Vận, em không phải là người trong lòng của Đường Tống. Ngay từ đầu, chúng tôi đã không thừa nhận em là ngừời phụ nữ của Đường Tống. Cho nên, tôi theo đuổi em, cũng không có phạm vào quy tắc của bản thân mình.” Hòa Nhất ngẩng đầu lên, trong đôi mắt dài hẹp dường như có cánh hoa đào lơ lửng, có thể là đọng nước, nhưng lạnh khiến cho người ta cảm thấy thấu xương.
Tôi đã nói qua, Hòa Nhất và tôi là cùng một loại người, anh ta cũng ngoan độc, cũng ác lắm, chúng tôi có thể tìm đúng đối tượng để uy hiếp, để đâm sâu vào lòng nhau.
Tôi không trách anh ta, bởi vì tôi ra đao trước, thật đau, đúng là tài nghệ không bằng người ta, đáng đời.
Tôi từ chỗ Hòa Nhất đi ra, cả người cứ mơ mơ hồ hồ, ở hội trường tinh thần cũng không phấn chấn lại, khó khăn lắm mới tan tầm. Trong lúc đang nấu cơm, nhận được điện thoại của Đường Tống, nói là buổi tối có xã giao không về được. Vừa nghe xong lời này, tôi đang cắt thịt cắt luôn vào ngón tay mình, máu tươi chảy ra, vội vã đi băng lại _ mỗi tháng liên tục phải đổ máu đã đủ xui xẻo rồi, làm sao chịu nổi chảy máu nữa.
Cơm cũng chẳng muốn ăn, mờ tivi, nhưng không nghe rõ một câu nào trong lời thoại, mở kênh kinh dị mà tiểu yêu quái đều tiêu diệt hết, thi thể chạy nữa giờ. Chuyện gì cũng không xong, rõ ràng nên đi ngủ. Suy nghĩ về giấc chiêm bao ba bốn năm nay, không ngờ ngủ đến bất tỉnh.
Đang mơ mơ màng màng, cảm giác Đường Tống về, thấy tôi nằm đó, nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng tắm rửa mặt.
Tôi đứng dậy, lặng lẽ mở cửa phòng tắm, Đường Tống đang rửa mặt, nước đang chảy róc rách xuôi dòng, tôi như mất ý thức bước vào. Chuyển ánh mắt lên trên bồn rửa mặt, thấy cái vòng tay thật chói mắt. Khi Đường Tống tắm, nhất định là sợ chất hóa học ảnh hưởng đến vòng tay nên mới tháo nó xuống.
Ma xui quỷ khiến hay sao, tôi vươn tay ra, giống như người bị ma nhập, đến lúc phục hồi lại tinh thần, tôi mới ý thức được mình vừa làm ra chuyện gì _ vòng tay đã bị ném vào trong thùng rác.
Hòa Nhất là một con quỷ, những lời nói buổi chiều của anh ta làm loạn tâm trí của tôi, làm cho những ý chí đáng sợ xuất hiện, tôi đã biến thành loại người mình không mong muốn nhất.
Tôi trở về giường tiếp tục nằm, trái tim tôi đập giống như sấm nổ.
Trong phòng tắm, tiếng nước đã dừng lại, nhưng Đường Tống không có đi ra, bên trong vang lên âm thanh lẩm nhẩm, ban đầu là rất nhỏ tựa như sợ làm tôi sợ hãi tỉnh dậy, sau đó âm thanh từ từ tăng lên lộ rỏ vẻ luống cuống.
Mỗi một âm thanh đều đánh vào trong lòng tôi.
Tiếp theo, bên trong trở nên yên lặng, như một loại tuyệt vọng, tôi cắn mạnh dần vào môi dưới.
Đường Tống ra khỏi phòng tắm, đứng trước giường, thật lâu thật lâu, không khí trong phòng ngủ bắt đầu mỏng manh, tôi cảm giác mình sắp không thở nổi.
“Tần Khinh, vòng tay tơ hồng kia của anh em cầm sao?” Cuối cùng Đường Tống cũng mở miệng.
Tôi nghĩ là tránh không khỏi, hít thở sâu, rồi lên tiếng, cố gắng hết sức để giữ tỉnh táo: “Em không biết.” Tôi nói.
Tôi không hiều mình vì sao lại nói những lời này, người nào cũng biết tôi nói dối.
Đường Tống không chịu buông tha cho tôi, anh vẫn đứng ở chỗ cũ, tôi đưa lưng về phía anh, nháy mắt cảm thấy giữa hai người có khoảng cách rất xa, như thiên trường địa cửu xa xôi vậy.
“Trả lại cho anh, được không?” Anh không hề lớn tiếng, âm thanh cực kỳ mềm mỏng, nhẹ nhàng.
“Vật đó đối với anh rất quan trọng sao?” Tôi hỏi.
Anh im lặng thật lâu, sự chờ đợi này giống như sợi chỉ thắt vào tim tôi, từng vòng từng vòng một, rốt cuộc anh nói: “Đúng vậy, vật đó đối với anh rất quan trọng.”
Phán quyết đã đưa ra, sợi chỉ nhỏ thi hành tử hình, cắt vỡ trái tim tôi.
Người đến lúc sắp chết cũng nói lời lương thiện, tôi nói cho anh biết vòng tay ở đâu, anh lập tức chạy đi tìm.
Tôi đứng trước cửa sổ lầu hai, nhìn Đường Tống lục tìm vật đối với anh quan trọng trong thùng rác trước cửa, anh lục lọi bao lâu tôi nhìn bấy lâu, như đang tự ngược đãi bản thân mình.
Đêm đó, cuối cùng anh cũng tìm được vòng tay tơ hồng mà Phạm Vận trao cho anh, nhưng không có đeo lên nữa, tôi không biết là đặt ở nơi nào, nhưng nhất định anh đã bảo quản ở chỗ rất tốt.
Sau ngày hôm ấy, chúng tôi không nhắc đến chuyện vòng tay nữa, ngoài mặt xem ra rất bình thường, nhưng thật chất chỉ có đương sự mới biết rõ, một chút nhiệt tình vừa tạo nên đã bị tiêu diệt.
Note: mong quý dzị thông cảm, tuần rùi mình có chiện bùn, đến nổi không edit được.
“Không biết đang ở cùng với con yêu tinh nào sung sướng rồi.” Duy Nhất hừ lạnh khinh bỉ.
Tôi không có quyền phán xét chuyện tình cảm của Duy Nhất, cho dù Đoạn Hựu Hồng trong mắt người ngoài không có gì đáng để cô ấy yêu, nhưng mà cô ấy yêu anh ta, đối với cô ấy mà nói đấu trí đấu dũng với anh ta đều đáng giá, ai có thể nói chuyện này là sai? “Nghe nói ba của anh ta lại thu mua thêm một công ty nữa hả? Tôi rãnh rỗi cũng thích nhiều chuyện: “Cứ tiếp tục như vậy Đoạn Hựu Hồng nhà cô sẽ được xưng là người giàu nhất nước rồi.”
“Tớ nhìn trúng người đàn ông cao cấp đó, thì đương nhiên là không kém ai rồi.” Tiểu Duy Nhất đắc ý. Đắc ý xong vẫn không quên tiếp tục quan tâm tôi: “Đại Khinh, sao cậu không mở điện thoại của Đường Tống chẳng hạn, xem thử anh ta có còn liên lạc với Phạm Vận nữa hay không?”
“Có thời gian rãnh rỗi như vậy sao không kiêm luôn chức thám tử tư luôn đi.” Tôi nói.
“Tớ thấy không phải cậu không muốn, mà là sợ hãi, sợ tìm được cái gì sẽ làm cho cậu chịu không nổi thôi.” Người hiểu tôi chính là Duy Nhất.
Đã đến nước này, tôi cũng thoải mái thừa nhận: “Không sai, cho nên tớ mới giả bộ hồ đồ, ngơ ngáo, không phát hiện xem như mối quan hệ của bọn họ không tồn tại.”
“Phụ nữ sẽ không kìm được lòng hiếu kỳ.” Duy Nhất nói như lời tiên đoán.
Những lời này như một câu bùa chú, ngày hôm sau, khi tôi đi làm, những câu nói đó cứ vang lên mãi bên tai tôi, ngay cả khi họp, người lãnh đạo trực tiếp của tôi là Hồ chủ nhiệm nói gì tôi cũng không có nghe, mãi đến khi lão nhân gia cười tít mắt lặp lại lời nói: “Tiểu Tần, Mễ Tây Mễ Tây cô nghe rõ ràng chưa?”
Trên thực tế, tôi không có nghe vô một chữ, nhưng ở trên giang hồ kiếm ăn, nào có ai thành thật như vậy, tôi vội vàng gật đầu: “Ừm, nghe rõ rồi, nghe rõ hoàn toàn.”
Tôi vừa nhìn thấy trên mặt chủ nhiệm Hồ hiện lên một đóa tiểu cúc, trong lòng an tâm,ừm, không sao, nhiệm vụ không khó.
Nhiệm vụ đúng là không khó, đó là gần đây giáo ủy muốn triển lãm một cuộc khoa học kỹ thuật, muốn triển lãm một cuộc khoa học kỹ thuật cũng không khó, chính là đi theo để bố trí, an bài một vài cảnh hiện trường, bố trí an bài hiện trường cũng không khó, chỉ cần một vài nhân viên của sở nghiên cứu giúp đỡ.
Không biết là ý trời hay ý người, Đàm Vĩ Vĩ là một trong những nhân viên giúp đỡ ở sở nghiên cứu.
Cuộc triễn lãm này diễn ra liên tục đến một tháng, tức là nói, trong vòng một thàng này, cơ hội tôi và Vĩ Vĩ gặp nhau rất lớn.
Buổi sáng ngày hôm đó, Tiểu Lý Tử và tôi cùng đi đến hiện trường hoàn thành nhiệm vụ này, thấy Đàm Vĩ Vĩ lập tức nói: “Tần tỷ, thì ra chồng chị một người mà kiêm vài chức nha, vừa là thương nhân vừa là khoa học gia.
Chồng của cậu mới là khoa học gia đó. Lần trước không kịp giải thích, lần này tôi vội vàng giải thích với Tiểu Lý Tử, tránh việc anh ta nói ra những chuyện làm cho mọi người chịu không nổi: “Đây là bạn từ nhỏ của tôi.”
“Thanh mai trúc mã? Lam nhan* tri kỷ” trí tưởng tượng của Tiểu Lý Tử phải nói là rất phong phú.
• Lam nhan tri kỷ giống với câu hồng nhan tri kỷ, hồng nhan là nói về con gái, còn lam nhan ý nói người con trai.
Tôi không có thời gian trả lời anh ta bởi vì đang trong lúc nói chuyện Vĩ Vĩ đã đến gần rồi.
“Đã về rồi à.” Tôi cố nặn ra nụ cười, không thể phủ nhận, tôi ở trước mặt Vĩ Vĩ luôn thấy căng thẳng, cảm giác bị đè nén.
“Ừm.” Anh ta lạnh nhạt gật đầu. Vĩ Vĩ không thích người qua đường nhìn vào cặp mắt như biển cả, tròng mắt màu xanh thẳm, cho nên khi đi ra ngoài anh thường đeo kính đen. Thoạt nhìn , không giống một nghiên cứu viên mà giống diễn viên, một diễn viên nổi trội. Hiện tại, anh ta đang nhìn chằm chằm Tiểu Lý Tử qua cặp kính kia. Thể cốt Tiểu Lý Tử yếu, chịu không nổi, mựơn cớ vội vàng bỏ chạy.
Chỉ còn lại hai người chúng tôi, nhưng Vĩ Vĩ vẫn không hài lòng, nói: “Trên lầu còn một vài thiết bị, em và anh lên đó xem xét đi.”
Ở trước mặt Vĩ Vĩ ít có người nào dám nói tiếng không. Tôi theo anh đi lên lầu, ban ngày ban mặt, Vĩ Vĩ cũng không thể làm được chuyện gì.
Trên lầu, trong phòng triễn lãm chưa có sắp xếp hoàn chỉnh, trong phòng to như vậy chỉ có hai người chúng tôi. Vĩ Vĩ đi thẳng đến cửa sổ, bên ngoài cửa sổ có một thân cây, trên cành cây những đóa hoa muốn bức phá vào phòng, loại cây có hoa màu trắng phong cách cổ, ánh lên trong mắt màu lam của Vĩ Vĩ, vậy mà không có một chút cảm giác xa lạ.
“Hôm qua, em nghe Duy Nhất nói anh mới về.” Tôi mở lời phá bầu không khí im lặng.
“Đã về hai ngày rồi,” Vĩ Vĩ trả lời, từ giọng nói , gương mặt đến hình dáng của anh đều là một dạng lạnh lẽo vô tình: “Thật ra anh nghĩ là sẽ thông báo cho em biết, nhưng nghĩ lại, anh đoán chắc rằng sau khi em biết sẽ lập tức tránh anh, nên dứt khoát không nói ra.”
Tôi không phủ nhận, vì lời Vĩ Vĩ nói đúng là sự thật. Nếu tôi biết trước chắc chắn sẽ trốn anh.
“Dạo này em sống có tốt không?” Vĩ Vĩ hỏi.
“Không tệ.” Tôi đáp.
“Đừng có ỷ mình mạnh mẽ.”
“Em không có.”
“Anh ta đối xử với em có tốt không?”
“Cũng không tệ lắm.”
“Đối xử với em có giống với mong đợi của em không?”
“Em thật sự không có mong đợi gì, hiện tại anh ấy đối xử với em rất tốt, thật đó.”
“Anh lại hy vọng, anh ta mau chóng làm cho em đau thấu tim. Như vậy, em mới thanh tỉnh sớm một chút.”
“Nghe kiểu nói chuyện này của anh, dường như dự liệu một ngày nào đó anh ấy sẽ làm cho em đau thấu tim.”
“Đại Khinh, ngoại trừ em ra, ai cũng biết ngày đó cuối cùng cũng đến để em đối mặt.”
“Đừng xem nhẹ sức chịu đựng của em như vậy.” Tôi cười, nhưng không biết vì sao, khóe miệng không được tự nhiên.
“Là em tự đánh giá cao năng lực chịu đựng của mình thôi.” Vĩ Vĩ sửa lại cho đúng.
Tôi cắn nhẹ môi dưới, không nói lời nào.
“Đại Khinh, anh hiểu em rất rõ, em không có ngốc nghếch đến có thể không để ý gì, không thông minh đến nổi hồ đồ, cho nên nhất định em sẽ đau đến thấu tim.”
“Trái tim em có năng lực mạnh mẽ tự hồi phục như cũ, nếu có vết thương, chỉ đơn giản băng bó lại, không đến hai ngày sẽ hồi phục như cũ.” Tôi tự mình nói ra những lời này cảm thấy mình dốc sức để có hứng thú.
“Anh sẽ để em ngốc một lần, đường đường chính chính mà ngốc triệt để, em mới có thể hiểu rõ.” Chẳng biết từ lúc nào, Vĩ Vĩ đứng ở sau lưng tôi, đôi tay đặt trên huyệt thái dương của tôi, hơi mạnh tay, giống như muốn ép đẩy thứ gì đó trong đầu tôi ra ngoài.
Tựa như: Đại Khinh, em phải nhớ kỹ, trong vòng ba năm này, anh đều đợi chờ em.
Tôi chớp chớp mắt, cảm thấy mình như một con cừu con lạc đường, mà Vĩ Vĩ còn hô lớn là sẽ tin tưởng ta như tin tưởng Jesus bất hữu. Nhưng thật đáng tiếc, tôi là fan của Phật Tổ, phen này, dạy bảo không có tác dụng đặc biệt gì.
Hợp tác làm việc với Vĩ Vĩ đúng là một loại đau khổ, mặc dù trước mặt mọi người anh ta quan tâm thanh danh của tôi sẽ không nói chuyện với tôi, nhưng không chú ý quan tâm lại làm cho tôi cảm thấy bất an cực kỳ. Thật sự tôi không muốn thiếu anh quá nhiều, giả như thiếu nhiều tiền bạc thì có thể trả sạch nợ, nhưng tình cảm lại là chuyện khác, nhiều ít gì căn bản mình không thể trả được. Cho nên trong phim truyền hình vai nam chính nữ chính luôn nói với vai nữ phụ, nam phụ cuồng si là: cả đời này tôi nợ cô ấy/anh ấy, tôi không làm được, hẹn kiếp sau báo đáp! Tôi cảm thấy vấn đề này cũng còn nguy hiểm, lỡ như kiếp sau hai người đều đầu thai thành những người có cùng giới tính, vậy chẳng phải rõ ràng lôi kéo người ta làm Lace sao?
Làm việc cho đến buổi trưa, cuối cùng hội trường cũng đã được bài trí đâu ra đó, cả đoàn người đều mệt lả, mọi người tụm năm tụm ba hẹn nhau đi ăn cơm. Theo những người quản lý, Tiểu Lý Tử thường cùng đi ăn chung với tôi. Anh ta đang vui vẻ hấp tấp nhảy tới đây như một chú sóc nhỏ, nhưng vì ánh mắt lạnh lẽo của Vĩ Vĩ lườm nên anh ta thiu thỉu quay về.
Đứa nhỏ đáng thương quá!!!
“Gần đây có quán nướng Thiết Bản, anh nhớ em thích ăn đồ nướng, đi thôi, chúng ta cùng đi.” Vĩ Vĩ mời mọc.
“Được, nhưng do em mời khách.” Trước đó, tôi cũng đã nói. Ăn không của Duy Nhất thì được, ăn không của Vĩ Vĩ tuyệt đối không được. Lúc sáng cũng đã nghĩ qua, nợ tình cảm đã không thể trả được, làm sao dám thêm khoản nợ này?
Nhà hàng đồ nướng Thiết Bản kia cách hội trường không xa, chúng tôi hẹn nhau cùng đi. Vĩ Vĩ luôn là người đi phía ngoài, cái thói quen này là do lúc trước tạo thành, như vậy, cho dù có xe tốc hành chạy tới, có anh ở bên ngoài bảo vệ, tôi sẽ không bị kinh sợ. Trên lối đi bộ, rất nhiều lá cây rơi lặng lẽ tới, cũng sắp vào thu rồi.
Nhớ lúc, tôi và Vĩ Vĩ biết nhau cũng vào mùa thu. Khi đó, tôi đến nhà Duy Nhất chơi, lại vô tình thấy một anh chàng đẹp trai. Vừa nhìn mặt, đến 30% là mùi vị ngoại quốc rồi, ngồi trên ghế sofa, thái độ lạnh lùng. Duy Nhất nói đó là anh trai cô ấy, mới từ nước ngoài – quê hương của mẹ trở về, chắc là sẽ ở đây lâu dài. Giới thiệu xong hết, Duy Nhất bắt Vĩ Vĩ phải mời chúng tôi ra ngoài ăn cơm. Vĩ Vĩ đồng ý – bằng cách gật đầu. Ngày đó, ba người chúng tôi cũng đi trên đường có lá rụng như vậy. Duy Nhất ở bên trái tôi, Vĩ Vĩ ở bên phải tôi, che chở cho chúng tôi.
Khi đó tôi suy nghĩ làm thế nào để có một hộ sĩ như vậy lâu dài đây?
Sau khi biết nhau, bởi vì có quan hệ với Duy Nhất, cho nên tôi và Vĩ Vĩ gặp gỡ dần dần nhiều hơn. Cũng không biết từ lúc nào, tôi phát hiện ánh mắt của anh nhìn tôi có gì đó rất lạ. Phụ nữ đối với những chuyện như vậy rất nhạy cảm, bạn chắc chắn có thể nhận biết được một người con trai thích bạn. Mà từ khi biết được điều ấy, tôi bắt đầu tránh mặt anh – vì khi đó trong lòng tôi đã có Đường Tống. Dường như Vĩ Vĩ cũng nhận thấy tôi tránh mặt anh, vì vậy vào cái ngày tôi say rượu đến loạng choạng, anh nói thẳng cho tôi biết rằng anh thích tôi. Tôi không có đồng ý, nguyên nhân tôi đã nói rồi _ trong lòng tôi đã có người khác. Anh bình tĩnh tiếp nhận, nói là không muốn miễn cưỡng tôi, nhưng bắt tôi phải đáp ứng từ nay về sau sẽ là bạn tốt. Việc này thì có thể, vì vậy tôi đã đồng ý. Tôi và Vĩ Vĩ làm bạn tốt với nhau được một năm, tôi lại phát hiện, anh đối với tôi rất tốt, rất quan tâm tôi, nếu nói là mối quan hệ bạn bè mà đối xử như vậy không đúng, dường như anh còn ôm một hy vọng nào đó. Vì thế, vào một buổi tối chạng vạng, tôi đã ăn no thỏa mãn, song tôi nói rõ ràng với anh rằng tôi đã yêu một người ba năm rồi, hơn nữa dùng ba năm cũng không thể quên được anh ta. Tôi hy vọng Vĩ Vĩ hoàn toàn hết hy vọng.
Buông tha một người mà mình không yêu, đó mới là báo đáp người đó.
Nhưng Vĩ Vĩ trả lời là: Anh phải chờ tôi. Khi đó, tôi muốn mắng anh rất ngốc, nhưng lại thấy mình không có tư cách này _ vì lúc đó, chẳng phải tôi cũng đang si ngốc một người khác sao?
Có lúc tôi suy nghĩ, thế giới là vật chất, vật chất là vận động, vận động có quy luật. A chờ B, B chờ C, mà C dạo quanh một vòng vẫn là chờ A. Nếu như người người đều yêu người yêu mình thì thiện hạ sẽ thái bình.
Tôi đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe chuông điện thoại vang lên _ một dãy số xa lạ. Sợ là nhân viên công tác làm hội trường gọi, lập tức nghe máy.
Vậy mà âm thanh đầu bên kia tựa như con dao đâm vào lòng tôi một nhác. Không lẽ, hôm nay mình bắt đầu cái trò chơi ấy?
Là Hòa Nhất .
Một cuộc điện thoại rất nhàm chán. Tôi chuẩn bị cúp, Hòa Nhất ở bên kia ngăn tôi lại: “Nếu như em dám cúp máy, nhất định sẽ hối hận.”
Tôi không có nghe Hòa Nhất nói, cúp điện thoại di động.
“Ai gọi tới vậy?” Vĩ Vĩ hỏi
“Một trò đùa dai nhàm chán.” Tôi trả lời nhẹ ngàng bâng quơ. Nhìn thái độ của Vĩ Vĩ là không tin ngay từ đầu, một người quá thông minh không khỏi lo lắng.
Tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên nghe thấy phía sau tiếng gió rít của một chiếc xe lao tới. Vĩ Vĩ cảnh giác, vội vàng bảo vệ tôi sát vào phía trong lối đi bộ. Tốc độ của chiếc xe kia quá nhanh, cảm thấy như có một trận cuồng phong thổi qua mình, tiếng động kia có thể làm cho người ta sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Sau khi đã ổn định tinh thần, tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, mới biết đó là chiếc xe của Hòa Nhất. Anh ta đậu ở đó, đợi tôi ngnẩng đầu lên nhìn mới giẫm chân ga nghênh ngang rời khỏi.
Khiêu khích, đầy vẻ khiêu khích
May mắn Vĩ Vĩ không bị thương, rất may mắn.
Đại Khinh tôi, trong lòng không nhịn được chuyện của người nào đó, buổi chiều, thừa dịp người ta không chú ý chuồn ra khỏi hội trường, gọi điện thoại cho Hòa Nhất, hẹn gặp mặt anh ta. Anh ta lên mặt, đề xuất ra một chỗ hẹn tôi ở đó. Ở đó là một quán rượu kiêm khách sạn ngay trung tâm thành phố, đến chỗ 15-5, cửa mở sẵn, tôi dễ dàng đẩy cửa đi vào.
Nội thất trong gian phòng lấy tông màu đen, trắng, xám làm chủ, trào lưu đơn giản, không gian trong phòng 100 thước vuông toàn bộ thông suốt, không có bức tường nào ngăn cách, nhìn cực kỳ rộng. Chính giữa là một cái giường lớn mềm mại, chăn mền màu đen tựa như lông chim màu đen phủ đầy trên đó. Trong phòng, không gian đóng chặt cửa duy nhất là phòng tắm có kính mờ ngăn cách, nằm kế bên là ban công. Bên trong có bóng dáng màu da đang tắm, tiếng nước chảy, hơi nước bốc lên.
Cho dù anh ta cởi hết quần áo tôi cũng nhận ra, đó là Hòa Nhất. Không có thời gian dể khách sáo, tôi đi thẳng về phía trước, đẩy ra cánh cửa kính mờ. Cảnh tượng bên trong cực kỳ mê người, toàn thân Hòa Nhất không một mảnh vải, dòng nước chảy trên thân thể cường tráng, uốn lượn từ trên cổ trựơt xuống, mặt anh đang đón lấy những giọt nước phun ra, hai gò má ẩn trong hơi nước.
Anh ta nghe thấy tiếng động, nhưng cơ thể không có phản ứng gì, chỉ mở miệng nói: “Em đã đến rồi à.”
“Trò chơi của hai chúng ta không nên liện lụy đến những người còn lại.” Tôi nói.
“Là do em liên lụy anh ta vào cuộc trước, tôi đã nhắc nhở qua, nếu em cúp điện thoại sẽ hối hận, chỉ là em không tin, khư khư cố chấp.” Tắm rửa xong, Hòa Nhất tắt nước, cầm khăn lông trắng lau khô mặt. Anh ta đối với việc anh ta đang lỏa thể trước mặt tôi không có bất kỳ ngượng ngùng nào. Bất quá tôi cũng là một cực phẩm, nhìn thấy địa phương không nên nhìn cũng chẳng thấy lúng túng,có thể tổ chức công ty đại diện bình tĩnh là tổ hai người này rồi.
“Làm chuyện nguy hiểm đả thương người khác, sẽ làm tôi cảm thấy anh cực kỳ ấu trĩ.” Thấy anh ta thật bình tĩnh, lời nói của tôi đã bắt đầu nặng.
“Đường Tống là anh em của tôi, tôi sẽ không làm gì cậu ấy, nhưng cái người họ Đàm kia, tôi không dám lấy gì bảo đảm. Ý tôi nói là, nếu như em vẫn tiếp xúc qua lại với anh ta.” Rốt cuộc, Hòa Nhất cũng dùng khăn lông quấn người lại.
“Tôi tiếp xúc với ai, không thuộc phạm vi quản lý của anh.”
“Như vậy, tôi muốn đả thương người nào, cũng không thuộc phạm vi quản lý của em.”
Hiện tại, tôi và Hòa Nhất như là đối thủ một mất một còn.
“Nếu như em không muốn chuyện dẫn đến tồi tệ hơn, tốt nhất nên giữ khoảng cách với anh ta.” Dường như, Hòa Nhất đề ra tối hậu thư.
“Tôi sẽ giữ khoảng cách với anh ta.” Khi tôi nói những lời này, Hòa Nhất thả lỏng khóe miệng nhưng ngay sau đó, câu nói tiếp theo của tôi làm cho xương quai hàm của anh ta giật giật: “Tôi nói anh ta, Hòa Nhất, đồng thời tôi cũng sẽ giữ khoảng cách với anh.”
“Em cảm thấy, tôi và anh ta cùng một loại người?” Hòa Nhất vừa hỏi, toàn bộ tóc của anh còn ẩm ướt, sợi tóc dính lên cổ, những giọt nước trượt xuống.
“Đương nhiên là không giống, tôi đối với anh ta có cảm tình, so với anh sâu hơn, đối với anh ta, tôi cảm thấy áy náy, còn đối với anh tôi cảm thấy chán ghét, mười phần chán ghét đủ mười phần.” Nói ra xong những lời này, tôi mới hiểu được, một người lại có một trái tim ngoan độc như vậy. Bất quá, tôi chỉ dựa vào chuyện Hòa Nhất thích tôi để tổn thương anh.
Tôi thật đúng là ngoan độc, hung ác.
Hòa Nhất cười khẽ, cúi đầu xuống dùng khăn lau tóc, động tác này làm cho tôi không cách nào có thể thấy được vẻ mặt của anh ta, chỉ nghe anh ta nói: “Đại Khinh, khi chúng ta gặp nhau lần đẩu tại nhà hàng của tôi, tôi khuyên Dương Dương những lời như vầy, tin chắc rằng cô và Đàm Duy Nhất cũng có nghe rõ. Tôi khuyên cậu ấy đừng động lòng với Phạm Vận, chẳng phải bọn ta là bạn thân sao, dự định đánh nhau với bạn bè vì con gái thì con gì là đàn ông nữa.”
Không sai, lần trước quả thật anh ta khuyên Dương Dương những lời như vậy. Tôi thoáng cảm thấy, dường như Hòa Nhất đang chuẩn bị cái loại vũ khí hạng nặng gì đây.
“Như vậy, vì cái gì mà tôi theo đuổi em ,em có nghĩ qua chưa?” Hòa Nhất tiếp tục lau tóc, khăn lông tính năng hút nước thật tốt, những giọt nước dường như không thấy tăm hơi.
Tôi biết chính mình không cần trả lời, Hòa Nhất sẽ tự mình cho đáp án.
“Đương nhiên, không phải do em đẹp, tôi đã thấy qua rất nhiều mỹ nữ, Đại Khinh, ngay từ đầu tôi biết em chẳng có điểm gì tốt. Nhưng Đại Khinh, tôi yêu em. Tôi không có yêu đến nổi phản bội lại anh em mình. Sở dĩ tôi theo đuổi em, bởi vì, em không phải là Phạm Vận, em không phải là người trong lòng của Đường Tống. Ngay từ đầu, chúng tôi đã không thừa nhận em là ngừời phụ nữ của Đường Tống. Cho nên, tôi theo đuổi em, cũng không có phạm vào quy tắc của bản thân mình.” Hòa Nhất ngẩng đầu lên, trong đôi mắt dài hẹp dường như có cánh hoa đào lơ lửng, có thể là đọng nước, nhưng lạnh khiến cho người ta cảm thấy thấu xương.
Tôi đã nói qua, Hòa Nhất và tôi là cùng một loại người, anh ta cũng ngoan độc, cũng ác lắm, chúng tôi có thể tìm đúng đối tượng để uy hiếp, để đâm sâu vào lòng nhau.
Tôi không trách anh ta, bởi vì tôi ra đao trước, thật đau, đúng là tài nghệ không bằng người ta, đáng đời.
Tôi từ chỗ Hòa Nhất đi ra, cả người cứ mơ mơ hồ hồ, ở hội trường tinh thần cũng không phấn chấn lại, khó khăn lắm mới tan tầm. Trong lúc đang nấu cơm, nhận được điện thoại của Đường Tống, nói là buổi tối có xã giao không về được. Vừa nghe xong lời này, tôi đang cắt thịt cắt luôn vào ngón tay mình, máu tươi chảy ra, vội vã đi băng lại _ mỗi tháng liên tục phải đổ máu đã đủ xui xẻo rồi, làm sao chịu nổi chảy máu nữa.
Cơm cũng chẳng muốn ăn, mờ tivi, nhưng không nghe rõ một câu nào trong lời thoại, mở kênh kinh dị mà tiểu yêu quái đều tiêu diệt hết, thi thể chạy nữa giờ. Chuyện gì cũng không xong, rõ ràng nên đi ngủ. Suy nghĩ về giấc chiêm bao ba bốn năm nay, không ngờ ngủ đến bất tỉnh.
Đang mơ mơ màng màng, cảm giác Đường Tống về, thấy tôi nằm đó, nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng tắm rửa mặt.
Tôi đứng dậy, lặng lẽ mở cửa phòng tắm, Đường Tống đang rửa mặt, nước đang chảy róc rách xuôi dòng, tôi như mất ý thức bước vào. Chuyển ánh mắt lên trên bồn rửa mặt, thấy cái vòng tay thật chói mắt. Khi Đường Tống tắm, nhất định là sợ chất hóa học ảnh hưởng đến vòng tay nên mới tháo nó xuống.
Ma xui quỷ khiến hay sao, tôi vươn tay ra, giống như người bị ma nhập, đến lúc phục hồi lại tinh thần, tôi mới ý thức được mình vừa làm ra chuyện gì _ vòng tay đã bị ném vào trong thùng rác.
Hòa Nhất là một con quỷ, những lời nói buổi chiều của anh ta làm loạn tâm trí của tôi, làm cho những ý chí đáng sợ xuất hiện, tôi đã biến thành loại người mình không mong muốn nhất.
Tôi trở về giường tiếp tục nằm, trái tim tôi đập giống như sấm nổ.
Trong phòng tắm, tiếng nước đã dừng lại, nhưng Đường Tống không có đi ra, bên trong vang lên âm thanh lẩm nhẩm, ban đầu là rất nhỏ tựa như sợ làm tôi sợ hãi tỉnh dậy, sau đó âm thanh từ từ tăng lên lộ rỏ vẻ luống cuống.
Mỗi một âm thanh đều đánh vào trong lòng tôi.
Tiếp theo, bên trong trở nên yên lặng, như một loại tuyệt vọng, tôi cắn mạnh dần vào môi dưới.
Đường Tống ra khỏi phòng tắm, đứng trước giường, thật lâu thật lâu, không khí trong phòng ngủ bắt đầu mỏng manh, tôi cảm giác mình sắp không thở nổi.
“Tần Khinh, vòng tay tơ hồng kia của anh em cầm sao?” Cuối cùng Đường Tống cũng mở miệng.
Tôi nghĩ là tránh không khỏi, hít thở sâu, rồi lên tiếng, cố gắng hết sức để giữ tỉnh táo: “Em không biết.” Tôi nói.
Tôi không hiều mình vì sao lại nói những lời này, người nào cũng biết tôi nói dối.
Đường Tống không chịu buông tha cho tôi, anh vẫn đứng ở chỗ cũ, tôi đưa lưng về phía anh, nháy mắt cảm thấy giữa hai người có khoảng cách rất xa, như thiên trường địa cửu xa xôi vậy.
“Trả lại cho anh, được không?” Anh không hề lớn tiếng, âm thanh cực kỳ mềm mỏng, nhẹ nhàng.
“Vật đó đối với anh rất quan trọng sao?” Tôi hỏi.
Anh im lặng thật lâu, sự chờ đợi này giống như sợi chỉ thắt vào tim tôi, từng vòng từng vòng một, rốt cuộc anh nói: “Đúng vậy, vật đó đối với anh rất quan trọng.”
Phán quyết đã đưa ra, sợi chỉ nhỏ thi hành tử hình, cắt vỡ trái tim tôi.
Người đến lúc sắp chết cũng nói lời lương thiện, tôi nói cho anh biết vòng tay ở đâu, anh lập tức chạy đi tìm.
Tôi đứng trước cửa sổ lầu hai, nhìn Đường Tống lục tìm vật đối với anh quan trọng trong thùng rác trước cửa, anh lục lọi bao lâu tôi nhìn bấy lâu, như đang tự ngược đãi bản thân mình.
Đêm đó, cuối cùng anh cũng tìm được vòng tay tơ hồng mà Phạm Vận trao cho anh, nhưng không có đeo lên nữa, tôi không biết là đặt ở nơi nào, nhưng nhất định anh đã bảo quản ở chỗ rất tốt.
Sau ngày hôm ấy, chúng tôi không nhắc đến chuyện vòng tay nữa, ngoài mặt xem ra rất bình thường, nhưng thật chất chỉ có đương sự mới biết rõ, một chút nhiệt tình vừa tạo nên đã bị tiêu diệt.
Note: mong quý dzị thông cảm, tuần rùi mình có chiện bùn, đến nổi không edit được.
Danh sách chương