Cung Ninh Thọ.

Còn hai ngày nữa là hết năm cũ, nhưng không khí đón năm mới trong cung kém hơn những năm trước. Hoàng đế ở biệt cung chưa về, Hoàng hậu thì bị phế nhốt vào lãnh cung, không khí trong cung Ninh Thọ cũng vắng ngắt.

Bên biệt cung đưa tin tới, Thái hậu nghe người bẩm báo xong, trong lòng bà nóng như lửa đốt: “Đang êm đẹp, sao Hoàng đế đột nhiên lại bị nhiễm phong hàn? Vì sao đến lễ Tết lại không hồi cung, cũng không gọi người qua bên đó?”

Lăng Kỳ Yến an ủi bà: “Gần đây trời lạnh, có lẽ Hoàng đế không cẩn thận bị nhiễm phong hàn, Thái tử đã sang bên biệt cung rồi, bệ hạ không cho tổ mẫu và những người khác tới, chắc là sợ lây bệnh cho mọi người.”

Thái hậu nửa tin nửa ngờ, hỏi y: “Khi nào Kỳ Tiêu mới có thể quay về?”

“Hắn đã đi được hai ngày rồi, chắc hôm nay sẽ quay về.”

Thái hậu thở dài, trong lòng cứ luôn thấp thỏm.

Hai bà cháu nói chuyện với nhau một hồi, sau đó cung nhân tiến vào bẩm báo, nói Thái tử hồi cung, đã đến cung Ninh Thọ.

Ôn Doanh bước vào cửa, Lăng Kỳ Yến nhìn bộ mặt lạnh lẽo của hắn, đảo mắt vòng vòng, không nói câu nào.

Ôn Doanh tiến lên thỉnh an Thái hậu. Thái hậu cho hắn ngồi, lo lắng hỏi hắn: “Phụ hoàng con sao rồi? Không thể hồi cung được sao?”

“Bị bệnh, đã uống thuốc do thái y kê, cũng đỡ hơn nhiều rồi. Thục phi nương nương và Chiêu viện nương nương ngày đêm cực nhọc hầu hạ bên phụ hoàng, không ngại cực khổ. Nhưng tiết trời lạnh giá, đi qua đi lại chỉ khiến bệnh tình càng thêm nặng, nên quyết định ở lại biệt cung. Ông ấy còn nói, tổ mẫu không cần lo lắng, không có chuyện gì lớn, cũng không cho người khác đi qua đó, nói là vì để bọn họ ở lại trong cung hầu hạ tổ mẫu ăn Tết.”

Giọng nói Ôn Doanh bình thản, có sức mạnh trấn an lòng người, nói mấy câu đã khiến Thái hậu vẫn còn đang nôn nóng bất an đã thoáng bình tĩnh lại: “Thật sự không có gì đáng ngại sao?”

“Tổ mẫu yên tâm.”

Thái hậu thở dài một tiếng: “Vậy tốt rồi, chờ mấy ngày nữa, khi nó khoẻ hơn chút rồi nói tiếp.”

Từ trong cung Ninh Thọ đi ra, ngồi trên kiệu ấm, Lăng Kỳ Yến áp vào bên tai Ôn Doanh nói nhỏ: “Rốt cuộc Hoàng đế bị làm sao?”

“Bị bệnh.”

“Chỉ vậy thôi?”

“Ừ.”

Lăng Kỳ Yến bĩu môi, bệnh này e là không nhẹ.

Trở về Đông cung, hai người họ vừa mới ngồi xuống, đã có quan viên bên bộ Hình đến bẩm báo sự tình, có liên quan đến phủ Vệ Quốc công.

Thế tử Vệ Quốc công Thẩm Hưng Diệu mất tích từ hai năm trước cùng các con trai nhà quyền quý khác đã được tìm thấy, chìm sâu dưới kênh, đã thành một đống xương trắng.

Trong mắt Lăng Kỳ Yến lộ ra vẻ ngạc nhiên, vậy mà đã tìm ra được rồi? Theo bẩm báo của quan viên bộ Hình, nguyên nhân là do có một thuyền buôn vãng lai đi từ nam chí bắc, đang vội vàng về kinh thành ở phương Bắc trước khi năm mới đến. Lúc đi tới một đoạn đường thủy gần kinh thành, nhìn thấy một chiếc thuyền bị chìm, bèn sai người đi vớt, trong lúc vớt thuyền lên cũng vớt được cả mấy bộ xương trắng bị buộc vào một tảng đá lớn.

Quan phủ địa phương phái nha dịch và ngỗ tác đi xem thử, phát hiện trong cổ họng của một thi thể có một miếng ngọc bội, trên đó có ghi chữ phủ Vệ Quốc công, sau đó chuyện này mới trở nên lớn chuyện.

(*) Ngỗ tác: Chức quan khám nghiệm tử thi ngày xưa.

Sau đó phủ Vệ Quốc công và những nhà khác cùng đi nhận thi thể, đống xương trắng rất khó nhận dạng. Nhưng trong số đó có một công tử bột trước đây từng bị gãy chân, đoạn xương đùi khác rõ rệt với những người khác. Còn có người khác sinh ra đã có sáu ngón tay, tất cả đều trùng khớp. Số người mất tích năm đó là năm người, số hài cốt được vớt lên cũng là năm, lúc này mới xác nhận được thân phận của bọn họ.

Con mình chết không rõ ràng, tất nhiên người nhà bọn họ phải truy cứu rõ ràng, ngày đó báo cáo ngay lên nha phủ và bộ Hình trong kinh thành, ép họ phải tra rõ sự việc. Việc này rầm rộ như vậy, còn liên quan tới nhà ngoại của Thái tử, quan viên bộ Hình bấy giờ mới lo lắng báo tới Đông cung.

Sau khi nghe xong, vẻ mặt Ôn Doanh không mặn cũng không nhạt, phân phó: “Cứ điều tra như bình thường, không cần báo riêng cho cô, báo kết quả cuối cùng cho cô một tiếng là được.”

Đợi người đi rồi, Lăng Kỳ Yến tò mò hỏi hắn: “Sao trong cổ họng tên kia lại có ngọc bội, tự gã nuốt vào?”

“Chắc vậy.”

Có lẽ trước khi chết, cuối cùng Thẩm Hưng Diệu cũng thông minh hơn một chút, nuốt ngọc bội vào để mai sau có người nhận ra thân phận của gã. Nhưng cho dù thế nào, nguyên nhân thật sự gây ra cái chết của những người đó vĩnh viễn không bao giờ được phơi bày.

Lăng Kỳ Yến cười khẽ: “Thái tử điện hạ giết người, đối mặt với câu hỏi của quan viên bộ Hình lại không hề chột dạ chút nào.”

“Vì sao cô phải chột dạ?”

… Cũng đúng.

E là từ nhỏ người này đã không biết nghĩa của hai chữ chột dạ là gì.

Một quãng thời gian sau, Ôn Doanh vẫn bận rộn như trước. Nhân lúc Hoàng đế đang bị bệnh ở lại biệt cung, tất cả những tế lễ mừng năm mới đều do Hoàng Thái tử làm thay, thời gian càng dài, khiến mọi người nhanh chóng quên mất vị Hoàng đế đang ở biệt cung Đông Sơn xa kia.

Ngày Giao thừa, Ôn Doanh dẫn nhóm Hoàng đế và Tĩnh Vương đến biệt cung thỉnh an Hoàng đế, nhưng không trực tiếp gặp mặt. Cách một lớp màn, Hoàng đế nói vài câu với họ, sau đó cho bọn họ lui ra.

Từ trong biệt cung đi ra, Tĩnh Vương không ngừng lo lắng: “Đang êm đẹp, sao hoàng huynh lại bị bệnh…”

Ôn Doanh không trả lời, im lặng theo sát bên người ông bước về phía trước.

Đảo mắt đã tới ngày mười lăm tháng Giêng.

Chạng vạng, sau khi Ôn Doanh dùng xong tiệc nhà ở cung Ninh Thọ thì quay về, Lăng Kỳ Yến đang ở cửa lớn Đông cung chờ hắn.

Kiệu được đặt xuống đất, nhìn thấy Lăng Kỳ Yến đứng trong trời tuyết bị đèn của cung đình chiếu ra một cái bóng thật dài, Ôn Doanh bước tới, bế người lên, yết hầu khẽ trượt: “Sao lại đứng ở chỗ này? Đã dùng cơm tối chưa?”

Ngón tay Lăng Kỳ Yến chọt vào ngực hắn: “Vẫn chưa, điện hạ không ở đây, một mình ta vô cùng cô đơn lạnh lẽo.”

Mắt Ôn Doanh hơi tối đi: “Thái hậu đã nói rồi, cho phép ngươi cùng đến dự tiệc nhà, không có bệ hạ, sao ngươi lại không chịu đi?”

Lăng Kỳ Yến lắc đầu: “Hoàng đế không có thì vẫn còn một số phi tử và hoàng tử hoàng nữ, ta không thèm đi.”

“Vậy sao ngươi không dùng cơm tối?”

“Không muốn ăn, tú tài nghèo, chúng ta xuất cung đi chơi đi, hôm nay trên phố Tây có hội đèn lồng, chúng ta đi xem thử nhé?”

Xe ngựa đã được y sai người chuẩn bị, tất nhiên là chuẩn bị xong hết tất cả. Y cố ý đứng ở cửa lớn Đông cung chờ Ôn Doanh trở về.

Đối diện với đôi mắt cười của y, Ôn Doanh không từ chối nổi, dắt người lên xe.

Đến nơi vừa kịp lúc đèn đuốc mới được thắp lên, phồn hoa tựa gấm.

Xuống xe, Lăng Kỳ Yến kéo Ôn Doanh đi, hào hứng tiến về chỗ đông người: “Tới xem chút đi, ca ca dẫn ngươi đi xem, chắc chắn trước kia ngươi chưa từng đến hội đèn lồng.”

Ôn Doanh tùy cho y lôi đi, theo dòng người tiến về phía trước.

Trong hội đèn lồng, ngoại trừ đố đèn, còn có các loại kịch, ca múa, tạp kĩ, xiếc ảo thuật, kỳ thuật dị năng thay nhau biểu diễn. Đội đèn rồng dài không thấy đuôi đi ngang qua phố. Ở con sông trong thành có đoàn thuyền diễu hành trang trí bằng đèn lồng rực rỡ. Xa xa gần cổng thành có vòng quay đèn lồng đang chầm chậm quay tròn, cực kì chói mắt…

(*) Vòng quay đèn này trông giống với vòng đu quay á

Tiếng chiêng trống vang trời hoà với giọng hát lảnh lót, hôm nay là ngày kinh thành vô cùng sáng rực và nhộn nhịp.

Lăng Kỳ Yến tuỳ tiện cầm lấy ​​một chiếc mặt nạ đính lông khổng tước rực rỡ ở quầy hàng ven đường, che ở trước mặt rồi xoay người lại nháy mắt với Ôn Doanh, cười nói: “Điện hạ thấy ta đeo có đẹp không?”

Đôi mắt hoa đào chan chứa ý cười giấu sau lớp mặt nạ, được ánh đèn lồng xung quanh làm nổi bật lên sự mê người, Ôn Doanh đưa tay bỏ mặt nạ trên mặt y ra: “Đừng nghịch.”

“Ngươi chẳng có tí tình thú nào cả.”

Lăng Kỳ Yến giật lại mặt nạ từ trong tay hắn rồi đeo lên, nghênh ngang chắp tay sau lưng đi về phía trước.

Ôn Doanh nắm tay lại, đưa đến bên môi khẽ ho một tiếng.

Cũng tốt, y đeo mặt nạ, dù sao cũng tốt hơn là bị nhiều người nhìn chằm chằm.

Đi qua nửa con phố, rốt cuộc Lăng Kỳ Yến cũng cảm thấy đói bụng. Bụng khẽ réo lên, Ôn Doanh dắt tay y đi: “Đi thôi, đi ăn gì đó.”

Hai người bọn họ đi vào tửu lâu lớn nhất phố Tây, bước tới lầu ba, thuê một sương phòng.

Đẩy cửa sổ ra, đối diện với cổng thành, càng thấy rõ hơn vòng quay đèn lồng khổng lồ đứng sừng sững từ hồi mùng Một đầu năm.

Lăng Kỳ Yến ghé vào bên cửa sổ nhìn ra ngoài một hồi. Vòng quay đèn cao khoảng hai mươi trượng, treo hàng vạn chiếc đèn lồng lên trên, từ từ chuyển động không ngừng, gần như chiếu sáng khắp mọi nơi trong kinh thành, bầu trời đầy sao cũng vì vậy mà bị phai mờ.

Mỗi năm một lần, từ mùng Một đến mười tám tháng Giêng, vòng quay đèn sẽ đứng ở đây, ngày đêm không tắt, vô cùng xa hoa lãng phí.

“Ta ngắm vòng quay đèn này từ nhỏ đến lớn rồi, dường như mỗi năm lại càng cao thêm một ít.”

Lăng Kỳ Yến đưa tay lên khoa tay múa chân một hồi, chắc chắn mình không nhìn lầm: “Tú tài nghèo, vòng quay năm nay cao hai mươi trượng sao?”

“Hai mươi hai trượng, treo gần năm vạn đèn lồng nhỏ, bộ Công tốn ròng rã hai tháng mới dựng lên được.”

Lăng Kỳ Yến líu lưỡi, lại cười tiếp: “Từ lúc ta xuất cung lập phủ, ngày này hằng năm, ta đều sẽ tới chỗ này ngắm đèn uống rượu, vô cùng vui vẻ.”

Ôn Doanh nhìn y: “Một mình?”

“Tất nhiên là không rồi, ở một mình thì còn gì vui nữa, ở cùng đám người Trương Uyên kia, nhưng bọn ta không uống ở chỗ này.”

Vừa nói y vừa đưa tay chỉ vào nơi đèn đóm rực rỡ náo nhiệt nhất ở bên đường đối diện, y cười nói: “Chỗ đó, bọn ta đến uống ở chỗ đó.”

Ôn Doanh lạnh lùng nhìn thoáng qua, đó là Tú Lan Uyển trăng hoa nổi danh nhất trong kinh.

“Dục Vương điện hạ mới mười hai tuổi đã đến thanh lâu?”

Nghe được giọng nói lạnh lẽo của Ôn Doanh, Lăng Kỳ Yến ôm bụng cười: “Sao mười hai tuổi không thể vào? Chỉ cần có tiền, từ mười hai tuổi đến chín mươi hai tuổi đều vào đó được cả.”

Ánh mắt Ôn Doanh nhìn y càng nguy hiểm hơn: “Chơi vui lắm sao?”

Lăng Kỳ Yến không hề nhận ra, gật đầu nói: “Chơi vui lắm, rất vui.”

Y nói xong thì quay đầu lại, đã thấy Ôn Doanh không thèm để ý tới y, ngồi bên bàn, đổ rượu ra, tự rót rồi tự uống.

Lăng Kỳ Yến thầm oán một câu, không nói tiếp nữa.

Rượu và thức ăn đã được mang lên đầy đủ, y cũng ngồi xuống, cầm lấy đũa, gắp vài món ăn nhanh.

Sau khi lấp đầy bụng, Lăng Kỳ Yến bắt đầu từ từ uống rượu, rót cho mình một chén, nhẹ nhàng cụng vào chén rượu trong tay Ôn Doanh: “Đừng nhỏ mọn như vậy, hũ giấm lâu năm này, chua chết đi được. Ta tới Tú Lan Uyển nhưng không làm gì hết, chỉ vừa nghe hát vừa uống rượu.”

Ôn Doanh hờ hững dời mắt đi, rõ ràng là không tin.

“Được rồi, ta nói, ta có sờ bàn tay nhỏ bé của cô nương nhà người ta, có hôn những khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng mấy việc khác thì không có làm.”

Y dựa vào bên người Ôn Doanh, kéo lấy ống tay áo của hắn: “Sao lòng dạ ngươi lại hẹp hòi như vậy chứ?”

Ôn Doanh đưa tay lên sờ mặt y: “Ăn đi.”

Coi như đã dỗ được rồi…

Giờ Tuất, trên lầu cổng thành bắt đầu đốt pháo hoa.

Ánh mắt Lăng Kỳ Yến mê man, hiếm khi Ôn Doanh không ngăn y uống rượu. Y lại uống say rồi, một tay chống má, dựa vào bên cửa sổ, ngẩng đầu ngắm nhìn.

Đèn hoa rực rỡ như những ngôi sao băng rơi xuống, trên màn trời đêm nổ ra những màu sắc rực rỡ nhất, cũng chiếu sáng hai mắt của Lăng Kỳ Yến.

Ôn Doanh rót rượu vào miệng, cùng y ngắm nhìn ánh lửa lộng lẫy bên ngoài cửa sổ.

Hai khắc sau, lúc pháo hoa rực rỡ nhất, phía chân trời nổ ra một ngọn lửa vàng sáng rực, hoá thành vô số hạt mưa màu vàng, rơi xuống. Lăng Kỳ Yến hơi mở to mắt, lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Tia lửa rơi vào vòng quay đèn lồng bên cạnh cổng thành, dân chúng dưới thành hoảng sợ kêu lên. Họ nhìn thấy đèn lồng trên vòng quay đèn liên tục bắt lửa, nhanh chóng bị ngọn lửa nhấn chìm, lửa cháy hừng hực nhanh chóng bao phủ cả một vòng quay đèn lồng.

Lăng Kỳ Yến bỗng nhiên ngồi thẳng lưng, men say bay sạch hết.

Dưới cổng thành đã náo loạn, Kinh Vệ Quân bước tới xua những người đang hoảng loạn lùi lại, cố gắng dập lửa. Nhưng vòng quay đèn lồng này vừa cao vừa lớn, giội nước lên nhưng ngọn lửa không yếu đi chút nào, ngược lại còn cháy mạnh hơn trong gió lạnh, có xu thế lan rộng đến lầu cổng thành.

Lăng Kỳ Yến ngạc nhiên quay đầu lại: “Vòng quay đèn lồng bị cháy…”

Nhưng Ôn Doanh lại vô cùng điềm tĩnh, trên mặt chẳng có một gợn sóng nào, vẫn uống rượu như trước.

“Đừng quản nhiều, đóng cửa sổ lại đi, đừng để bị sặc.”

Lăng Kỳ Yến sửng sốt: “… Cái này không phải là do ngươi đốt đó chứ?”

Chẳng trách y nghĩ như vậy, Ôn Doanh bình tĩnh quá, giống như chuyện xảy ra ngoài kia đều nằm trong dự liệu của hắn, trên mặt không hề có tí gì gọi là ngạc nhiên.

Không đợi Ôn Doanh trả lời, y suy nghĩ một chút, trong giây lát đã hiểu được: “Vì muốn đổi đi vài người, ngươi cố ý thả một mồi lửa như này?”

“Ừ.”

Lăng Kỳ Yến: “…”

Một mồi lửa này sẽ khiến không ít người bị tra hỏi, nhưng ai có thể ngờ được, thật ra là do Hoàng Thái tử điện hạ cố ý sai người phóng hoả?

Ôn Doanh gọi thị vệ của mình vào, ra lệnh gọi người gác chính của cổng thành tới đây.

Một khắc sau, người gác chính mồ hôi đầy đầu bò tới, vừa vào đã quỳ trên mặt đất thỉnh tội.

Hội đèn lồng Tết Nguyên Tiêu đang yên vui, vòng quay đèn lồng chưa từng xảy ra sự cố hôm nay lại đột nhiên bị đốt cháy, rõ ràng là do trời không chiều lòng người. Nhưng hắn không thể nói vậy, chỉ có thể nhận rằng mình thất trách, không đề phòng được tai họa ngầm, nên mới để ra chuyện như này.

Ôn Doanh cắt ngang bài ca lải nhải của hắn, lạnh lùng hỏi: “Bên ngoài thế nào? Có người bị thương không?”

“Không xảy ra thương vong!” Người gác chính của cổng thành kia trả lời ngay lập tức, “Dân chúng sợ hãi, nhưng bọn họ cách vòng quay đèn lồng rất xa, nhanh chóng bị giải tán. Vẫn chưa có thương vong, nhưng lửa đã cháy lan đến lầu cổng thành, vẫn đang dập lửa, cần một chút thời gian.”

Gác cổng chính nói xong bèn lau mồ hôi một cái, thầm than không xong rồi, trong đầu nghĩ không trùng hợp vậy chứ, xảy ra ngay lúc Hoàng Thái tử đang cải trang vi hành, lại còn tới đây xem đèn lồng.

May mắn thay, lúc Phó thống lĩnh Kinh Vệ Quân tuần tra qua chỗ này, có nói vòng quay đèn lồng quá lớn, treo quá nhiều đèn lồng, lỡ đâu xảy ra cái gì ngoài ý muốn, hậu quả khó mà lường được, sai hắn lập hàng rào chắn trên đường, chừa ra khoảng mười trượng không cho ai lại gần. Lúc ấy hắn còn cho rằng vị quan trên này toàn làm việc thừa thãi, giờ mới cảm thấy may mắn.

Lăng Kỳ Yến lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ngọn lửa đã bốc lên trên cao, sáng hơn cả pháo hoa khi nãy.

Trên lầu cổng thành quả thật đã bị lửa lan đến. Binh lính thay phiên nhau cầm thùng nước leo lên dập lửa, nhưng e là khó mà dập tắt được trong thời gian ngắn.

Ôn Doanh không hỏi nhiều nữa, dặn dò vài câu, sau đó cho người lui xuống.

Khoé miệng Lăng Kỳ Yến lại hơi cong lên: “Ta thật không ngờ, điện hạ lắm trò thật đấy.”

Ôn Doanh đứng lên: “Đi thôi, quay về.”

“Không đợi đến lúc dập xong lửa sao?”

“Trước khi trời sáng có cố gắng mấy cũng không dập được, cứ về trước đi.”

Lăng Kỳ Yến liếc mắt nhìn đám lửa, cảm thấy hắn nói không sai, vẫn nên về thôi.

Bởi vì hoả hoạn xảy ra đột ngột, hội đèn lồng kết thúc sớm, trên phố Tây đã đặt giới nghiêm, đám đông dần tản đi.

Tên gác chính của cổng thành lại chạy đến, vội vàng cung tiễn Hoàng Thái tử điện hạ khởi giá. Ôn Doanh không để ý tới hắn. Lăng Kỳ Yến vô cùng ghét bỏ vứt một câu “Lo mà đi dập lửa của ngươi đi, giờ mới đến nịnh nọt thì đã muộn rồi”, rồi lên xe đóng màn xe lại.

Xe ngựa chầm chậm chạy khỏi phố Tây, men say lại ập lên đầu Lăng Kỳ Yến. Y nằm úp sấp trên đùi Ôn Doanh, híp mắt nhỏ giọng lầu bầu: “Tú tài thối, ta còn đang định mua đèn lồng, tại ngươi cả, bày ra trò như vậy mà không nói trước với ta.”

“Muốn mua đèn lồng?”

“Ừm.”

Đương lúc mơ mơ màng màng, y nghe Ôn Doanh nói gì với người khác, nhưng nghe không rõ lắm, phút chốc đã ngủ say.

Khi tỉnh lại thì đã ở trên giường trong Đông cung, Ôn Doanh ngồi bên cạnh y, cầm khăn nóng lau mặt giúp y.

Lăng Kỳ Yến giật mình ngẩng đầu, nhìn đèn hình rồng vàng rực bên cửa sổ, bỗng chốc cảm thấy vui vẻ.

Y nắm lấy tay Ôn Doanh: “Tú tài nghèo, sao ngươi thật thà quá vậy, ta nói muốn đèn lồng, ngươi liền chuẩn bị cho ta một cái đèn hình rồng lớn như vậy, có phô trương quá không?”

Ôn Doanh cúi người xuống, hôn lên ấn đường y một cái: “Màu vàng, ngươi thích.”

Lăng Kỳ Yến giơ tay vòng qua cổ Ôn Doanh, dán sát vào hắn mà cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện