Chuyện ngày ấy xảy ra trước điện Triêu Huy vẫn chưa truyền khỏi cung.
Ngày Lăng Kỳ Ngụ bị xử tử, Hoàng đế hạ một bức chiếu thư, liệt kê ra những tội lớn của gã, ban chết.
Về nguyên nhân cái chết của Lăng Kỳ Ninh, với người ngoài thì nói là đột nhiên mắc phong hàn đến mức bệnh suyễn tái phát, không thể cứu chữa.
Dẫu sao Hoàng đế vẫn phải giữ mặt mũi, không muốn bị người ta nghị luận chuyện mấy đứa con trai mình bất hòa tàn sát lẫn nhau, nghĩ mọi cách để che giấu nguyên nhân thật sự về cái chết của bọn họ.
Nửa tháng sau, Hoàng đế lại hạ chiếu, dặn bộ Lễ chọn ngày lành tháng tốt cử hành đại điển lập hoàng thái tử.
Dù chưa chính thức sắc phong nhưng Ôn Doanh đã chuyển từ cung Vĩnh An đến Đông Cung, xưng hô của người trong cung đối với hắn cũng thay đổi.
Lăng Kỳ Ngụ đã chết nhưng gã vẫn còn thê thiếp con cái, Hoàng đế cũng không muốn làm khó bọn họ, phong cho hai cháu trai chức quận vương, để bọn họ xuất cung dọn đến nơi khác.
Trong ngoài Đông Cung đều được dọn sạch, quét vôi một lần. Lăng Kỳ Yến dạo quanh một vòng, chỉ cần nhìn thấy thứ có vẻ là đồ Lăng Kỳ Ngụ thích liền gọi người dẹp đi, trong chính điện cũng dựa theo ý muốn của y mà trang trí lại một lần nữa.
Ôn Doanh không hề có ý kiến gì khác, tùy y muốn làm gì thì làm.
Lăng Kỳ Yến vui vẻ quá chừng, đứng trong Đông Cung hất hàm sai sử, chẳng có chút mất tự nhiên nào.
Chiều hôm ấy, Thái hậu phái người tới truyền y qua.
Nửa tháng này gần như ngày nào Lăng Kỳ Yến cũng phải tới cung Ninh Thọ, ngay cả Hoàng đế cũng ngầm thừa nhận sự hiện diện của y. Có y cùng trò chuyện, tinh thần của Thái hậu nhìn chung cũng khá hơn chút. Hôm nay bọn họ chuyển cung, y vốn đã phái người báo sẽ không tới nhưng Thái hậu vẫn sai người truyền y.
Lăng Kỳ Yến nói với Ôn Doanh một tiếng: “Ta đi một lát rồi về.”
Ôn Doanh không hỏi nhiều, sắp xếp cho y một cỗ kiệu, đưa y qua đó.
Đến cung Ninh Thọ, Lăng Kỳ Yến bế Tiểu Thập Nhị trêu một lúc, lại ăn chút điểm tâm, cũng trò chuyện vài câu với Thái hậu, gương mặt tràn đầy ý cười.
Thái hậu nhìn dáng vẻ đơn thuần của y, mấy lần muốn nói lại thôi, do dự hỏi: “Con thật sự định dọn tới Đông Cung sống chung với Kỳ Tiêu sao?”
Lăng Kỳ Yến liếm môi, trước đây Thái hậu không hề hỏi tới chuyện của y và Ôn Doanh, y cũng sắp quên luôn vụ này.
“… Con ở bên hắn quen rồi, sống chung đỡ buồn cũng khá tốt.”
Thái hậu thở dài: “Hai ngày nữa, bệ hạ sẽ hạ chỉ, luận công ban thưởng với người có công trong trận tiến đánh Ba Lâm Đốn. Con chém được đầu Hãn vương Ba Lâm Đốn, công lao lớn nhất, Kỳ Tiêu cố ý nhắc với Hoàng đế. Hoàng đế cũng đồng ý cho con một tước vị, tuy chỉ là một một lưu tước* giống cha con, không thể truyền cho con cháu, nhưng tốt xấu gì đời này của con cũng vô lo. Ta cũng nói với bệ hạ rồi, sẽ ban cho con một phủ đệ khác, con dọn khỏi cung đi.”
Lăng Kỳ Yến từ từ nuốt điểm tâm trong miệng, nghe được ý trong lời nói của Thái hậu, lặng lẽ nhìn xuống, nhỏ giọng hỏi: “Tổ mẫu cũng muốn đuổi con đi sao?”
Trong tích tắc, vành mắt của Thái hậu đỏ lên: “Yến Nhi, ta cũng vì muốn tốt cho con. Con và Kỳ Tiêu, hai đứa không nên nhập nhằng như thế mãi được. Nếu con là nữ tử, ta nhất định sẽ bảo nó cưới hỏi đàng hoàng mà rước con về, nhưng con và nó đều là nam tử, các con không thể ở cùng nhau.”
Nhưng hắn đã nói sẽ lập con làm hoàng hậu.
Lời đến khóe miệng, nhưng Lăng Kỳ Yến lại nuốt xuống.
Mặc dù chưa có tiền lệ nam tử làm Hoàng hậu, bất kể là triều đại này hay các triều đại trước trong lịch sử, nhưng y vẫn bằng lòng tin tưởng Ôn Doanh một cách khó hiểu. Ôn Doanh đã nói thì nhất định sẽ làm được.
Nhưng y cũng biết, người khác sẽ không tin, đặc biệt là Thái hậu lại càng không tin, bà cũng không bằng lòng.
“Con là nam tử, vì thế chúng con như bây giờ, con cũng không chịu thiệt, nếu như hắn gạt con thì con bỏ hắn là được.”
Trên mặt Lăng Kỳ Yến nặn ra một nụ cười, nói với Thái hậu: “Tổ mẫu, trong lòng con nắm chắc, người đừng phiền lòng vì chuyện này.”
“Con vốn không hề nắm chắc.” Thái hậu dường như tức giận, bà rất ít khi nổi giận với Lăng Kỳ Yến, lần này đúng là chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Hoàng đế đã bảo nó hãy tìm người cho vị trí thái tử phi, chính nó cũng đồng ý rồi. Người do Hoàng đế chọn, Hoàng đế cũng bảo ta cùng xem thử, cố gắng chọn cho nó một người tốt nhất, nói không chừng sẽ cùng lúc ban thưởng thái tử phi, trắc phi. Trong Đông Cung chẳng mấy chốc sẽ thêm người thêm miệng, con chỉ là một nam tử bên ngoài, thật sự nghĩ rằng mình có thể sống tiếp ở đó sao? Con lại định lấy thân phận gì mà tiếp tục ở đó?”
Lăng Kỳ Yến sửng sốt.
“…Hắn không nói với con.”
Thái hậu tức giận: “Việc này ta sẽ không chiều theo con, cũng không nghiêng về phía Kỳ Tiêu, nhưng con phải tự tính toán cho mình, không thể coi là thật, để ma mê quỷ ám.”
Sau giờ Thân.
Bước ra từ cung Ninh Thọ, nhìn thấy Ôn Doanh đứng dưới bậc thềm chờ mình, Lăng Kỳ Yến ngẩn ngơ trong phút chốc, cúi đầu, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Ôn Doanh tiến lên, nắm lấy tay y: “Quay về nhé?”
Sau phút yên lặng ngắn ngủi, Lăng Kỳ Yến khẽ cười nhạt: “Ngươi đã tới rồi, không vào thỉnh an Thái hậu à?”
“Không còn sớm, không quấy rầy bà nữa, ngày mai lại tới.”
Ánh mắt Lăng Kỳ Yến dời xuống, đặt lên bàn tay đan vào nhau: “Thái tử điện hạ trước mắt bao người lôi kéo ta như thế, không sợ bị người ta bàn luận à?”
“Ngươi đang tức giận.”
Lăng Kỳ Yến trừng mắt với hắn: “Buông tay, ta không muốn lôi lôi kéo kéo với ngươi ở đây, mất mặt.”
Ôn Doanh trầm giọng: “Theo ta về Đông Cung.”
…Về thì về.
Trở lại tẩm điện, bị Ôn Doanh ấn lên giường, Lăng Kỳ Yến cọ rớt giày, giơ chân liền đá. Ôn Doanh lấn lên trên, đè lại hai chân của y, buông mắt nhìn y chằm chằm.
Lăng Kỳ Yến hung dữ: “Nhìn gì mà nhìn? Ngươi cút ra.”
“Thái hậu nói gì với ngươi?”
Lăng Kỳ Yến cười nhạt: “Thì ra Thái hậu mà không nói, ngươi cũng không định nói với ta? Có phải tính đợi đến khi thái tử phi được gả vào mới bảo ta nhường giường cho nàng không?”
“Đợi chọn xong người Hoàng thượng sẽ hạ chỉ, không cần chờ đến lúc nàng chính thức gả vào ngươi cũng sẽ biết thôi.” Ôn Doanh nhắc nhở y.
Lăng Kỳ Yến nghẹn họng, lại đá một cú: “Vậy ngươi mau cút đi, ngươi đi mà cưới thái tử phi, ta không thèm ngươi nữa.”
Ôn Doanh cau mày: “Đừng nghịch.”
Lăng Kỳ Yến cao giọng: “Ta không nghịch với ngươi!”
Ban đầu y còn nhẫn nhịn, lúc này lại vì mấy câu nói hời hợt của Ôn Doanh mà tức đỏ cả mắt, giọt nước nơi khóe mắt sóng sánh trực trào, giống như cực kì tủi thân: “Ngươi ức hiếp người quá đấy, ngươi lừa ta. Ta đã nói rồi, nếu ngươi cưới người khác, ta không cần ngươi nữa, đâu phải ta thiếu ngươi thì không sống nổi. Đợi ta có tước vị, ta cũng có thể tìm một tiểu nương tử xinh đẹp lấy vợ sinh con như ngươi.”
Ánh mắt Ôn Doanh trở nên u ám: “Không phải thiếu ta thì không sống nổi? Ngươi muốn lấy người khác?”
“Ngươi có thể cưới người khác thì tại sao ta lại không thể? Ưm——”
Môi Ôn Doanh áp xuống, đầu lưỡi cuộn trong miệng y, dây dưa kịch liệt.
Lăng Kỳ Yến khó khăn nuốt nước bọt, lắc đầu cố gắng thoát khỏi hắn nhưng lại bị Ôn Doanh nắm cằm, càng hung dữ mà hôn, giống như muốn nuốt cả môi lưỡi y xuống.
Hô hấp sắp không thông, Lăng Kỳ Yến thật sự không chịu được, giơ tay lên, nện một đấm trên lưng kẻ vô liêm sỉ.
Trúng đòn mấy lần, Ôn Doanh mới từ người y trở mình, nằm ngửa trên giường há miệng th.ở dốc.
Lăng Kỳ Yến qua quýt lau đôi môi đã bị cắn rách da, chống người dậy lại bị Ôn Doanh kéo về, ngã vào trong lòng hắn.
“Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”
Ôn Doanh ôm người thật chặt: “Nghe lời.”
Lăng Kỳ Yến tức váng cả mắt: “Thế ngươi nói đi, nói mọi chuyện rõ ràng, ta chỉ cho ngươi một cơ hội thôi.”
“Ta đã đồng ý với bệ hạ sẽ lấy vợ.”
Lăng Kỳ Yến lại muốn nhổm dậy nhưng vẫn bị hắn kéo về.
“Lúc ông ta hỏi ta, nếu ta có nửa phần do dự, ông ta sẽ không tha cho ngươi.”
Lăng Kỳ Yến lập tức lặng người, quả thực nếu Ôn Doanh ở trước mặt Hoàng đế nói vì y mà không chịu lấy vợ sinh con, chỉ e Hoàng đế sẽ băm y thành tám miếng vứt ra cho chó ăn.
Ôn Doanh vỗ lưng y: “Từ đám người ông ta chọn lại lựa ra một người thích hợp, cuối cùng mới đại hôn, hơi kéo dài thời gian, ít nhất có thể tốn một năm, vậy là đủ rồi.”
“… Đủ cái gì?”
Ôn Doanh nghiêng đầu nhìn y: “Cái vị trí thái tử này ta cũng không định ngồi quá lâu, Đông Cung cũng chẳng phải mục tiêu cuối cùng, cung Hưng Khánh mới phải.”
Lăng Kỳ Yến ngớ người.
“Ngươi có nắm chắc không? Rốt cuộc ngươi đã làm những gì rồi? Nhỡ đâu thất bại thì sao? Chẳng phải ngươi sẽ biến thành tên chó thứ hai à?”
“Ngươi sợ sao?”
Giọng Lăng Kỳ Yến hơi khựng lại, sự lo lắng và hoảng hốt bởi ba chữ này chợt lắng xuống vì ánh mắt vô cùng bình tĩnh của hắn.
Ngây ngốc nhìn Ôn Doanh, y ngập ngừng hỏi: “…Thật sự có thể à?”
“Ừ.”
“Thật ư?”
“Thật.”
Ôn Doanh, giống như trước giờ đều như vậy, bất kể làm chuyện gì cũng tính sẵn trong lòng, khiến người ta không muốn tin cũng khó.
Hắn đã nói như thế, Lăng Kỳ Yến cũng tin như thế, thở phào một hơi, thả lỏng toàn thân: “…Vậy tại sao trước đây ngươi không nói với ta, cứ phải đợi đến khi Thái hậu nói cho ta biết?”
Ôn Doanh lặng lẽ dời mắt đi chỗ khác.
“Ta biết rồi, ngươi cố ý, ngươi cố ý muốn xem ta sốt ruột vì chuyện này.”
Móng vuốt của Lăng Kỳ Yến vỗ lên gương mặt hắn, vạch trần chút tâm tư nho nhỏ kia của Ôn Doanh: “Ngươi quá xấu xa, ngươi muốn nhìn ta ghen chứ gì.”
“Ngươi đã ghen chưa?” Ôn Doanh nắm lấy tay y, nhìn y hỏi.
Lăng Kỳ Yến không trả lời, ngón tay cự nự chọc lên ngực hắn: “Dù sao, ta tạm thời coi những gì ngươi nói là thật, nếu ngươi còn lừa ta, ta sẽ không để ý đến ngươi nữa.”
“Ừ.”
Trong lòng Lăng Kỳ Yến thoải mái, ngẩng đầu hôn lên cằm Ôn Doanh, ghé vào ngực hắn không nhúc nhích nữa.
Ôn Doanh ôm chặt lấy y.
Lại qua mấy ngày, bên cung Hưng Khánh bỗng nhiên gửi tới một chồng cuộn tranh, nói đây là ứng viên dự bị cho chức thái tử phi, bệ hạ đã xem qua, cũng đưa Thái hậu nhìn một lượt, chọn ra mấy người này, để Ôn Doanh tự xem.
“Bệ hạ đã nói, nếu điện hạ nhắm được ai đều có thể nhận hết. Đây đều là những người có gia thế hiển hách, vẻ ngoài cũng là trong ngàn chọn một. Nếu cảm thấy tranh vẽ nhìn không chuẩn, bệ hạ có nói để Thục Phi nương nương tổ chức một buổi bách hoa yến, mời những tiểu thư này tới, giúp ngài nhìn trực tiếp cho rõ ràng.”
Đại thái giám của cung Hưng Khánh tràn ngập vẻ vui mừng hân hoan, nói lại tất cả những gì Hoàng đế truyền đạt cho Ôn Doanh nghe.
Ôn Doanh không quan tâm lắm: “Không cần, cuộn tranh đặt hết ở đấy đi.”
Vẻ tươi cười trên gương mặt thái giám kia chớp mắt cứng lại, mặt mày lộ vẻ lúng túng: “Nhưng bệ hạ nói, phải để điện hạ đích thân xem ạ…”
Lăng Kỳ Yến ở một bên như cười như không: “Đặt ở đó làm gì, mở hết ra, cho điện hạ nhìn thử.”
Ôn Doanh lườm y một cái, Lăng Kỳ Yến mặc kệ hắn, thúc giục một đám cung nhân động tác nhanh nhẹn, giơ toàn bộ tranh vẽ ra. Ôn Doanh không ngăn lại, âm thầm chấp nhận đề nghị của y.
Hơn mười bức tranh mỹ nhân xếp thành một hàng, hiện ra trước mắt bọn họ. Liếc nhìn một cái, tròn mập cao gầy, mỗi người một vẻ, ai cũng trẻ trung xinh đẹp, quả thực đều là mỹ nhân.
Lăng Kỳ Yến vô cùng hứng thú, thong thả dạo qua những bức tranh kia, nhìn đông ngó tây, liên tục bình phẩm.
“Mắt nhìn của bệ hạ với Thái hậu nương nương tốt thật, nhìn dáng vẻ của mấy tiểu thư này xem, làm cách nào mà đẹp được thế nhỉ…”
Ôn Doanh sầm mặt, nói với thái giám cung Hưng Khánh: “Tạm thời cứ để những cuộn tranh này ở đây, đợi cô xem kỹ rồi nói tiếp.”
“Đấy là điều đương nhiên ạ, không vội.” Đối phương cười xòa: “Điện hạ cứ xem từ từ, nhất định phải chọn được người tốt nhất, bệ hạ còn nói, nếu trong số này không nhìn trúng ai, người lại sai cung nhân đưa một nhóm khác qua cho ngài chọn.”
Ôn Doanh khẽ gật đầu.
Người của cung Hưng Khánh lui xuống, Lăng Kỳ Yến chưa thỏa mãn, vẫn bảo người giơ tranh cho y xem.
“Nhìn đủ chưa?”
Giọng điệu lạnh lẽo của Ôn Doanh vang lên từ phía sau. Lăng Kỳ Yến quay đầu nhìn hắn, cố ý mặc kệ gương mặt đáng ghét của hắn, cười hì hì: “Tú tài nghèo, ngươi đúng là có phúc, bao nhiêu mỹ nhân được đưa tới cho ngươi chọn.”
Ôn Doanh phất tay, ý bảo người lui xuống. Lăng Kỳ Yến lại gọi bọn họ về, tiện tay cầm lấy một cuộn tranh, giũ ra trước mặt Ôn Doanh, để hắn nhìn: “Trên đầu tiểu nương tử này có cài một bông hải đường.”
Chân mày Ôn Doanh hơi nhíu lại, rốt cuộc cũng nhìn qua bức tranh mỹ nhân kia.
Lăng Kỳ Yến lại sai người đưa tới một cuộn khác, giũ ra: “Bức này cũng có.”
Y hỏi Ôn Doanh: “Vừa nãy thái giám có nói, Hoàng đế bảo Thục Phi tổ chức bách hoa yến, việc ngươi tuyển phi, Thục phi cũng nhúng tay?”
“Có lẽ thế, bà ta xử lý chuyện hậu cung.” Ôn Doanh nhàn nhạt đáp.
Sau khi phượng ấn của Thẩm thị bị tước đi, bây giờ chưởng quản chuyện hậu cung chính là Vân thị. Hoàng Thái tử tuyển phi, tuy có Hoàng đế đích thân giám sát nhưng cũng không thể thiếu một tay của nàng.
“Vậy thì chẳng trách.” Lăng Kỳ Yến sáng tỏ, nhìn kỹ hai nữ tử trong tranh, lại hỏi tường tận bối cảnh xuất thân của các nàng, cười khẽ một tiếng: “Người mẹ hờ này của ta đúng ra rất có đầu óc.”
“Bà và Ngu Chiêu viện là tỷ muội, chắc chắn biết được chuyện lúc đó ta dạy Ngu Chiêu viện dùng hoa hải đường quyến rũ Hoàng đế, bây giờ mới đặc biệt dùng hải đường làm ký hiệu, mong ta nói tốt với ngươi mấy câu, để ngươi chọn hai nàng.”
Ôn Doanh bình tĩnh hỏi: “Lý do?”
“À.” Lăng Kỳ Yến trầm ngâm: “So ra mà nói, gia thế của hai tiểu nương tử này không quá xuất chúng, có lẽ khá dễ bắt nạt? Đoán chừng, bà cảm thấy có thể liên thủ với đứa con hờ là ta đây, mang vị Thái tử Đông cung là ngươi ra đùa giỡn trong lòng bàn tay cũng nên.”
Vẻ mặt Ôn Doanh không có biểu cảm nào: “Cho nên ngươi sẽ nghe theo bà ấy?”
Lăng Kỳ Yến cười cười: “Sao lại không nghe? Nếu ngươi thật sự chọn ra một vị hôn thê lợi hại, chỉ e sau này muốn hủy hôn cũng không dễ, không chừng ta còn bị xui xẻo theo.”
Ôn Doanh âm trầm liếc y, thờ ơ ném lại hai chữ: “Tùy ngươi.”
Hắn cầm bút lên, tùy ý vẽ một vòng tròn vào bên cạnh bức chân dung trong số đó, dặn dò xuống: “Qua nửa tháng nữa thì đưa tới cung Hưng Khánh.”
Rồi đặt bút xuống, ngồi bên giường đọc sách.
Lăng Kỳ Yến xích lại gần, ngồi xếp bằng trên chiếc thảm da hổ trước giường, ngửa đầu nhìn hắn chằm chằm.
Ánh mặt trời bên ngoài rọi qua cửa sổ thủy tinh, rơi trên hàng mi vừa dày vừa dài của Ôn Doanh, đổ một cái bóng nho nhỏ trên mí mắt hắn. Ngắm nhìn một lát, Lăng Kỳ Yến giơ tay, lòng bàn tay khẽ khàng lướt qua.
Tầm mắt Ôn Doanh rũ xuống nhìn y.
Lăng Kỳ Yến ngượng ngùng cười, hậm hực thu tay lại, buông mắt: “Tú tài nghèo, ta vẫn không được vui, làm sao bây giờ?”
“… Ta nhìn mấy cuộn tranh kia là lại không vui.”
“Nghe thái giám kia nói lại càng không vui.”
Hồi lâu không thấy Ôn Doanh lên tiếng, cho là hắn lại bơ mình, Lăng Kỳ Yến càng sầu não, cúi đầu xuống, không lên tiếng.
“Ta phải làm thế nào mới có thể khiến ngươi vui lên?” Giọng Ôn Doanh trầm trầm, từng con chữ gõ vào lòng Lăng Kỳ Yến.
Hai gò má của y nóng bừng, vùi đầu vào đầu gối Ôn Doanh, giống như vô số lần trước đây y làm nũng với Thái hậu.
“…Ta cũng không biết.”
Một lát sau, Ôn Doanh cúi người xuống, hôn lên tai y: “Ngươi nghe lời.”
Lăng Kỳ Yến hừ hừ: “Ngươi dỗ ai đấy? Lần nào cũng là câu này.”
Ôn Doanh không nói thêm câu nào, đút một viên kẹo vào trong miệng y.
Đầu lưỡi liếm được viên kẹo ngọt đến phát ngấy trong miệng, Lăng Kỳ Yến vẫn dựa lên đầu gối Ôn Doanh, cười thầm.
Giống như chút khó chịu trong lòng ấy cứ thế biến mất.
Hết chương 83.
Ngày Lăng Kỳ Ngụ bị xử tử, Hoàng đế hạ một bức chiếu thư, liệt kê ra những tội lớn của gã, ban chết.
Về nguyên nhân cái chết của Lăng Kỳ Ninh, với người ngoài thì nói là đột nhiên mắc phong hàn đến mức bệnh suyễn tái phát, không thể cứu chữa.
Dẫu sao Hoàng đế vẫn phải giữ mặt mũi, không muốn bị người ta nghị luận chuyện mấy đứa con trai mình bất hòa tàn sát lẫn nhau, nghĩ mọi cách để che giấu nguyên nhân thật sự về cái chết của bọn họ.
Nửa tháng sau, Hoàng đế lại hạ chiếu, dặn bộ Lễ chọn ngày lành tháng tốt cử hành đại điển lập hoàng thái tử.
Dù chưa chính thức sắc phong nhưng Ôn Doanh đã chuyển từ cung Vĩnh An đến Đông Cung, xưng hô của người trong cung đối với hắn cũng thay đổi.
Lăng Kỳ Ngụ đã chết nhưng gã vẫn còn thê thiếp con cái, Hoàng đế cũng không muốn làm khó bọn họ, phong cho hai cháu trai chức quận vương, để bọn họ xuất cung dọn đến nơi khác.
Trong ngoài Đông Cung đều được dọn sạch, quét vôi một lần. Lăng Kỳ Yến dạo quanh một vòng, chỉ cần nhìn thấy thứ có vẻ là đồ Lăng Kỳ Ngụ thích liền gọi người dẹp đi, trong chính điện cũng dựa theo ý muốn của y mà trang trí lại một lần nữa.
Ôn Doanh không hề có ý kiến gì khác, tùy y muốn làm gì thì làm.
Lăng Kỳ Yến vui vẻ quá chừng, đứng trong Đông Cung hất hàm sai sử, chẳng có chút mất tự nhiên nào.
Chiều hôm ấy, Thái hậu phái người tới truyền y qua.
Nửa tháng này gần như ngày nào Lăng Kỳ Yến cũng phải tới cung Ninh Thọ, ngay cả Hoàng đế cũng ngầm thừa nhận sự hiện diện của y. Có y cùng trò chuyện, tinh thần của Thái hậu nhìn chung cũng khá hơn chút. Hôm nay bọn họ chuyển cung, y vốn đã phái người báo sẽ không tới nhưng Thái hậu vẫn sai người truyền y.
Lăng Kỳ Yến nói với Ôn Doanh một tiếng: “Ta đi một lát rồi về.”
Ôn Doanh không hỏi nhiều, sắp xếp cho y một cỗ kiệu, đưa y qua đó.
Đến cung Ninh Thọ, Lăng Kỳ Yến bế Tiểu Thập Nhị trêu một lúc, lại ăn chút điểm tâm, cũng trò chuyện vài câu với Thái hậu, gương mặt tràn đầy ý cười.
Thái hậu nhìn dáng vẻ đơn thuần của y, mấy lần muốn nói lại thôi, do dự hỏi: “Con thật sự định dọn tới Đông Cung sống chung với Kỳ Tiêu sao?”
Lăng Kỳ Yến liếm môi, trước đây Thái hậu không hề hỏi tới chuyện của y và Ôn Doanh, y cũng sắp quên luôn vụ này.
“… Con ở bên hắn quen rồi, sống chung đỡ buồn cũng khá tốt.”
Thái hậu thở dài: “Hai ngày nữa, bệ hạ sẽ hạ chỉ, luận công ban thưởng với người có công trong trận tiến đánh Ba Lâm Đốn. Con chém được đầu Hãn vương Ba Lâm Đốn, công lao lớn nhất, Kỳ Tiêu cố ý nhắc với Hoàng đế. Hoàng đế cũng đồng ý cho con một tước vị, tuy chỉ là một một lưu tước* giống cha con, không thể truyền cho con cháu, nhưng tốt xấu gì đời này của con cũng vô lo. Ta cũng nói với bệ hạ rồi, sẽ ban cho con một phủ đệ khác, con dọn khỏi cung đi.”
Lăng Kỳ Yến từ từ nuốt điểm tâm trong miệng, nghe được ý trong lời nói của Thái hậu, lặng lẽ nhìn xuống, nhỏ giọng hỏi: “Tổ mẫu cũng muốn đuổi con đi sao?”
Trong tích tắc, vành mắt của Thái hậu đỏ lên: “Yến Nhi, ta cũng vì muốn tốt cho con. Con và Kỳ Tiêu, hai đứa không nên nhập nhằng như thế mãi được. Nếu con là nữ tử, ta nhất định sẽ bảo nó cưới hỏi đàng hoàng mà rước con về, nhưng con và nó đều là nam tử, các con không thể ở cùng nhau.”
Nhưng hắn đã nói sẽ lập con làm hoàng hậu.
Lời đến khóe miệng, nhưng Lăng Kỳ Yến lại nuốt xuống.
Mặc dù chưa có tiền lệ nam tử làm Hoàng hậu, bất kể là triều đại này hay các triều đại trước trong lịch sử, nhưng y vẫn bằng lòng tin tưởng Ôn Doanh một cách khó hiểu. Ôn Doanh đã nói thì nhất định sẽ làm được.
Nhưng y cũng biết, người khác sẽ không tin, đặc biệt là Thái hậu lại càng không tin, bà cũng không bằng lòng.
“Con là nam tử, vì thế chúng con như bây giờ, con cũng không chịu thiệt, nếu như hắn gạt con thì con bỏ hắn là được.”
Trên mặt Lăng Kỳ Yến nặn ra một nụ cười, nói với Thái hậu: “Tổ mẫu, trong lòng con nắm chắc, người đừng phiền lòng vì chuyện này.”
“Con vốn không hề nắm chắc.” Thái hậu dường như tức giận, bà rất ít khi nổi giận với Lăng Kỳ Yến, lần này đúng là chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Hoàng đế đã bảo nó hãy tìm người cho vị trí thái tử phi, chính nó cũng đồng ý rồi. Người do Hoàng đế chọn, Hoàng đế cũng bảo ta cùng xem thử, cố gắng chọn cho nó một người tốt nhất, nói không chừng sẽ cùng lúc ban thưởng thái tử phi, trắc phi. Trong Đông Cung chẳng mấy chốc sẽ thêm người thêm miệng, con chỉ là một nam tử bên ngoài, thật sự nghĩ rằng mình có thể sống tiếp ở đó sao? Con lại định lấy thân phận gì mà tiếp tục ở đó?”
Lăng Kỳ Yến sửng sốt.
“…Hắn không nói với con.”
Thái hậu tức giận: “Việc này ta sẽ không chiều theo con, cũng không nghiêng về phía Kỳ Tiêu, nhưng con phải tự tính toán cho mình, không thể coi là thật, để ma mê quỷ ám.”
Sau giờ Thân.
Bước ra từ cung Ninh Thọ, nhìn thấy Ôn Doanh đứng dưới bậc thềm chờ mình, Lăng Kỳ Yến ngẩn ngơ trong phút chốc, cúi đầu, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Ôn Doanh tiến lên, nắm lấy tay y: “Quay về nhé?”
Sau phút yên lặng ngắn ngủi, Lăng Kỳ Yến khẽ cười nhạt: “Ngươi đã tới rồi, không vào thỉnh an Thái hậu à?”
“Không còn sớm, không quấy rầy bà nữa, ngày mai lại tới.”
Ánh mắt Lăng Kỳ Yến dời xuống, đặt lên bàn tay đan vào nhau: “Thái tử điện hạ trước mắt bao người lôi kéo ta như thế, không sợ bị người ta bàn luận à?”
“Ngươi đang tức giận.”
Lăng Kỳ Yến trừng mắt với hắn: “Buông tay, ta không muốn lôi lôi kéo kéo với ngươi ở đây, mất mặt.”
Ôn Doanh trầm giọng: “Theo ta về Đông Cung.”
…Về thì về.
Trở lại tẩm điện, bị Ôn Doanh ấn lên giường, Lăng Kỳ Yến cọ rớt giày, giơ chân liền đá. Ôn Doanh lấn lên trên, đè lại hai chân của y, buông mắt nhìn y chằm chằm.
Lăng Kỳ Yến hung dữ: “Nhìn gì mà nhìn? Ngươi cút ra.”
“Thái hậu nói gì với ngươi?”
Lăng Kỳ Yến cười nhạt: “Thì ra Thái hậu mà không nói, ngươi cũng không định nói với ta? Có phải tính đợi đến khi thái tử phi được gả vào mới bảo ta nhường giường cho nàng không?”
“Đợi chọn xong người Hoàng thượng sẽ hạ chỉ, không cần chờ đến lúc nàng chính thức gả vào ngươi cũng sẽ biết thôi.” Ôn Doanh nhắc nhở y.
Lăng Kỳ Yến nghẹn họng, lại đá một cú: “Vậy ngươi mau cút đi, ngươi đi mà cưới thái tử phi, ta không thèm ngươi nữa.”
Ôn Doanh cau mày: “Đừng nghịch.”
Lăng Kỳ Yến cao giọng: “Ta không nghịch với ngươi!”
Ban đầu y còn nhẫn nhịn, lúc này lại vì mấy câu nói hời hợt của Ôn Doanh mà tức đỏ cả mắt, giọt nước nơi khóe mắt sóng sánh trực trào, giống như cực kì tủi thân: “Ngươi ức hiếp người quá đấy, ngươi lừa ta. Ta đã nói rồi, nếu ngươi cưới người khác, ta không cần ngươi nữa, đâu phải ta thiếu ngươi thì không sống nổi. Đợi ta có tước vị, ta cũng có thể tìm một tiểu nương tử xinh đẹp lấy vợ sinh con như ngươi.”
Ánh mắt Ôn Doanh trở nên u ám: “Không phải thiếu ta thì không sống nổi? Ngươi muốn lấy người khác?”
“Ngươi có thể cưới người khác thì tại sao ta lại không thể? Ưm——”
Môi Ôn Doanh áp xuống, đầu lưỡi cuộn trong miệng y, dây dưa kịch liệt.
Lăng Kỳ Yến khó khăn nuốt nước bọt, lắc đầu cố gắng thoát khỏi hắn nhưng lại bị Ôn Doanh nắm cằm, càng hung dữ mà hôn, giống như muốn nuốt cả môi lưỡi y xuống.
Hô hấp sắp không thông, Lăng Kỳ Yến thật sự không chịu được, giơ tay lên, nện một đấm trên lưng kẻ vô liêm sỉ.
Trúng đòn mấy lần, Ôn Doanh mới từ người y trở mình, nằm ngửa trên giường há miệng th.ở dốc.
Lăng Kỳ Yến qua quýt lau đôi môi đã bị cắn rách da, chống người dậy lại bị Ôn Doanh kéo về, ngã vào trong lòng hắn.
“Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”
Ôn Doanh ôm người thật chặt: “Nghe lời.”
Lăng Kỳ Yến tức váng cả mắt: “Thế ngươi nói đi, nói mọi chuyện rõ ràng, ta chỉ cho ngươi một cơ hội thôi.”
“Ta đã đồng ý với bệ hạ sẽ lấy vợ.”
Lăng Kỳ Yến lại muốn nhổm dậy nhưng vẫn bị hắn kéo về.
“Lúc ông ta hỏi ta, nếu ta có nửa phần do dự, ông ta sẽ không tha cho ngươi.”
Lăng Kỳ Yến lập tức lặng người, quả thực nếu Ôn Doanh ở trước mặt Hoàng đế nói vì y mà không chịu lấy vợ sinh con, chỉ e Hoàng đế sẽ băm y thành tám miếng vứt ra cho chó ăn.
Ôn Doanh vỗ lưng y: “Từ đám người ông ta chọn lại lựa ra một người thích hợp, cuối cùng mới đại hôn, hơi kéo dài thời gian, ít nhất có thể tốn một năm, vậy là đủ rồi.”
“… Đủ cái gì?”
Ôn Doanh nghiêng đầu nhìn y: “Cái vị trí thái tử này ta cũng không định ngồi quá lâu, Đông Cung cũng chẳng phải mục tiêu cuối cùng, cung Hưng Khánh mới phải.”
Lăng Kỳ Yến ngớ người.
“Ngươi có nắm chắc không? Rốt cuộc ngươi đã làm những gì rồi? Nhỡ đâu thất bại thì sao? Chẳng phải ngươi sẽ biến thành tên chó thứ hai à?”
“Ngươi sợ sao?”
Giọng Lăng Kỳ Yến hơi khựng lại, sự lo lắng và hoảng hốt bởi ba chữ này chợt lắng xuống vì ánh mắt vô cùng bình tĩnh của hắn.
Ngây ngốc nhìn Ôn Doanh, y ngập ngừng hỏi: “…Thật sự có thể à?”
“Ừ.”
“Thật ư?”
“Thật.”
Ôn Doanh, giống như trước giờ đều như vậy, bất kể làm chuyện gì cũng tính sẵn trong lòng, khiến người ta không muốn tin cũng khó.
Hắn đã nói như thế, Lăng Kỳ Yến cũng tin như thế, thở phào một hơi, thả lỏng toàn thân: “…Vậy tại sao trước đây ngươi không nói với ta, cứ phải đợi đến khi Thái hậu nói cho ta biết?”
Ôn Doanh lặng lẽ dời mắt đi chỗ khác.
“Ta biết rồi, ngươi cố ý, ngươi cố ý muốn xem ta sốt ruột vì chuyện này.”
Móng vuốt của Lăng Kỳ Yến vỗ lên gương mặt hắn, vạch trần chút tâm tư nho nhỏ kia của Ôn Doanh: “Ngươi quá xấu xa, ngươi muốn nhìn ta ghen chứ gì.”
“Ngươi đã ghen chưa?” Ôn Doanh nắm lấy tay y, nhìn y hỏi.
Lăng Kỳ Yến không trả lời, ngón tay cự nự chọc lên ngực hắn: “Dù sao, ta tạm thời coi những gì ngươi nói là thật, nếu ngươi còn lừa ta, ta sẽ không để ý đến ngươi nữa.”
“Ừ.”
Trong lòng Lăng Kỳ Yến thoải mái, ngẩng đầu hôn lên cằm Ôn Doanh, ghé vào ngực hắn không nhúc nhích nữa.
Ôn Doanh ôm chặt lấy y.
Lại qua mấy ngày, bên cung Hưng Khánh bỗng nhiên gửi tới một chồng cuộn tranh, nói đây là ứng viên dự bị cho chức thái tử phi, bệ hạ đã xem qua, cũng đưa Thái hậu nhìn một lượt, chọn ra mấy người này, để Ôn Doanh tự xem.
“Bệ hạ đã nói, nếu điện hạ nhắm được ai đều có thể nhận hết. Đây đều là những người có gia thế hiển hách, vẻ ngoài cũng là trong ngàn chọn một. Nếu cảm thấy tranh vẽ nhìn không chuẩn, bệ hạ có nói để Thục Phi nương nương tổ chức một buổi bách hoa yến, mời những tiểu thư này tới, giúp ngài nhìn trực tiếp cho rõ ràng.”
Đại thái giám của cung Hưng Khánh tràn ngập vẻ vui mừng hân hoan, nói lại tất cả những gì Hoàng đế truyền đạt cho Ôn Doanh nghe.
Ôn Doanh không quan tâm lắm: “Không cần, cuộn tranh đặt hết ở đấy đi.”
Vẻ tươi cười trên gương mặt thái giám kia chớp mắt cứng lại, mặt mày lộ vẻ lúng túng: “Nhưng bệ hạ nói, phải để điện hạ đích thân xem ạ…”
Lăng Kỳ Yến ở một bên như cười như không: “Đặt ở đó làm gì, mở hết ra, cho điện hạ nhìn thử.”
Ôn Doanh lườm y một cái, Lăng Kỳ Yến mặc kệ hắn, thúc giục một đám cung nhân động tác nhanh nhẹn, giơ toàn bộ tranh vẽ ra. Ôn Doanh không ngăn lại, âm thầm chấp nhận đề nghị của y.
Hơn mười bức tranh mỹ nhân xếp thành một hàng, hiện ra trước mắt bọn họ. Liếc nhìn một cái, tròn mập cao gầy, mỗi người một vẻ, ai cũng trẻ trung xinh đẹp, quả thực đều là mỹ nhân.
Lăng Kỳ Yến vô cùng hứng thú, thong thả dạo qua những bức tranh kia, nhìn đông ngó tây, liên tục bình phẩm.
“Mắt nhìn của bệ hạ với Thái hậu nương nương tốt thật, nhìn dáng vẻ của mấy tiểu thư này xem, làm cách nào mà đẹp được thế nhỉ…”
Ôn Doanh sầm mặt, nói với thái giám cung Hưng Khánh: “Tạm thời cứ để những cuộn tranh này ở đây, đợi cô xem kỹ rồi nói tiếp.”
“Đấy là điều đương nhiên ạ, không vội.” Đối phương cười xòa: “Điện hạ cứ xem từ từ, nhất định phải chọn được người tốt nhất, bệ hạ còn nói, nếu trong số này không nhìn trúng ai, người lại sai cung nhân đưa một nhóm khác qua cho ngài chọn.”
Ôn Doanh khẽ gật đầu.
Người của cung Hưng Khánh lui xuống, Lăng Kỳ Yến chưa thỏa mãn, vẫn bảo người giơ tranh cho y xem.
“Nhìn đủ chưa?”
Giọng điệu lạnh lẽo của Ôn Doanh vang lên từ phía sau. Lăng Kỳ Yến quay đầu nhìn hắn, cố ý mặc kệ gương mặt đáng ghét của hắn, cười hì hì: “Tú tài nghèo, ngươi đúng là có phúc, bao nhiêu mỹ nhân được đưa tới cho ngươi chọn.”
Ôn Doanh phất tay, ý bảo người lui xuống. Lăng Kỳ Yến lại gọi bọn họ về, tiện tay cầm lấy một cuộn tranh, giũ ra trước mặt Ôn Doanh, để hắn nhìn: “Trên đầu tiểu nương tử này có cài một bông hải đường.”
Chân mày Ôn Doanh hơi nhíu lại, rốt cuộc cũng nhìn qua bức tranh mỹ nhân kia.
Lăng Kỳ Yến lại sai người đưa tới một cuộn khác, giũ ra: “Bức này cũng có.”
Y hỏi Ôn Doanh: “Vừa nãy thái giám có nói, Hoàng đế bảo Thục Phi tổ chức bách hoa yến, việc ngươi tuyển phi, Thục phi cũng nhúng tay?”
“Có lẽ thế, bà ta xử lý chuyện hậu cung.” Ôn Doanh nhàn nhạt đáp.
Sau khi phượng ấn của Thẩm thị bị tước đi, bây giờ chưởng quản chuyện hậu cung chính là Vân thị. Hoàng Thái tử tuyển phi, tuy có Hoàng đế đích thân giám sát nhưng cũng không thể thiếu một tay của nàng.
“Vậy thì chẳng trách.” Lăng Kỳ Yến sáng tỏ, nhìn kỹ hai nữ tử trong tranh, lại hỏi tường tận bối cảnh xuất thân của các nàng, cười khẽ một tiếng: “Người mẹ hờ này của ta đúng ra rất có đầu óc.”
“Bà và Ngu Chiêu viện là tỷ muội, chắc chắn biết được chuyện lúc đó ta dạy Ngu Chiêu viện dùng hoa hải đường quyến rũ Hoàng đế, bây giờ mới đặc biệt dùng hải đường làm ký hiệu, mong ta nói tốt với ngươi mấy câu, để ngươi chọn hai nàng.”
Ôn Doanh bình tĩnh hỏi: “Lý do?”
“À.” Lăng Kỳ Yến trầm ngâm: “So ra mà nói, gia thế của hai tiểu nương tử này không quá xuất chúng, có lẽ khá dễ bắt nạt? Đoán chừng, bà cảm thấy có thể liên thủ với đứa con hờ là ta đây, mang vị Thái tử Đông cung là ngươi ra đùa giỡn trong lòng bàn tay cũng nên.”
Vẻ mặt Ôn Doanh không có biểu cảm nào: “Cho nên ngươi sẽ nghe theo bà ấy?”
Lăng Kỳ Yến cười cười: “Sao lại không nghe? Nếu ngươi thật sự chọn ra một vị hôn thê lợi hại, chỉ e sau này muốn hủy hôn cũng không dễ, không chừng ta còn bị xui xẻo theo.”
Ôn Doanh âm trầm liếc y, thờ ơ ném lại hai chữ: “Tùy ngươi.”
Hắn cầm bút lên, tùy ý vẽ một vòng tròn vào bên cạnh bức chân dung trong số đó, dặn dò xuống: “Qua nửa tháng nữa thì đưa tới cung Hưng Khánh.”
Rồi đặt bút xuống, ngồi bên giường đọc sách.
Lăng Kỳ Yến xích lại gần, ngồi xếp bằng trên chiếc thảm da hổ trước giường, ngửa đầu nhìn hắn chằm chằm.
Ánh mặt trời bên ngoài rọi qua cửa sổ thủy tinh, rơi trên hàng mi vừa dày vừa dài của Ôn Doanh, đổ một cái bóng nho nhỏ trên mí mắt hắn. Ngắm nhìn một lát, Lăng Kỳ Yến giơ tay, lòng bàn tay khẽ khàng lướt qua.
Tầm mắt Ôn Doanh rũ xuống nhìn y.
Lăng Kỳ Yến ngượng ngùng cười, hậm hực thu tay lại, buông mắt: “Tú tài nghèo, ta vẫn không được vui, làm sao bây giờ?”
“… Ta nhìn mấy cuộn tranh kia là lại không vui.”
“Nghe thái giám kia nói lại càng không vui.”
Hồi lâu không thấy Ôn Doanh lên tiếng, cho là hắn lại bơ mình, Lăng Kỳ Yến càng sầu não, cúi đầu xuống, không lên tiếng.
“Ta phải làm thế nào mới có thể khiến ngươi vui lên?” Giọng Ôn Doanh trầm trầm, từng con chữ gõ vào lòng Lăng Kỳ Yến.
Hai gò má của y nóng bừng, vùi đầu vào đầu gối Ôn Doanh, giống như vô số lần trước đây y làm nũng với Thái hậu.
“…Ta cũng không biết.”
Một lát sau, Ôn Doanh cúi người xuống, hôn lên tai y: “Ngươi nghe lời.”
Lăng Kỳ Yến hừ hừ: “Ngươi dỗ ai đấy? Lần nào cũng là câu này.”
Ôn Doanh không nói thêm câu nào, đút một viên kẹo vào trong miệng y.
Đầu lưỡi liếm được viên kẹo ngọt đến phát ngấy trong miệng, Lăng Kỳ Yến vẫn dựa lên đầu gối Ôn Doanh, cười thầm.
Giống như chút khó chịu trong lòng ấy cứ thế biến mất.
Hết chương 83.
Danh sách chương