Tôi đây cả đời chỉ yêu một người phụ nữ.

Mà lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy người phụ nữ này thì cô đang là cô dâu của người khác.

Ngày đó, cô mặc áo cưới màu trắng, khăn voan che mặt, xinh đẹp tuyệt trần nhưng lại rất khiêm tốn. Tôi chỉ đứng xa xa nhìn cô một cái, liền quay đầu đi – tôi chắc chắn cuộc hôn nhân này cũng chỉ là một buổi tiệc của người giàu sang, đẹp đẽ nhưng đầy lạnh lùng.

Cuộc hôn nhân không tình yêu này đối với tôi cũng không có gì mới mẽ

Tôi còn biết, trong lòng của chồng cô có một người phụ nữ khác.

Quả nhiên, đêm tân hôn, hắn là chồng liền ra ngoài uống rượu. Cô không làm loạn, là một người hiểu chuyện, mẫu phụ nữ đàn ông muốn cưới – môn đăng hộ đối vả lại không can thiệp chuyện của nhau.

Lần đầu tiên chú ý tới cô là ở sinh nhật a Vane, thấy cô cùng a Vane cãi nhau cũng có chút đặc sắc, người phụ nữ này giống người hầu, nhìn nhỏ xinh, nếu như thực cắn một cái, thế thì có mắc nghẹn không.

Lần đầu tiên cảm thấy người phụ nữ này rất có ý tứ, là ở nhà hàng bên bờ sông, cô uống say, sau đó kéo tay của tôi, nói một câu.

“Đường Tống, con mẹ nó tôi yêu chết anh”.

Đường Tống là chồng của cô, là bạn tốt của tôi.

Cuộc sống của tôi rất nhàm chán, mà khi đó, tôi rốt cuộc phát hiện người này có thể giúp tôi bớt nhàm chán. Tôi bắt đầu vô tình hay cố ý theo dõi cô, đồng thời phát hiện bên cạnh người phụ nữ này cũng không ít người không tệ thầm thương mến cô, điều này càng thêm thú vị – tôi không tin có người có thể vĩnh viễn yêu một người.

Tôi không phải là không tin tưởng phụ nữ, không phải là không tin tưởng vào tình yêu, chỉ là không tin bản chất của con người.

Liền mang theo những hứng thú đó nghiên cứu tìm tòi, giữa tôi và cô bắt đầu một cuộc truy đuổi.

Trong quá trình này, từ từ, tôi cảm thấy người phụ nữ này đối với Đường Tống yêu, quá sâu đậm rồi, đến nổi. . . . . . Làm cho người ta đố kỵ.

Vì vậy ở trong vườn địa đàng, ở trong bóng tối, tôi hôn cô, môi của cô rất mềm, lưỡi rất ngọt, nhưng nhiệt độ rất lạnh, cô đối với tôi không có bất kỳ cảm giác gì, cô nghĩ đến một người đàn ông khác – cô ở trên người tôi, tìm kiếm hình bóng của chồng cô.

Tôi cũng chỉ là kẻ thế thân.

Tôi thích em, nhưng, cách yêu vẫn còn rất xa. Tôi đây làm sao có thể nói cho em biết, cũng như vậy tự nói với mình.

Thừa dịp Đường Tống nằm trong bệnh viện, tôi đến nhà tìm cô, mạnh mẽ cùng với cô nằm ở trên một cái giường, thật sự là cái gì cũng không làm, chỉ đắp chăn bông nói chuyện phiếm, nhưng cảm giác đó thật tuyệt, đó là lần đầu tiên, tôi nghĩ đến từ ngữ “Sở hữu”.

Thế nhưng người phụ nữ làm tôi nghĩ đến điều này lại không có bất kỳ tình cảm nào với tôi, từ trong lòng đến ánh mắt của cô đều là Đường Tống – trong nhật ký của cô, từng câu từng chữ, ghi lại tám năm tình yêu của cô đối với Đường Tống.

Một đêm kia, tôi bỗng nhiên cảm thấy một chút hoảng hốt, tôi bắt đầu sợ mình sẽ sa chân vào.

Tôi không phải là người sợ miệng lưỡi thế gian, cô đã kết hôn chuyện này căn bản sẽ không trở thành lý do cản trở tôi, cái tôi quan tâm chính là trái tim của cô. Mà lòng của cô, đã tất đều đặt trên người Đường Tống, phần thắng của tôi quá nhỏ.

Tôi không đi tìm cô nữa, cũng chỉ là nhất thời hứng thú, giử khoảng cách là được.

Đây là suy nghĩ của tôi.

Vậy mà vào cái ngày sinh nhật của Dương Dương, a Vane nói cho tôi biết, Đường Tống quyết định muốn đem cô trở thành vợ chân chính của hắn. Trong nháy mắt đó, những thứ kêu ngạo, thoải mái, cùng bình tĩnh trước đây không cánh mà bay.

Tôi rốt cuộc phát hiện, mình lại trở thành một trò cười, vốn cho rằng mình làm chủ cuộc chơi này, quay đầu lại thì phát hiện ra, mình cũng chỉ là một con cờ nhỏ.

Tôi, cô cùng Đường Tống đều là con cờ trong ván đấu tình cảm.

Đường Tống là tướng lĩnh duy nhất trong mắt cô, còn tôi chỉ là một lính quèn tầm thường.

Tôi nắm tay cô đưa cho Đường Tống, tôi không muốn mình lâm vào cảnh tượng buồn cười hơn nữa.

Sau. . . . . .

Nghe nói, bọn họ xuất ngoại du lịch.

Nghe nói, bọn họ chung đụng được rất vui vẻ.

Nghe nói, Đường Tống gần đây rất vui vẻ.

Mà tôi, con mẹ nó giống như một tên hèn nhát núp ở trong nhà không ngừng uống rượu uống đến trời đất mù mịt uống đến hộc máu uống đến thiếu chút nữa chết ở trong nhà. Dù là như vậy, nhưng tôi vẫn không quên được cô.

Lần nữa nhìn thấy cô trong nháy mắt, tôi biết ngay mình bị ma nhập – tôi không buông cô ra, nếu bị cô chán ghét, cũng muốn tiếp tục dây dưa.

Nếu thành ma, tâm tình không cần khống chế nữa, tôi biết cô không muốn thân mật với đàn ông khác ngoài chồng, tôi lái xe đe dọa người đàn ông cô thầm mến, hành động này làm cô giận dữ đi tìm tôi.

Tôi đã sử dụng hết tất cả vốn liếng mới có thể nhìn thấy cô.

Hòa Nhất ơi là Hòa Nhất, thật là đáng buồn cho mày.

Nhưng đã làm ma, cần gì phải che che giấu giấu? Tôi xuống một nước cờ cuối cùng – trói lại cô đưa đến Anh Quốc.

Ở nơi đó, tôi chiếm được thân thể của cô, đồng thời cũng nhận được câu nói lạnh lùng của cô.

“Đời này, tôi nợ anh, cũng đã trả xong rồi”.

Tại thời điểm này tôi liền có dự cảm, đời này, tôi nhất định không chiếm được cô.

Sau cô cùng Đường Tống dây dưa quấn quít, tôi không có nhúng tay vào nữa, cho dù tôi hao tâm tổn trí, như vẫn không chiếm được cái mình muốn.

Như vậy, thì hủy diệt tất cả đi. Tôi đem toàn bộ bí mật của Đường Tống kể cho cô nghe, một khắc đó, tôi nhìn thấy vô ích trong mắt cô, giải thích cũng vô ích, trong mắt cô không có bóng dáng của tôi.

Một khắc đó tôi rốt cuộc hiểu rõ, trái tim của cô chỉ có thể chứ một mình Đường Tống,

Cũng giống như, lòng của tôi chỉ có thể chứa một mình cô.

Là mệnh, là vận, là nghiệt, là tiện.

Một tiếng thở dài, tất cả đều kết thúc, cuối cùng gặp lại cô, là sau khi cô rời đi.

Sau đó tôi định cư ở nước Pháp, mở ra một nhà hàng bán đồ ăn Trung Quốc, lúc hứng thì thì xuống bếp làm một vài món, nếu không thì ở quán cà phê đọc sách ngồi chơi một ngày. Thời gian trôi qua, giống như một giấc mơ, nhớ lại đều không tin đó là sự thật.

Thoáng một cái, cũng không biết qua bao nhiêu năm, trưởng bối qua đời đời, tôi vội trở về chịu tang.

Trở lại chốn cũ, đúng là có một tư vị khác, ghé thăm bạn cũ, tán dóc nói chuyện, Màu Sắc Phường không còn náo nhiệt như xưa.

Đi ở trên đường, phát hiện không ít trẻ con được cha mẹ dẫn ra ngoài chơi, lúc này mới tỉnh ngộ hôm nay là ngày 1 tháng 6 ngày quốc tế thiếu nhi.

Người cô đơn, thật đúng là xấu hổ chỉ biết đi loanh quanh. Dự định mua ly cà phê chuẩn bị trở về nhà hàng, trong dòng người nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đã quấy nhiễu nhiều năm trong cuộc sống của tôi.

Cô ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế, tóc dài xõa vai, rũ xuống khuôn mặt, năm tháng càng làm cho cô trở nên chín chắn.

Tôi lại không tự chủ được đi về phía cô, giống như nhiều năm như vậy nhưng chưa từng trôi qua, quá khứ chỉ cần một tiếng cười tà của cô, hai chúng ta có thể bắt đầu đấu trí đấu dũng một lần nữa.

Ngay tại lúc lúc này, một người đàn ông dắt một đôi nam nữ song sinh khoảng sáu tuổi xinh đẹp từ tiệm kem đi ra.

Cô lập tức nghênh đón, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

Người đàn ông đó, chính là Đường Tống.

Một nhà hạnh phúc đó ôm nhau hòa vào đám người trên đường, biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

Tôi đứng tại chỗ, run sợ hồi lâu, cuối cùng lại cười khổ.

Sau đó, tôi đi qua rất nhiều nơi, nhìn vô số thứ, gặp qua rất nhiều người, trong nội tâm cuối cùng vẫn giử lại bóng dáng của cô, tâm cứ như một khối vô ích vậy, muốn bổ sung cũng không được. Nửa đêm tỉnh mộng tôi thường nhớ lại câu nói cuối cùng cô nói với tôi – Anh vĩnh viễn không biết trong tim em anh quan trọng thế nào.

Tôi cả đời chỉ yêu có một người phụ nữ.

Nhưng cô lại không thương tôi.

Tên của cô là Tần Khinh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện