Hai mươi bốn tháng Ba, cung Hưng Khánh tổ chức buổi chầu lớn..

Kính Quốc công Lâm Túc đứng trước mặt mọi người, tuyên đọc chiếu thư nhường ngôi của Hoàng đế, cả triều xôn xao.

Mặc dù gần đây cũng xuất hiện dấu hiệu, cũng có người tin tức nhạy bén nghe cung nhân nói tới cơn phong ba ép vua thoái vị kia, nhưng đa số vẫn không ai ngờ tới, chiếu nhường ngôi được đưa xuống nhanh như thế, khiến cho mọi người trở tay không kịp.

Tĩnh Vương đang cầm ngọc tỷ của Hoàng đế trong tay, trên mặt không có cảm xúc gì. Mấy ngày nay, ông từng nhìn thấy bệnh tình của Hoàng đế cứ lên lên xuống xuống, nhưng vẫn không chuyển biến tốt, sau khi về kinh cũng không gặp được Thái hậu, hiển nhiên là do Thái tử không cho ông gặp. Thậm chí, ông nghi ngờ rằng, nếu mình cứ khăng khăng như thế, Thái hậu cũng sẽ trở thành con tin mà Thái tử dùng uy hiếp ông. Ngoài phủ đệ của ông có người của Thái tử theo dõi, thái giữ nắm giữ triều chính, khống chế toàn bộ kinh thành, ông chỉ còn cách thỏa hiệp.

Đám triều thần quỳ dưới đất tiếp chiếu không dám ho he tiếng nào, chỉ thấy các phụ thần trong Nội các đã biết chuyện từ lâu cũng bằng lòng chấp nhận. Người cầm ngọc tỷ, tuyên đọc chiếu thư lại chính là Tĩnh Vương và Kính Quốc công, dù trong lòng cảm thấy nghi kị, nhưng không ai dám đứng ra chất vấn vào lúc này.

Hoàng Thái tử mang vẻ mặt nghiêm trang, bước từng bước vững vàng lên phía trước, quỳ xuống đất nhận chiếu thư và ngọc tỷ.

Tuy chưa cử hành đại điển đăng cơ chính thức, nhưng bắt đầu từ giờ phút này, thân phận của hắn đã hoàn toàn thay đổi.

Cung Ninh Thọ.

Lăng Kỳ Yến quỳ trước mặt Thái hậu, giải thích thỉnh tội giúp Ôn Doanh.

Hôm qua bọn họ trở về từ biệt cung, sáng nay y mới tới gặp Thái hậu. Việc tuyên đọc chiếu thư nhường ngôi trước triều đã truyền khắp hậu cung. Tất cả mọi người đều luống cuống, sắc mặt của Thái hậu chưa từng khó coi như bây giờ.

Đối mặt với nghi vấn của Thái hậu, Lăng Kỳ Yến chỉ có thể dùng lý do Ôn Doanh vì nghĩ cho đại cục: “Bệ hạ bệnh nặng không dậy nổi, Thái tử nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, bất đắc dĩ mới nhận đại vị, mong tổ mẫu thông cảm.”

“Rốt cuộc Hoàng đế bị làm sao? Nó bị bệnh gì? Vì sao năm ngoái vẫn còn ổn, bây giờ lại bệnh nặng không dậy nổi?” Thái hậu vừa tức vừa vội, trong lời nói cũng trở nên hoài nghi hơn đối với bọn họ, đặc biệt là với Ôn Doanh.

Lăng Kỳ Yến nghĩ một lúc, cuối cùng thú thật: “Bệ hạ trúng độc.”

Nghe vậy, trước mắt Thái hậu như tối sầm lại, suýt nữa đã ngất đi: “Trúng độc? Tại sao lại trúng độc?”

“Ngu Chiêu viện hạ độc bệ hạ, không những bệ hạ mà Thục phi cũng trúng độc, lại không cứu về được. Ngu Chiêu viện đã bị Thái tử xử tử. Thái tử tạm giấu tin này, sợ triều cục rung chuyển, đợi sau khi hắn thuận lợi kế vị sẽ thông báo mọi chuyện.”

Đây là lý do thoái thác mà họ đã bàn bạc từ trước, không cần phải gạt chuyện Hoàng đế trúng độc. Độc kia đến từ Tây Nam, ai mà chẳng biết, nước nhỏ kia tuy là nước chư hầu của Đại Thành, nhưng xưa giờ chẳng thái bình gì, bọn họ có thể dùng để bịa lý do.

“Vậy giờ Hoàng đế thế nào? Có cứu được không? Phải cứu thế nào? Thái y nói làm sao? Con đừng gạt ta, nói rõ ràng ra cho ta!” Thái hậu cuống tới đỏ mắt, liên tục đặt câu hỏi, nếu không có ma ma đứng bên cạnh dìu bà, e là bà không chịu nổi.

Lăng Kỳ Yến thấp giọng, lựa lời có thể nói, trả lời từng câu hỏi của bà.

Sau khi nghe xong, chẳng những Thái hậu không thả lỏng, mà nghe nói Hoàng đế nằm trên giường không xuống được nữa, bà càng nóng ruột hơn, nhất quyết phải tự mình tới biệt cung thăm Hoàng đế.

Lăng Kỳ Yến đành an ủi bà: “Tổ mẫu đừng vội, đợi thêm mấy ngày nữa Thái tử lên ngôi rồi, chuyện bên này ổn định xong, bọn con sẽ đi với tổ mẫu.”

Chập tối, cuối cùng Ôn Doanh cũng rảnh rỗi, tới cung Ninh Thọ vấn an.

Thái hậu lại nhắc chuyện muốn tới biệt cung gặp Hoàng đế, Ôn Doanh gật đầu đồng ý: “Đợi đại điển đăng cơ kết thúc, chúng con sẽ đưa tổ mẫu qua đó.”

Nghi kị của Thái hậu vẫn chưa tiêu hết, lại hỏi những câu khi sáng từng hỏi Lăng Kỳ Yến, Ôn Doanh trả lời rất cẩn thận.

Nhưng hắn nhất quyết phải đợi tới lúc lên ngôi xong mới cùng bà đi tới biệt cung thăm Hoàng đế.

Thái hậu do dự, thử thăm dò hỏi lại hắn: “Nhường ngôi cho con… là ý của Hoàng đế thật sao?”

“Vâng.”

“… Vậy mấy đứa em trai em gái kia, con định sắp xếp thế nào?”

Ôn Doanh điềm tĩnh trả lời: “Trừ Kỳ Ngộ ra, tất cả đều được phong vương. Theo quy chế của tổ tiên, vốn nên cho bọn họ tới đất phong, nhưng phụ hoàng còn ở đây, thế để bọn họ ở lại trong kinh trước, trừ những ai đã xuất cung lập phủ ra, những người còn lại cùng với chúng phi tần hậu cung đều dời tới biệt cung. Bên đó phong thủy tốt, phù hợp để phụ hoàng dưỡng bệnh. Kỳ Ngộ vẫn ở lại cung Ninh Thọ làm bạn với tổ mẫu.”

Thái hậu nghe thế thì nhíu mày, sắp xếp như thế cũng không có gì sai, nhưng bà cứ cảm thấy không thoải mái, giọng cũng lạnh nhạt đi một chút: “Chiếu thư đã hạ, ta cũng không nói được gì nữa. Nhưng con phải kế vị, mối hôn sự đã định kia cũng cần chuẩn bị rồi. Mau bảo bộ Lễ nhanh chóng xử lý đi.”

Ôn Doanh giương mắt nhìn Lăng Kỳ Yến đang ngồi một bên ăn điểm tâm. Lăng Kỳ Yến dời mắt đi chỗ khác, không để ý tới hắn.

Thái hậu thấy tương tác giữa hai người họ, mặt hơi sầm xuống, chợt nghe Ôn Doanh nói: “Con không cưới vợ, nếu lập hậu, chỉ lập Kỳ Yến.”

Thái hậu sửng sốt.

“Con đang nói gì thế?!”

Ôn Doanh vẫn giữ giọng điệu kiên định, lặp lại: “Con không cưới vợ, nếu lập hậu, chỉ lập Kỳ Yến.”

“Yến Nhi là nam tử, con lập nó kiểu gì?!”

“Tiền triều cũng từng có nam hậu. Nam tử và nữ tử không có gì khác nhau.”

Thái hậu tức tới nỗi lên huyết áp, lúc mở miệng cũng phải thở dồn, ép lửa giận xuống: “Con cưới nam hậu, vậy con nối dõi thì sao? Con định nạp phi ư?”

“Con không nạp phi, cũng không cần con nối dõi. Phụ hoàng có nhiều con trai như thế, có nhiều người đã lấy vợ sinh con, không đến nỗi chẳng có ai kế thừa giang sơn.”

Hoàn toàn không ngờ Ôn Doanh sẽ nói ra lời kinh thế hãi tục như vậy, móng tay bén nhọn ghim mạnh vào lòng bàn tay Thái hậu, đôi mắt bà đỏ bừng ứa, nước mắt. Bà không nói được một câu hoàn chỉnh, trong miệng cứ lặp lại hai chữ “nghiệp chướng”.

Lăng Kỳ Yến cũng đã quỳ xuống đất, cúi đầu không biết phải nói gì.

“Tổ mẫu…”

“Nhất định phải thế ư?”

Ôn Doanh nắm chặt tay Lăng Kỳ Yến: “Chỉ có thể là thế.”

Một hồi lâu sau, Thái hậu mệt mỏi nhắm mắt lại, giọng nói đã khàn: “Các ngươi lui xuống, bây giờ ta không muốn gặp các ngươi, lui xuống hết đi.”

Đi ra khỏi cung Ninh Thọ, hai người bọn họ đi bộ về Đông cung. Tuy Ôn Doanh đã nhận chiếu nhường ngôi và ngọc tỷ, nhưng trước khi chính thức lên ngôi, hắn vẫn ở lại Đông cung như trước.

Im lặng đi một lúc, Lăng Kỳ Yến cất giọng buồn buồn: “Chắc chắn Thái hậu sẽ ghét ta…”

“Không đâu, bà không nỡ.”

Lăng Kỳ Yến đè nén sự khó chịu xuống, hỏi hắn: “Chuyện mà chúng ta lừa Thái hậu, không phải sẽ dễ dàng bị vạch trần ư? Đợi tới lúc bà sang biệt cung thì sẽ biết hết thôi.”

Ôn Doanh bảo: “Khi đó ta đã đăng cơ, mọi chuyện đều kết thúc, biết thì biết thôi.”

…. Cái tên này đúng là chẳng thèm để ý tới ai.

Hắn không để ý tới cơn sốc và phẫn nộ sau khi phát hiện ra sự thật của Thái hậu. Nhưng trước khi mọi chuyện được êm xuôi, hắn không thể để xảy ra bất kỳ biến cố nào. Dụ dỗ, lừa gạt, cái nào cũng được.

“Ta thành đồng lõa giúp ngươi gạt Thái hậu thật rồi.” Lăng Kỳ Yến bĩu môi, “Thôi được.”

Cùng lắm thì, sau này thỉnh tội với Thái hậu là được.

Sau khi về Đông cung, Lăng Kỳ Yến cầm ngọc tỷ kia soi xét cả buổi trời, càng soi, cảm xúc y càng phức tạp.

Trên ngọc tỷ có một góc bị sứt, dùng vàng để đắp vào. Y sờ lên, buột miệng nói với Ôn Doanh: “Chỗ bị sứt này là do khi còn bé ta quăng vỡ. Vì chuyện này mà Hoàng đế tự tay cầm roi đánh ta một trận. Từ đó về sau, ông ấy lúc nào cũng chướng mắt ta.”

Lúc ấy y mới chừng năm sáu tuổi, vừa học vỡ lòng. Hoàng đế đặt nhiều kỳ vọng lên trưởng hoàng tử như y, tìm thầy dạy cho y cũng phải là một đại nho có học thức vô cùng tốt, uy vọng cực kỳ lớn trong triều. Ngày nào cũng ép y học hết bốn canh giờ, nhưng y mới có chừng đấy tuổi, còn là tuổi ham chơi, lại hiếu động, sao chịu nổi chuyện này.

Hoàng đế lại còn khảo bài y hằng ngày. Có một lần y học thuộc lòng, không thuộc nửa sau quyển sách, bị Hoàng đế khiển trách. Tính y cũng nóng nảy, tiện tay cầm ngọc tỷ trên bàn ném đi.

Sau đó Hoàng đế nổi giận đùng đùng, từ đó về sau, thái độ của ông đối với y dần dần thay đổi, việc này y vẫn luôn nhớ.

Ôn Doanh nghe vậy thì khựng lại, giơ tay kéo y đến trước mặt, khẽ véo lên eo y, hỏi: “Ông ta đánh ngươi ở đâu?”

“Lưng với mông. Ổng với Hoàng hậu đều thích đánh ta. Tú tài nghèo, tất cả đều là ta chịu thay ngươi đó.”

Lăng Kỳ Yến cố ý nói như thế, cố ý muốn làm nũng với Ôn Doanh. Thật ta nếu đổi lại là Ôn Doanh, e là không thể nào bị đánh như thế này, lấy đâu ra mà chịu thay như y nói chứ.

Ôn Doanh lại gật đầu: “Ừm.”

Hắn bế người ngồi lên đùi, ghì Lăng Kỳ Yến lại, thấp giọng hỏi: “Triều phục của hoàng hậu, thích kiểu gì?”

“Sao cũng được,” Lăng Kỳ Yến không quan tâm lắm, “Ngươi giải quyết vị hôn thê của ngươi cái đã rồi tính, làm xong đi rồi ta suy xét xem có muốn làm hoàng hậu không.”

“Còn suy xét gì nữa?”

“Xưng hô hoàng hậu này nghe kì kì, nói thẳng ra là, liệu ta có bị người đời sau tưởng là nữ tử, còn là cái loại không sinh ra được con nối dõi kia không.”

Ôn Doanh sầm mặt: “Ngươi muốn có con lắm sao? Ngươi sinh?”

“Nếu sinh được thật thì cũng có thể đó, sinh một Tiểu Cẩu Đản cũng tốt…”

Lăng Kỳ Yến cười nói được một nửa, đối diện với đôi mắt lạnh buốt của Ôn Doanh thì sáng suốt ngậm miệng lại. Y nghĩ, hồi trước y chỉ buột miệng nói đùa chuyện sinh con thôi, nhưng hình như tên này cũng tức giận như thế.

“Cái đồ hay giận, rốt cuộc ngươi lại tức cái gì?”

Ôn Doanh quay mặt qua, vứt một câu: “Đừng xem nhẹ bản thân, ngươi không cần phải dựa vào chuyện sinh con để giữ lấy ta.”

(*giải thích chút, ý của Ôn Doanh ở đây là Lăng Kỳ Yến không cần phải đẻ con mới có được sủng ái như các phi tần khác)

Lăng Kỳ Yến sững sờ, sau đó lập tức cười ngã vào ngực hắn: “Tú tài nghèo, sao ngươi thật thà quá vậy, ta nói chơi thôi, ngươi xem là thật đấy hả.”

Ôn Doanh giữ chặt y: “Sau này không được nhắc chuyện đó nữa.”

Không nhắc thì không nhắc.

“Nhưng ngươi phải giải quyết xong chuyện vị hôn thê cái đã.”

Ôn Doanh nghiêng qua bàn bên cạnh lấy một chiếu thư ra, đưa tới: “Đợi đại điển đăng cơ kết thúc, ta sẽ hạ chỉ nhận tiểu thư kia làm nghĩa muội, phong quận chúa. Nàng vừa tới tuổi cập kê, vẫn còn đợi được thêm vài năm. Một năm nay ở quân phủ Ba Lâm Đốn bên kia, Ôn Thanh thể hiện rất tốt, đã thăng lên Ngũ phẩm. Chờ thêm vài năm nữa, tới lúc nó thăng chức, ta sẽ phong một tước vị cho nó, cũng chỉ hôn cho nó và tiểu thư này.”

“… Ôn Thanh xuất thân nông dân, tiểu thư kia ít nhiều gì cũng xuất thân từ gia đình thanh lưu, liệu có bằng lòng không?”

“Ta có đề cập với thúc phụ và phụ thân nàng rồi, bọn họ đồng ý. Tuy Ôn Thanh do ta cố ý đề bạt, nhưng nó có bản lĩnh thật sự, con người lại chất phác trung thực, có thể dựa vào. Bọn họ không muốn thông gia với đám huân húy thế gia kia, sợ làm hư thanh danh, Ôn Thanh thế mà lại tốt. Ta đã nâng vị thúc phụ kia của nàng ta lên làm Thứ phụ, sau này ta muốn trọng dụng cả nhà bọn họ lẫn Ôn gia. Bọn họ tự nắm chắc trong lòng, sẽ phải cảm kích. Hơn nữa, ta đã ám chỉ với bọn họ, hoàng hậu đời tiếp theo cũng sẽ xuất thân từ Ôn gia.”

Lăng Kỳ Yến ngạc nhiên.

Ôn Doanh nói: “Nếu sau này Ôn Thanh có thể sinh con gái, ta sẽ chỉ hôn cho Kỳ Ngộ.”

Lời hôm ấy hắn nói ở bá phủ, nói muốn Ôn gia trở thành thế gia trăm năm như Lâm gia, vốn dĩ không phải là nói dối.

Lăng Kỳ Yến hoàn hồn: “Vậy, lỡ đâu ngươi đề bạt bọn họ quá, ngày sau thế lực ngoại thích quá lớn, vậy phải làm sao?”

Ôn Doanh hờ hững: “Đó là chuyện hoàng đế đời sau phải suy tính.”

Lăng Kỳ Yến nghe thế, lập tức vui vẻ: “Được rồi, bệ hạ quyết định hết đi, nhưng mà nhận vị hôn thê làm nghĩa muội, còn lấy nam hậu, chắc mấy ngôn quan kia quỳ sụp hết cả thềm đá cung Hưng Khánh mất.”

“Mặc kệ bọn họ.”

Hết chương 96.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện