Khi tôi đi là mùa xuân, mỗi một nơi tôi đi qua đều có hoa tươi nở rộ.

Hoa ngày càng rực rỡ, đơm hoa kết trái. Rồi ánh mặt trời gay gắt báo hiệu mùa hè đã tới.

Không khí lạnh tràn về bắt đầu mùa đông, quần áo cũng phải mặc dầy hơn để giử ấm. Trời dần vào thu.

Cái ba lô của tôi đã bắt đầu trở nên cũ rách, đôi giầy thể thao trong chân cũng đã thay đổi vài lần, nửa năm đi qua, mà tôi, vẫn lang thanh vô định như cũ.

Tôi nhớ có một ca sĩ đã từng hát một câu, “Mùa thu đừng đến, mùa thu đừng đến, tôi còn chưa quên được anh ấy”. Hôm nay mùa thu lại tới, tôi như cũ chưa quên được Đường Tống, cũng không có ý định quên – hắn cho tôi thật nhiều vui vẻ, tôi nên quý trọng.

Thời điểm tôi rời đi cũng không mang theo điện thoại di động, cứ mỗi lần đến một nơi nào đó, tôi đều mua bưu thiếp gởi cho Ông Bà Ngoại, báo cho bọn họ biết tôi vẫn bình an. Thỉnh thoảng cũng sẽ dùng điện thoại công cộng gọi cho Duy Nhất, báo cáo tình hình gần đây của mình.

Vào mùa hạ Duy Nhất sinh ra một bé gái, đặt tên là Tĩnh Hạ. Một sinh mạng mất đi thì sẽ có một sinh mạng khác ra đời, cái thế giới này vĩnh viễn sinh sôi không ngừng.

Duy Nhất quyết định làm mẹ đơn thân, nhưng Đoạn Hựu Hồng lại “Thần Thông Quảng Đại”, biết chuyện này, luôn trăm phương ngàn kế tìm cách nhìn con của hắn.

Tôi hỏi Duy Nhất muốn tha thứ cho hắn sao? Duy nhất trong điện thoại cười nhạt, nói, “Vào lúc tớ cần hắn nhất, hắn không ở bên cạnh, bây giờ trở về còn có ý nghĩa sao?”

Trải qua những chuyện này, Duy Nhất đã trưởng thành rất nhiều, trong lúc vô tình, chúng tôi đã trưởng thành, chỉ là không ngờ tới, cái giá của việc trưởng thành lại đắt như vậy. Duy Nhất nói với tôi, mong ước hiện tại của cô ấy chính là nhìn Tĩnh Hạ lớn lên bình an.

“Tĩnh Hạ có người mẹ yêu nó như vậy, thật là hạnh phúc”. Tôi nói.

“Tĩnh Hạ hiện tại chỉ thiếu một người mợ thôi”. Duy nhất có điều ngụ ý.

“Vậy cậu tìm cho con bé một anh trai đi”. Tôi nói.

“Mà anh trai của tớ chỉ thích một mình cậu”. Duy Nhất cũng thẳng thắn nói dứt khoát. “Tớ nói Đại Khinh, dù sao cậu cùng Đường Tống cũng không còn gì nữa rồi, thôi thì gả cho anh tớ đi, nhà tớ từ trên xuống dưới ai cũng thích cậu, cậu gả tới đây tuyệt đối sẽ được tổ chức đoàn thể hoan nghênh”.

“Chớ để tổ chức đoàn thể kiểm tra kinh nghiệm của tớ là được rồi”. Tôi cười.

“Cậu thật nhẫn tâm nhìn Tĩnh Hạ không có mợ àh?” Duy nhất bắt đầu đánh bài tình cảm.

“Tớ không đành lòng nhìn cậu của Tĩnh Hạ bị tớ làm chậm cuộc đời”. Tôi nói.

Duy Nhất khôi phục nghiêm chỉnh. “Đại Khinh, nói thật lòng đi, cậu không có một chút cảm giác gì với anh của tớ sao?”

Tôi cũng khôi phục nghiêm chỉnh. “Duy nhất, tớ bây giờ thật sự cái gì cũng không muốn, chỉ muốn yên tỉnh, những thứ tình tình ái ái kia, quá phiền phức rồi”.

“Được rồi được rồi, cậu đi làm ni cô đi”. Duy Nhất giận đến cúp điện thoại.

Bị tôi chọc cho tức giận không chỉ có một mình Duy Nhất, còn có bạn học Tô Gia Minh, hắn tức giận chuyện tôi không từ mà biệt đến nổi muốn đòi mạng tôi, trong điện thoại quở trách tôi một hồi lâu, thật vất vả mới làm hắn hết giận.

“Câu thật sự muốn đi theo chủ nghĩa “Khổ Hành Tăng” à?” Tô Gia Minh hỏi. (Chủ nghĩa khổ hạnh, tu theo kiểu hành xác >.

“Đừng nói khó nghe như vậy, tớ đây là đang thể nghiệm cuộc sống”. Tôi nói.

“Thể nghiệm cái rắm! Những ngày này chỉ là, chạy ra bên ngoài ăn gió nằm sương, không có chỗ ở cố định, cậu khác gì một con chuột, đầu óc cậu có vấn đền à, máu xông lên đến não rồi hả!” Tô Gia Minh lại bắt đầu nộ khí dâng cao rồi.

“Thô bỉ”. Tôi vô cùng đau đớn phê bình hắn.

“Dù sao thì cậu mau mau trở lại cho tớ”. Tô Gia Minh ra tối hậu thư.

“Bạn học Gia Minh, cậu thấy ai được được, thì tự mình gả đi đi, đừng chờ chị”. Tôi nửa đùa nửa thật mà nói.

Tô Gia Minh trầm mặc “Tớ biết”, chợt oán hận nói, “Đừng xen vào việc của người khác”.

Nói xong cũng cúp điện thoại luôn.

Không rảnh mà đắc tội với hai người, Đại Khinh tôi đây chết lúc nào cũng không biết.

Nhưng phàm làm người ai cũng có lúc đắc tội với kẻ khác, tôi không nhàn rỗi, tiếp tục du lịch, kết quả, ngày nào đó đang ngủ mơ mơ màng màng trong khách sạn, lại bị ai đó gõ cửa làm cho tỉnh ngủ. Mở cửa ra nhìn, nhất thời kinh ngạc – người tới là anh trai của Duy Nhất.

Vĩ Vĩ bộ dạng lạnh lùng, nhìn ngương mặt tỉnh táo của tôi, nhíu nhíu mày, ra lệnh, “Đi đánh răng, súc miệng, mặc quần áo”.

Tôi cũng vậy chỉ có thể làm theo, sau khi chuẩn bị xong, hắn lại kéo tôi ra ngoài ăn cái gì đó. Sau khi lắp đầy bụng, tôi mới tới kịp hỏi hắn, “Làm sao anh tìm được em?”

“Trước kiểm tra xem em gọi điện thoại công cộng từ nơi nào, sau đó điều tra xe em ở khách sạn nào, cứ như vậy tìm tới”. Vĩ Vĩ lời ít mà ý nhiều.

“Tìm em làm gì”. Tôi hỏi.

“Không làm gì hết, chỉ là muốn tận mắt nhìn thấy em”. Màu lam trong mắt của Vĩ Vĩ lạnh như băng lại có thâm tình, rất phức tạp.

“Em thật không có chuyện gì”. Tôi tiếp tục mạnh miệng.

“Nếu không có chuyện gì em sẽ không bỏ lại tất cả đi xa như vậy”. Vĩ Vĩ vạch trần tôi.

Tôi cúi đầu, hồi lâu nói, “Vĩ Vĩ, em chỉ là muốn yên tĩnh”.

“Anh hiểu”. Vĩ Vĩ gật đầu.

“Anh thật hiểu?” Tôi nhìn hắn.

“Nếu thật là hiểu, vậy anh đuổi theo em làm gì?”

“Nói thì dễ làm mới khó, anh hiểu rõ em muốn yên tĩnh, nhưng, anh không quản được mình, vẫn muốn tới”. Trên mặt Vĩ Vĩ không có biểu cảm gì, nhưng tôi thật sự cảm giác một tia ấm áp.

“Vĩ Vĩ, em mệt mỏi”. Tôi nói. “Em chán ghét nửa cuộc đời rách nát của em, em muốn ra ngoài để hít thở chút không khí”.

“Nếu như em muốn nghỉ ngơi, anh sẽ chờ em”. Vĩ Vĩ nói.

“Đừng chờ em, Vĩ Vĩ, em vẫn chưa quên anh ấy”.

“Anh nói anh sẽ chờ em, bây giờ vẫn còn thời gian”.

“Nhưng nếu anh chờ, kết quả như thế nào anh có biết không? Cuối cùng em vẫn không thể quên anh ấy, nếu sau này sống với anh, trong lòng em vẫn còn anh ấy. Đây không phải là kết quả anh muốn, như vậy em đây cũng không đáng để anh đợi. Vĩ Vĩ, em muốn đi xa, nhưng trên lưng lại đeo thứ gì đó rất nặng nề, sự chờ đợi của anh cũng là một phần nặng nề trong đó”.

Vĩ vĩ cam kết, hắn là ấm áp của tôi, đồng thời cũng là gông xiềng của tôi, bất kể tôi đi bao xa, trên lưng vẫn luôn đeo cảm giác tội lỗi – tôi vĩnh viễn làm chậm tương lai của Vĩ Vĩ.

Vĩ Vĩ bị chấn động, từ trước đến giờ Vĩ Vĩ vẫn luôn bình tĩnh, trước mặt tôi chưa bao giờ lộ ra bất cứ điều gì.

.

“Anh chưa từng nghĩ tới, anh tạo cho em áp lực như vậy”. Hắn nói.

“Bởi vì em quan tâm anh, sự tồn tại của anh rất quan trọng trong cuộc sống của em, cho nên em mới bị áp lực. Vĩ Vĩ, em và Duy Nhất rất thương anh, em hy vọng anh có thể tìm thấy hạnh phúc trước em”. Sau đó, cái gì tôi cũng không nói.

Ngày đó, chúng tôi cái gì cũng không nói tới, chỉ là yên tĩnh ngồi ở trong vườn hoa khách sạn, ngắm hoa.

Ngày thứ hai, Vĩ Vĩ để lại cho tôi một tờ giấy. Đây là bức thư của bà ngoại, vì bà biết được hắn đến tìm tôi, cố ý nhờ hắn mang tới.

Trên tờ giấy viết một địa chỉ, bà ngoại nói, đó là nơi ở của cha tôi.

“Bà ngoại em nói, bà biết cha em là nút thắt trong lòng của em, bà hy vọng em có thể tự mình cởi ra nút thắt ấy”. Vĩ Vĩ nói cho tôi biết.

Cầm tờ giấy kia, trong lòng tôi cực kỳ phức tạp, nhất thời không thể lên tiếng.

“Có cần anh đi cùng với em không?” Vĩ Vĩ hỏi.

Tôi lắc đầu một cái, mỉm cười. “Không, anh có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, và có người quan trọng hơn cần phải gặp”.

Muốn buông xuống lòng mình, trước hết phải biết buông tay người khác, đây là kinh nghiệm tôi đúc kết được trong nửa năm đi xa, buông Vĩ Vĩ ra, tôi mới có thể đạt đến tự do trong tinh thần.

“Nghe nói, thỏa thuận ly hôn, hắn còn chưa ký tên”. Vĩ Vĩ để lại một câu nói như vậy, cầm hành lý lên rời đi.

Tôi sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng được, câu đó của hắn là ám chỉ Đường Tống.

Tôi cuối đầu cười gượng, thật ra tờ hôn thú có thể đại diện cho cái gì, Đường Tống giống như tôi, bị quá khứ quấy rầy rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện