Khương Nhung đến thành Sắc Ương được bốn ngày, Ôn Doanh mở tiệc trong vương phủ thiết đãi đoàn người.

Bọn họ đến sớm, Ôn Doanh ở quân doanh chưa về, Lăng Kỳ Yến mời bọn họ ngồi vào chỗ trước, nói vừa ăn vừa chờ.

Lúc tới thành Sắc Ương, Khương Nhung chỉ dẫn theo mấy thuộc h.ạ thân tín và vài vị bằng hữu buôn bán của hắn.

Người nọ tên Đặng Cảnh Tùng, quê quán Giang Nam, sống ở Thượng Kinh hai mươi năm. Mấy năm trước lại về Giang Nam, giao du rộng lớn, là bạn bè rất tâm đầu ý hợp với Khương Nhung nên thường xuyên đến Mạc Bắc.

Khương Nhung giới thiệu với Lăng Kỳ Yến, không nhắc lại việc giúp Lăng Kỳ Yến đến Giang Nam, chỉ nói nếu sau này thuộc hạ của Lưu Vương có chuyện làm ăn gì, xin Lăng Kỳ Yến nói tốt vài câu, dìu dắt vị bằng hữu này của hắn một chút.

Lăng Kỳ Yến thấy người nọ cũng thành thật, không giống kẻ có thủ đoạn gian dối nên sảng khoái đồng ý, lại tiện thể mà hỏi: “Ngươi là người ở Kim Lăng?”

Đối phương cung kính nói: “Tại hạ quê ở huyện Phong của Kim Lăng, hiện nay định cư trong thành Kim Lăng.”

Lăng Kỳ Yến gật đầu, nhớ là nhà mẹ đẻ Thái hậu cũng ở Kim Lăng. Tuy y không tới được, nhưng trước đó vài ngày Thái hậu đã phái người đưa khế đất khế nhà bên kia tới, doanh thu mỗi tháng không tệ. Người nhà mẹ của Thái hậu xử lý trang viên cửa hàng giúp y, rồi mỗi quý đều đưa bạc tới đây, cứ làm phiền họ như vậy cũng không ổn.

Nếu Đặng Cảnh Tùng có thương đội và tiêu cục của riêng mình, vậy thì có thể nhờ thủ hạ của hắn giúp đỡ. Vì thế Lăng Kỳ Yến thẳng thắn đề ra: “Ta có chút việc buôn bán ở Giang Nam, trước đây đều do người khác giúp xử lý. Ta định phái mấy người trong nhà qua bên kia tiếp nhận, thời gian đầu họ sẽ lạ nước lạ cái, phiền ngươi giúp đỡ bọn họ một chút, còn việc vận chuyển tiền bạc hàng hóa, ta cũng muốn thuê thủ hạ ở tiêu cục của ngươi tới làm, có phiền lắm không?”

Đặng Cảnh Tùng vô cùng vui vẻ, nói ngay: “Làm sao lại phiền chứ, Ôn tiên sinh đã mở miệng, tất nhiên là rất bằng lòng.”

Hắn biết người này là phụ tá mà Lưu Vương tin tưởng nhất, giúp y làm việc chính là giúp Lưu Vương làm việc, đừng nói là thuê, miễn phí luôn cũng được.

Lăng Kỳ Yến nói: “Hôm nay tạm nói thế thôi, sáng mai đến phủ một chuyến nữa, ta sẽ nói chuyện này kĩ hơn với ngươi.”

Đặng Cảnh Tùng liên tục đồng ý.

Dứt chuyện này, Khương Nhung thấp giọng hỏi Lăng Kỳ Yến: “Ôn tiên sinh có biết, ngày sau Lưu Vương điện hạ đánh vào đô thành Ba Lâm Đốn, lật đổ triều đình của họ, vậy sau đó sẽ có sắp xếp gì cho bộ tộc to lớn như thế không?”

Lăng Kỳ Yến hiếu kỳ nói: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì, hắn nói gì với ngươi?”

Khương Nhung nói hết những lời Ôn Doanh nói cho mình hắn nghe hôm vừa tới đây. Lăng Kỳ Yến nghe vậy thì xoay tròng mắt, ném viên đậu phộng vào trong miệng, ung dung nói: “Vậy sao? Ta chưa nghe hắn nói gì, nhưng việc này cũng không phải chuyện mà một Vương gia như hắn có thể làm chủ, cuối cùng cần làm gì thì phải nghe bệ hạ và triều đình.”

Mặt Khương Nhung lộ vẻ do dự. Không đợi hắn nhiều lời, Lăng Kỳ Yến giương mắt nhìn hắn, lại nói: “Ở thành Sắc Ương này, ngươi cũng đừng nghĩ cách. Nơi đây quá quan trọng, Lưu Vương điện hạ chắc chắn sẽ không buông nơi này ra cho kẻ khác, còn những chuyện khác, ngươi cũng đừng lo lắng, Lưu Vương không phải kẻ không biết đúng sai, nếu ngươi thật lòng hướng về triều đình Đại Thành, hắn tất sẽ không đụng chạm đến bộ tộc Thứ Liệt của ngươi.”

Lăng Kỳ Yến nói xong lại cười cười: “Ngươi với ta cũng quen biết lâu rồi, ta mới nói thật với ngươi, nếu Lưu Vương điện hạ muốn động tới các ngươi thật, e là bộ tộc Thứ Liệt của ngươi, thậm chí là toàn bộ Mạc Bắc cũng không chống đỡ được, hắn chịu nói thẳng với ngươi, nghĩa là có tính toán riêng, ngươi đừng nghĩ nhiều.”

Khương Nhung nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng không nói việc này nữa, giơ chén rượu lên: “Ngày xưa lúc còn ở Thượng Kinh, ta từng nói với tiên sinh, nếu có một ngày ta thật sự lấy được Hãn vị, chắc chắn sẽ răm rắp nghe theo ngài. Hiện giờ cũng thế, ngài là phụ tá của Lưu Vương điện hạ, ta nguyện theo Lưu Vương điện hạ sai bảo, tuyệt không đổi lòng.”

Lăng Kỳ Yến cũng không nghĩ gì nữa, tỏ thái độ ung dung. Y biết năm đó hắn nói lời này, quá nửa là vì hắn có tình cảm với y, nếu không cần gì vội vàng sẵn sàng góp sức cho tên Vương gia không có tiền đồ như y. Hiện giờ, xem ra hắn đã thật sự xem trọng Ôn Doanh, muốn sắp xếp cho tương lai của tộc mình.

Ai cũng nhìn ra được, vị Lưu Vương Ôn Doanh này rất có tham vọng, một ngày kia, tất sẽ làm nên việc lớn.

Lăng Kỳ Yến không cố tình vạch trần, nâng chén lên, nhận ly rượu này thay Ôn Doanh.

Uống xong một vòng rượu, Ôn Doanh mới trở về phủ. Mọi người đứng dậy chào hỏi hắn, bị hắn ngăn lại.

Hắn đi đến ghế trên, ngồi xuống cạnh Lăng Kỳ Yến. Lăng Kỳ Yến muốn đổi chỗ lại bị hắn ấn xuống.

Trầm giọng ném ra câu “Ngồi ở đây đi”, trực tiếp sai nội thị rót rượu.

Lăng Kỳ Yến cong môi, lười di chuyển, ngồi ăn rất tự nhiên.

Khương Nhung nhìn hai người ngồi cạnh nhau, cuối cùng gợn sóng trong lòng cũng tan đi, ngửa đầu nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Ăn tiệc mãi cho đến cuối giờ Tuất mới xong, Khương Nhung dẫn thủ hạ và người hầu cáo từ. Trước khi đi hắn còn lấy ra một bao đồ bọc bằng vải lụa, đưa ra trước mặt Lăng Kỳ Yến, thản nhiên nói: “Trước đây từng nói mời Ôn tiên sinh nếm kẹo sữa dê của bộ tộc Thư Liệt ta, vừa hay lần này có mang theo một ít đến đây. Nếu điện hạ và Ôn tiên sinh không chê, vậy hãy thử xem, ai ưa ăn đồ ngọt sẽ thấy thích lắm. ”

Lăng Kỳ Yến đã ngà say, gật đầu: “Cảm ơn nha.”

Khương Nhung không nán lại nữa, dẫn người lui ra.

Mọi người đều tản đi, Lăng Kỳ Yến duỗi tay sờ bao kẹo sữa dê, bị Ôn Doanh ngăn lại, ý bảo, kêu người tới thử đã, sau đó mới cho Lăng Kỳ Yến ăn.

Lăng Kỳ Yến cười: “Đồ Khương Nhung đưa mà ngươi cũng không yên tâm? Hắn hại chúng ta làm gì chứ?”

“Không thể sơ ý.” Ôn Doanh nhạt giọng nói.

“Người ta mới vừa nói với ta, sẽ luôn cống hiến cho ngươi, vậy mà giờ ngươi tỏ thái độ này?”

Lăng Kỳ Yến bóc viên kẹo sữa bỏ vào miệng nhai, thấy cũng không tệ lắm, thơm ngọt mềm dẻo, cũng không tanh nồng.

Thấy Ôn Doanh tỏ bản mặt lạnh nhạt tiếp tục uống rượu, không để ý tới mình, Lăng Kỳ Yến nuốt kẹo trong miệng xuống, đưa ngón tay ra chọt lên mặt hắn: “Tú tài nghèo, há mồm.”

Tay cầm chén rượu của Ôn Doanh ngừng lại, hắn đảo mắt nhìn y.

Lăng Kỳ Yến cười nhẹ nhàng, lại nói: “Ca ca kêu ngươi há mồm mà.”

Ôn Doanh không cử động, Lăng Kỳ Yến cười cười, lại ném viên kẹo vào trong miệng, ghé sát qua, c.ắn môi dưới của hắn, đẩy viên kẹo kia vào.

Ôn Doanh không lên tiếng mà nhìn y chằm chằm, một lúc sau mới từ từ nuốt kẹo xuống.

“Ngon không?” Lăng Kỳ Yến dán sát môi hắn, cười hỏi.

“Ngấy.” Ôn Doanh chỉ ném ra một chữ.

Lăng Kỳ Yến buồn cười: “Ngươi đừng có vậy chứ, nói sao cũng là tấm lòng của Hãn vương, ngươi cho người ta tí mặt mũi đi.”

Ôn Doanh nhìn y đầy lạnh lùng: “Ngươi rõ ‘tấm lòng’ của một người đến đâu?”

“Sao ta lại không rõ cho được?”

Lăng Kỳ Yến lùi lại, lắc đầu, lại rót rượu, uống một hớp.

Lau miệng lần nữa, đột nhiên nhớ tới gì đó, Lăng Kỳ Yến ngẩn ngơ nhìn Ôn Doanh, ánh mắt long lanh: “Có phải ngươi còn giận không, năm đó ngươi mua mứt hoa quả cho ta ăn, ta không để trong lòng, còn chế nhạo ngươi?”

Hầu kết Ôn Doanh trượt trượt, hắn không nói gì.

“Ta cũng đâu có cố ý,” Lăng Kỳ Yến thấp giọng, rũ mắt lải nhải, “Ngươi cũng chỉ biết mua thứ kia lấy lòng ta, nhưng có cái gì ngon mà ta chưa từng ăn chứ, ăn một lần thì mới mẻ, ăn nhiều lần sẽ chán ngấy. Sau đó ta có từng đi mua thử một lần, thật sự không ngon như thế nữa, khi đó ta còn nhớ tới ngươi, ta chưa từng nhớ một người lâu như thế.”

Ôn Doanh vẫn không lên tiếng, hàng mi buông xuống của Lăng Kỳ Yến khẽ rung động.

Im lặng nhìn y một lát, Ôn Doanh nâng tay, vuốt lên đuôi mắt hơi đỏ lên của y.

“…Ngươi đừng giận vì chuyện này nữa được không? Cùng lắm thì, sau này ngươi lại mua cho ta nữa, ta nhất định sẽ không ghét bỏ.”

Ôn Doanh ôm chặt y vào lòng.

Tựa lên vai Ôn Doanh, Lăng Kỳ Yến thở nhẹ một hơi, nhắm mắt im lặng một lúc, sau đó lại mơ màng nói: “Tú tài nghèo, ta đau đầu quá.”

Ôn Doanh ôm y chặt hơn, nói giọng khàn khàn: “Không được uống nữa.”

“Ừm, không uống thì không uống.”

Ôn Doanh bế người đứng dậy, sau đó trở về viện.

Được đặt lên giường, Lăng Kỳ Yến mê man mở mắt. Nhìn tới thanh bảo kiếm gác trên giá của mình, y khẽ đẩy tay Ôn Doanh: “Ngươi lấy kiếm tới đây giúp ta.”

Ôn Doanh nhíu mày: “Lấy kiếm làm gì?”

“Ngươi lấy là được, đừng hỏi nhiều như vậy, mau lên.” Lăng Kỳ Yến thúc giục hắn.

Ôn Doanh mang kiếm tới đưa đến trước mặt y. Lăng Kỳ Yến ôm kiếm vào ngực, nhìn Ôn Doanh, cười hỏi hắn: “Ngươi đã biết ý nghĩa của việc tặng đao ở đây từ lâu rồi đúng không, vậy ngươi tìm người đúc riêng cho ta một thanh kiếm tốt như thế, cũng vì ý đó sao?”

“Ừm.” Ôn Doanh thẳng thắn thừa nhận.

Ý cười trong mắt Lăng Kỳ Yến càng đậm hơn, nhưng y không tỉnh táo lắm: “Tú tài nghèo, ngươi thích ta thật ư?”

“Thích.”

Trông Lăng Kỳ Yến rất vui vẻ: “Thật sao, vậy thích của ngươi là gì?”

Ôn Doanh bình tĩnh nhìn y: “Ngươi muốn biết?”

“Không thể nói à?”

Yên lặng đối diện một lát, Ôn Doanh cúi người, ghé sát vào tai Lăng Kỳ Yến: “Thích ngươi, muốn ngươi làm Vương phi của ta.”

Thanh âm của hắn trầm thấp, hơi thở phả vào tai Lăng Kỳ Yến.

Lăng Kỳ Yến chỉ cảm thấy người mình mềm nhũn, hơi nghẹn: “Đùa ai vậy, ngươi có thể cưới nam phi sao?”

“Ta nói được là được.” Ôn Doanh nói rất kiên định.

Lăng Kỳ Yến không tin, mơ màng mà nghĩ chắc là Ôn Doanh say rồi, mang mình ra làm trò cười, thôi, nói tiếp làm chi.

Vì thế giơ tay khẽ đ.ẩy ngực Ôn Doanh: “Ngươi đi mà nói với phụ hoàng mẫu hậu ngươi, ta không muốn nghe, đừng làm phiền nữa, ta muốn đi ngủ.”

Ôn Doanh bắt được tay y, cúi đầu hôn lên ngón tay người ta: “Được.”

…Được cái gì mà được? Ôn Doanh không nói nữa, rút kiếm trong lòng y ra, Lăng Kỳ Yến không chịu: “Ngươi làm gì đó, kiếm của ta mà, ngươi đưa ta rồi thì chính là của ta, không được lấy về.”

“Không lấy về, ta cất giúp ngươi.”

Trơ mắt nhìn Ôn Doanh gác kiếm lên trên giá, Lăng Kỳ Yến mới tin hắn không có ý lấy về, xoay xoay người trong lòng Ôn Doanh, ngây ngô cười với hắn.

Ôn Doanh sai người đưa nước ấm tới, giúp Lăng Kỳ Yến cởi xiêm y, lau mặt cho y, lại cởi giày vớ cho y.

Từ khi đến Tây Bắc, đêm nào hai người bọn họ cũng ngủ cùng giường, rửa mặt chải đầu thay quần áo đều do Ôn Doanh làm cho y.

Trước đây khi bọn họ vẫn còn là một Vương gia, một thư sinh nghèo ăn nhờ ở đậu, tất nhiên chuyện sẽ rất bình thường. Hiện giờ thân phận thay đổi, Ôn Doanh vẫn nguyện ý làm mấy việc này, không chịu để người khác đụng vào. Lăng Kỳ Yến từng hỏi rất nhiều lần, lần nào trả lời y cũng là bản mặt không có biểu cảm gì của hắn.

Nhưng tối nay, có lẽ là do men say xộc lên não, nhìn gương mặt lạnh lùng dưới ánh đèn của Ôn Doanh, lòng Lăng Kỳ Yến lại nhốn nháo, vươn tay, xoa xoa cằm hắn.

Ôn Doanh nâng mắt.

Lăng Kỳ Yến cười hì hì, cố tình trêu: “Đêm nào Lưu Vương điện hạ cũng chăm bẵm cho ta, truyền ra lại bị chê cười.”

“Ai cười?”

“Có ai biết rồi mà không cười chứ? Ngươi còn phải thái tử làm hoàng đế, người ta biết ngươi làm mấy việc này cho ta, mấy tên quan lại đó sẽ nước miếng tung bay mỗi người nói một chút, đủ để nhấn chìm ngươi luôn.”

“Mặc kệ bọn họ.”

Ôn Doanh cúi đầu, tiếp tục x.oa nắn bàn chân cho y.

Lăng Kỳ Yến được xoa đến thoải mái, híp mắt rầm rì, không nói nữa.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lăng Kỳ Yến thay đổi tư thế, chui vào lòng Ôn Doanh, tay y vòng lấy eo hắn.

Ôn Doanh đút y uống nửa ly nước mật ong, mình thì uống phần còn thừa lại. Hắn buông ly ra, khẽ vuốt lên mái tóc dài của y.

Lăng Kỳ Yến cảm thấy thoải mái, thuận miệng nói với Ôn Doanh chuyện y và người bạn tốt của Khương Nhung đã bàn với nhau trước khi ăn tiệc.

“Ngươi chọn giúp ta mấy người thông minh nhanh nhẹn, ta sắp xếp cho bọn họ đến Giang Nam. Đặng Cảnh Tùng là phó hội trưởng thương hội Kim Lăng, trời nam biển bắc ai ai cũng biết, từ quý nhân đến người buôn bán nhỏ, giao du rất rộng rãi, kêu hắn dẫn theo người của chúng ta đi. Kiếm được bao nhiêu bạc không quan trọng, quan trọng là ngày sau sẽ có thêm một vài người âm thầm giúp ngươi thu thập tin tức ở Giang Nam.”

“Được,” Ôn Doanh lập tức đồng ý, “Sao bỗng nhiên lại nghĩ đến việc này?”

Lăng Kỳ Yến cười khẽ: “Hôm nay Khương Nhung giới thiệu bạn của hắn cho ta, hình như người nọ muốn đầu quân cho Lưu Vương điện hạ ngươi. Ta chợt nghĩ đến, ngươi phải làm hoàng đế, không đơn thuần chỉ là Giang Nam, toàn bộ Đại Thành, thậm chí Mạc Bắc, Ba Lâm Đốn, cùng những phiên bang tiểu quốc khác, đều có thể lập một mạng lưới tình báo như thế, thâm nhập dân gian, đến lúc đó, thiên hạ này còn có chuyện gì mà ngươi không biết?”

Ôn Doanh rũ mắt, nhìn y thật sâu.

Lăng Kỳ Yến chớp mắt: “Sao vậy? Sao nhìn ta như thế?”

“… Sao trước đây ngươi lại không mưu tính những việc này cho bản thân?”

Lăng Kỳ Yến ngáp đầy lưòi biếng: “Ngươi muốn làm hoàng đế, ta lại không muốn. Làm hoàng đế mệt lắm, ngươi xem phụ hoàng ngươi đi, buồn vui thất thường, thay đổi liên tục, ta không muốn biến thành như thế. Ngươi cũng không được biến thành như thế, đừng học theo ổng, đụng một cái là giận ta.”

Ôn Doanh khẽ hôn lên trán Lăng Kỳ Yến: “Ừm.”

Lăng Kỳ Yến thoải mái trong lòng, lại nói: “Sau khi đánh hạ Ba Lâm Đốn thì ngươi có tính toán gì? Hôm nay Khương Nhung còn nhắc tới chuyện này, dường như hắn đang lo lắng sốt ruột, sợ ngươi sẽ xuống tay với Mạc Bắc.”

“Mở quân phủ,” Ôn Doanh trầm giọng, “Để chúng giữ lại chế độ cũ của bộ tộc, nhưng quân sự và chính trị phải do quân phủ lãnh đạo. Ta sẽ thượng tấu nói rõ với bệ hạ, phía Ba Lâm Đốn bên này cứ thi hành trước, Mạc Bắc bên kia thì nói sau đi. Không cần phải nghe theo bọn họ. Nghe lời thì còn được tí hời, không nghe lời thì dạy dỗ lại.”

Lăng Kỳ Yến nghe vậy thì thấy hơi ngoài ý muốn: “Vậy liệu Hoàng đế có nghe ngươi không?”

“Ta sẽ nghĩ cách thuyết phục ông ta, chắc chắn sẽ khiến ông ta đáp ứng.”

Lăng Kỳ Yến lại cười, y thích dáng vẻ tự tin vô cùng này của Ôn Doanh.

Càng nhìn y càng thấy nhốn nháo khó nhịn trong lòng, Lăng Kỳ Yến ngẩng đầu lên hôn hắn.

Dính lấy nhau một hồi, Ôn Doanh bế Lăng Kỳ Yến về giường, cúi người nói một câu bên tai y: “Từ từ.”

Hắn đứng dậy rửa mặt chải đầu thay quần áo. Lăng Kỳ Yến chui vào trong chăn, đôi mắt y dõi theo từng bước của Ôn Doanh.

Một lát sau, Ôn Doanh trở về, thổi tắt đèn giường, ngồi vào giữa giường kéo màn xuống, nhấc một góc chăn lên, mang theo hơi lạnh mà chui vào.

Lăng Kỳ Yến rụt vào trong theo phản xạ, ngay sau đó lại bị Ôn Doanh kéo vào trong lòng.

Chiếc hôn nóng rực rơi xuống. Đương lúc thân thiết triền miên, Lăng Kỳ Yến vẫn còn chưa từ bỏ ý định, dụ Ôn Doanh nói: “Tú tài nghèo, ngươi kêu một tiếng ca ca nghe thử đi mà.”

Một chân của y vắt trên eo Ôn Doanh, bụng chân khẽ cọ vòng eo rắn chắc của hắn.

Ôn Doanh thở gấp, nhìn chằm chằm y bằng ánh mắt sáng rực.

Rõ ràng là bị bắt nạt, khóe mắt vương còn nước mắt, Lăng Kỳ Yến vẫn cứ nói mấy câu chòng ghẹo: “Gọi một tiếng thì có sao, ta muốn nghe ngươi gọi.”

Ôn Doanh cúi xuống, làm y một cách mạnh bạo.

“Tên khốn nhà ngươi…”

Giọng nói trầm khàn của Ôn Doanh sát bên tai y: “Ca ca nghe lời".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện