Sau khi ném Ông Đinh Đinh lên giường, mở quạt máy, Cố Thành Lâm đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, trên đường Ông Đinh Đinh kéo áo Ôn Mộc chuẩn bị cùng nhau chạy, kết quả phát hiện anh Ôn Mộc mình yêu thích trong lúc đó lại có chút do dự.
Ông Đinh Đinh bò xuống giường ôm chân Ôn Mộc: “Anh Ôn Mộc chúng ta chạy trốn đi.”
Ôn Mộc nghe tiếng nước trong phòng vệ sinh, quay người đi tới cửa, Ông Đinh Đinh theo sát, chỉ lo Cố Thành Lâm lao ra bắt lại, vốn tưởng rằng sẽ chạy thoát ngay thôi, ai mà ngờ Ôn Mộc đột nhiên cúi người xuống, nhặt cái gối nhỏ của Ông Đinh Đinh rơi trên mặt đất, vỗ vỗ bụi, rồi quay lại.
Ông Đinh Đinh chớp mắt hai lần, đuổi theo cậu: “Anh Ôn Mộc, cửa ở bên này!”
“Ừm…” Ôn Mộc còn đang do dự, cậu phân vân, nếu như Đinh Đinh ở lại, như vậy cậu có phải là cũng có thể kiếm cớ ở lại không? Ôn Mộc cảm thấy chỉ vì muốn ở thêm một lúc với Cố Thành Lâm mà tim cũng đen đi rồi, hoàn toàn phản bội sự tin tưởng của Ông Đinh Đinh dành cho cậu, đang xoắn xuýt, Cố Thành Lâm đã rửa mặt xong đi ra, nhìn thấy Ông Đinh Đinh từ trên giường chuồn xuống dưới, liền ôm nhóc trở lại, Ông Đinh Đinh nhìn thấu nóng lạnh thế gian, mắt chớp chớp nói với Ôn Mộc: “Anh Ôn Mộc cũng đừng đi có được không…”
Ôn Mộc không dám đối diện với đôi mắt to thuần khiết của Ông Đinh Đinh, chỉ có thể dò hỏi Cố Thành Lâm: “Được không?”
“Tùy cậu.” Cố Thành Lâm thờ ơ nằm trên giường, kéo Ông Đinh Đinh lên người mình, nghiêm túc bắt đầu kể chuyện xưa, “Lần trước kể đến đâu rồi?”
“Không nhớ không nhớ!” Ông Đinh Đinh che lỗ tai chỉ muốn chạy trốn.
Giường một mét năm mươi thật sự rất nhỏ, Cố Thành Lâm chiếm một bên, vị trí còn lại miễn cưỡng còn có thể nằm thêm một người nữa, Ôn Mộc mượn phòng vệ sinh rửa mặt súc miệng, lúc đi ra Ông Đinh Đinh đã bị ép nghe đến đoạn kinh dị cô gái váy đỏ không có mặt, Ôn Mộc nghe thấy cũng rùng mình, mới vừa ngồi xuống, Ông Đinh Đinh liều mạng bò về phía cậu để cầu một cái ôm ấm áp, trong cổ họng vẫn còn tiếng khóc thút thít.
Cố Thành Lâm đùa được nhóc rồi ngáp một cái, nói với Ôn Mộc: “Ngủ đi.”
Ôn Mộc nói một tiếng “Được”, ôm Ông Đinh Đinh nghiêm chỉnh nằm xuống. echkidieu2029.wordpress.com
Khoảng cách rất gần, cánh tay và đùi đều dính chặt lấy nhau, Ôn Mộc trừng hai mắt nhìn chăm chú lên trần nhà, đầu óc trống rỗng, mãi đến khi Ông Đinh Đinh nhỏ giọng nói: “Anh Ôn Mộc, anh run dữ vậy.” Cậu mới đột nhiên bình tĩnh lại, ôm lồng ngực sắp nổ tung, chỉ lo Cố Thành Lâm nghe thấy nhịp tim đang đập dồn dập của mình.
Ông Đinh Đinh ngủ không được, giường quá nhỏ, nhóc chỉ có thể nằm nhoài trên người Ôn Mộc, dính dính như cái bánh tổ: “Anh Ôn Mộc, em muốn nghe truyện cổ tích.”
Ôn Mộc nghiêng qua ghé vào lỗ tai nhóc nói: “Anh Thành Lâm đang ngủ mà.”
“Nhưng mà… em ngủ không được, chúng ta kể nhỏ nhỏ thôi được không?” Ông Đinh Đinh đợi cả một buổi tối, chờ đến ngày hôm nay Ôn Mộc kể chuyện cho mình.
Ôn Mộc hơi quay đầu, thấy Cố Thành Lâm vẫn chưa nhắm mắt lại, định mở miệng trưng cầu ý kiến, Cố Thành Lâm đã xoay người đưa lưng về phía họ: “Kể đi.”
Được phê chuẩn, Ôn Mộc kể tiếp câu chuyện hôm qua, giọng cậu rất nhỏ, câu chuyện cậu kể là một truyện cổ tích rất nhiều bạn nhỏ từng nghe qua, thế nhưng Ông Đinh Đinh chưa nghe bao giờ, cho nên nhóc rất thích, vừa nghe vừa nhỏ giọng hỏi, rèm cửa sổ cũng không thể ngăn cản ánh nắng chói chang sau giờ trưa, quạt máy quay “vù vù” trong căn phòng nhỏ, thời gian tích tắc trôi qua, âm thanh phía sau cũng càng ngày càng nhỏ.
Lúc Cố Thành Lâm thức dậy, Ôn Mộc và Ông Đinh Đinh đang nằm chồng lên nhau ngủ ngon lành, anh đứng lên bế Ông Đinh Đinh qua một bên, lấy chăn che cái bụng nhỏ của nhóc, rồi cúi đầu nhìn về phía Ôn Mộc.
Không còn nghi ngờ gì nữa, anh bắt đầu có chút hảo cảm với Ôn Mộc, từ ngày hôm đó, cũng không nói rõ được, anh đã từng mất đi quá nhiều, bây giờ những thứ có được lại quá ít, anh không thể ngăn cản Ôn Mộc thích anh, đó là tự do của Ôn Mộc, cũng không khống chế được bản thân mình nảy sinh cảm tình với Ôn Mộc, đó là ý muốn của anh.
Mà hai chữ “mất đi” này, đối với anh mà nói là một rào cản.
Tiện tay ném chìa khóa lên giường, thay đồ ra ngoài, có một người đứng trên hành lang ngoài cửa, Cố Thành Lâm dừng bước.
Là Hồ Tu.
“Anh tới làm gì?” Cố Thành Lâm hỏi.
Hồ Tu cười “hì hì”, đưa cho anh một điếu thuốc: “Mời anh Thành Lâm.” Cái bộ dạng nịnh nọt này, Cố Thành Lâm nghĩ cũng biết anh ta muốn nói gì, quả nhiên, Hồ Tu mở miệng nói, “Đi diễn với anh nha.”
“Không đi.” Cố Thành Lâm đi tới lan can, cánh tay chống lên trên, ngậm thuốc lên miệng.
Hồ Tu đã chuẩn bị tinh thần bị cự tuyệt, đứng song song với anh: “Sao cậu kiên quyết quá vậy? Đi diễn với anh cũng kiếm không ít hơn so với công việc bây giờ đâu.”
“Hơn một tháng nữa tôi khai giảng rồi.” Cố Thành Lâm từ chối.
“Vậy thì vừa hay, ban nhạc của bọn anh cũng định đến thành phố A phát triển, lúc đó cậu vừa đi học vừa đi diễn, ngầu thế còn gì.” Hồ Tu giúp anh mặc sức tưởng tượng về tương lai.
“Tại sao lại đến thành phố A?” Cố Thành Lâm đột nhiên hỏi.
Hồ Tu vén mớ tóc rối tung ra sau tai, phun ra một vòng khói: “Thành phố B không sống được nữa chứ gì, cứ tiếp tục thế này, có thể phải giải tán.”
“Bình thường thôi, chỉ bằng ước mơ thì không kiếm cơm được đâu.” Cố Thành Lâm không an ủi hắn.
“Cậu thế mà hiểu đời quá nhỉ, anh thấy cậu không phải mười tám, tám mươi rồi phải không?” Ngẫm lại còn nói, “Cũng đúng, mười tám năm này của cậu, còn gập ghềnh hơn nhiều người trên tám mươi nữa, nhưng dù không có cơm ăn thì anh cũng muốn làm tiếp, ai bảo đó là ước mơ của anh chứ, ca hát, lập ban nhạc, coi như không có tiền cũng muốn đi làm, đúng là ngu ngốc ha.”
“Rất ngu ngốc.” Cố Thành Lâm tán thành.
Hồ Tu lườm anh một cái: “Đừng nói anh, cậu thì sao? Chú Viên như hổ như sói kia tìm tới anh rồi đây này.”
“Ổng đi tìm anh?” Sắc mặt Cố Thành Lâm lập tức lạnh đi.
“Chỉ cần là người xung quanh cậu, có ai mà ổng chưa quấy rầy đâu?” Hồ Tu gảy tàn thuốc, “Anh hỏi cậu này, cậu nghĩ như thế nào? Tài sản của bố mẹ cậu sao cậu không muốn?”
“Ngay cả họ cũng không muốn, tôi lấy để làm gì.” Cố Thành Lâm nói, “Sau này ổng còn tới đi tìm anh thì anh cứ báo cảnh sát đi.”
“Anh bị điên hay sao mà báo cảnh sát, ổng nói với anh chút chuyện trong nhà cậu, nhưng mà anh không nghĩ bố cậu lại… lợi hại như vậy, tới trình độ như ông ta mà muốn giữ thân mình thôi cũng khó.” Hồ Tu thấy sắc mặt lạnh nhạt của Cố Thành Lâm, thở dài, “Thôi, đều qua rồi, nếu cậu không muốn thì thôi, sống như bây giờ cũng tốt, nếu có thể đi diễn với anh thì tốt hơn, lỡ ngày nào đó anh được ra mắt thì sao?”
“Đó cũng là một phần mười nghìn khả năng.” Cố Thành Lâm bóp tắt tàn thuốc định đi, cửa phía sau đột nhiên mở ra, Ôn Mộc còn buồn ngủ bước ra ngoài, run lên vài giây, mới nhớ ra muốn hỏi Cố Thành Lâm: “Cậu định đi làm hả?”
Cố Thành Lâm đáp một tiếng.
Hồ Tu nghe thấy động tĩnh cũng quay đầu lại, nhìn Ôn Mộc đứng ở cánh cửa đối diện, ánh mắt hết sức kỳ diệu, hắn làm hàng xóm với Cố Thành Lâm mấy năm, chưa từng thấy ai ở lại trong phòng ngủ của anh, anh vỗ lên vai Cố Thành Lâm một cái, nhìn Ôn Mộc huýt sáo một cái: “Được lắm, anh Thành Lâm, tìm được vợ rồi à?”
Ông Đinh Đinh bò xuống giường ôm chân Ôn Mộc: “Anh Ôn Mộc chúng ta chạy trốn đi.”
Ôn Mộc nghe tiếng nước trong phòng vệ sinh, quay người đi tới cửa, Ông Đinh Đinh theo sát, chỉ lo Cố Thành Lâm lao ra bắt lại, vốn tưởng rằng sẽ chạy thoát ngay thôi, ai mà ngờ Ôn Mộc đột nhiên cúi người xuống, nhặt cái gối nhỏ của Ông Đinh Đinh rơi trên mặt đất, vỗ vỗ bụi, rồi quay lại.
Ông Đinh Đinh chớp mắt hai lần, đuổi theo cậu: “Anh Ôn Mộc, cửa ở bên này!”
“Ừm…” Ôn Mộc còn đang do dự, cậu phân vân, nếu như Đinh Đinh ở lại, như vậy cậu có phải là cũng có thể kiếm cớ ở lại không? Ôn Mộc cảm thấy chỉ vì muốn ở thêm một lúc với Cố Thành Lâm mà tim cũng đen đi rồi, hoàn toàn phản bội sự tin tưởng của Ông Đinh Đinh dành cho cậu, đang xoắn xuýt, Cố Thành Lâm đã rửa mặt xong đi ra, nhìn thấy Ông Đinh Đinh từ trên giường chuồn xuống dưới, liền ôm nhóc trở lại, Ông Đinh Đinh nhìn thấu nóng lạnh thế gian, mắt chớp chớp nói với Ôn Mộc: “Anh Ôn Mộc cũng đừng đi có được không…”
Ôn Mộc không dám đối diện với đôi mắt to thuần khiết của Ông Đinh Đinh, chỉ có thể dò hỏi Cố Thành Lâm: “Được không?”
“Tùy cậu.” Cố Thành Lâm thờ ơ nằm trên giường, kéo Ông Đinh Đinh lên người mình, nghiêm túc bắt đầu kể chuyện xưa, “Lần trước kể đến đâu rồi?”
“Không nhớ không nhớ!” Ông Đinh Đinh che lỗ tai chỉ muốn chạy trốn.
Giường một mét năm mươi thật sự rất nhỏ, Cố Thành Lâm chiếm một bên, vị trí còn lại miễn cưỡng còn có thể nằm thêm một người nữa, Ôn Mộc mượn phòng vệ sinh rửa mặt súc miệng, lúc đi ra Ông Đinh Đinh đã bị ép nghe đến đoạn kinh dị cô gái váy đỏ không có mặt, Ôn Mộc nghe thấy cũng rùng mình, mới vừa ngồi xuống, Ông Đinh Đinh liều mạng bò về phía cậu để cầu một cái ôm ấm áp, trong cổ họng vẫn còn tiếng khóc thút thít.
Cố Thành Lâm đùa được nhóc rồi ngáp một cái, nói với Ôn Mộc: “Ngủ đi.”
Ôn Mộc nói một tiếng “Được”, ôm Ông Đinh Đinh nghiêm chỉnh nằm xuống. echkidieu2029.wordpress.com
Khoảng cách rất gần, cánh tay và đùi đều dính chặt lấy nhau, Ôn Mộc trừng hai mắt nhìn chăm chú lên trần nhà, đầu óc trống rỗng, mãi đến khi Ông Đinh Đinh nhỏ giọng nói: “Anh Ôn Mộc, anh run dữ vậy.” Cậu mới đột nhiên bình tĩnh lại, ôm lồng ngực sắp nổ tung, chỉ lo Cố Thành Lâm nghe thấy nhịp tim đang đập dồn dập của mình.
Ông Đinh Đinh ngủ không được, giường quá nhỏ, nhóc chỉ có thể nằm nhoài trên người Ôn Mộc, dính dính như cái bánh tổ: “Anh Ôn Mộc, em muốn nghe truyện cổ tích.”
Ôn Mộc nghiêng qua ghé vào lỗ tai nhóc nói: “Anh Thành Lâm đang ngủ mà.”
“Nhưng mà… em ngủ không được, chúng ta kể nhỏ nhỏ thôi được không?” Ông Đinh Đinh đợi cả một buổi tối, chờ đến ngày hôm nay Ôn Mộc kể chuyện cho mình.
Ôn Mộc hơi quay đầu, thấy Cố Thành Lâm vẫn chưa nhắm mắt lại, định mở miệng trưng cầu ý kiến, Cố Thành Lâm đã xoay người đưa lưng về phía họ: “Kể đi.”
Được phê chuẩn, Ôn Mộc kể tiếp câu chuyện hôm qua, giọng cậu rất nhỏ, câu chuyện cậu kể là một truyện cổ tích rất nhiều bạn nhỏ từng nghe qua, thế nhưng Ông Đinh Đinh chưa nghe bao giờ, cho nên nhóc rất thích, vừa nghe vừa nhỏ giọng hỏi, rèm cửa sổ cũng không thể ngăn cản ánh nắng chói chang sau giờ trưa, quạt máy quay “vù vù” trong căn phòng nhỏ, thời gian tích tắc trôi qua, âm thanh phía sau cũng càng ngày càng nhỏ.
Lúc Cố Thành Lâm thức dậy, Ôn Mộc và Ông Đinh Đinh đang nằm chồng lên nhau ngủ ngon lành, anh đứng lên bế Ông Đinh Đinh qua một bên, lấy chăn che cái bụng nhỏ của nhóc, rồi cúi đầu nhìn về phía Ôn Mộc.
Không còn nghi ngờ gì nữa, anh bắt đầu có chút hảo cảm với Ôn Mộc, từ ngày hôm đó, cũng không nói rõ được, anh đã từng mất đi quá nhiều, bây giờ những thứ có được lại quá ít, anh không thể ngăn cản Ôn Mộc thích anh, đó là tự do của Ôn Mộc, cũng không khống chế được bản thân mình nảy sinh cảm tình với Ôn Mộc, đó là ý muốn của anh.
Mà hai chữ “mất đi” này, đối với anh mà nói là một rào cản.
Tiện tay ném chìa khóa lên giường, thay đồ ra ngoài, có một người đứng trên hành lang ngoài cửa, Cố Thành Lâm dừng bước.
Là Hồ Tu.
“Anh tới làm gì?” Cố Thành Lâm hỏi.
Hồ Tu cười “hì hì”, đưa cho anh một điếu thuốc: “Mời anh Thành Lâm.” Cái bộ dạng nịnh nọt này, Cố Thành Lâm nghĩ cũng biết anh ta muốn nói gì, quả nhiên, Hồ Tu mở miệng nói, “Đi diễn với anh nha.”
“Không đi.” Cố Thành Lâm đi tới lan can, cánh tay chống lên trên, ngậm thuốc lên miệng.
Hồ Tu đã chuẩn bị tinh thần bị cự tuyệt, đứng song song với anh: “Sao cậu kiên quyết quá vậy? Đi diễn với anh cũng kiếm không ít hơn so với công việc bây giờ đâu.”
“Hơn một tháng nữa tôi khai giảng rồi.” Cố Thành Lâm từ chối.
“Vậy thì vừa hay, ban nhạc của bọn anh cũng định đến thành phố A phát triển, lúc đó cậu vừa đi học vừa đi diễn, ngầu thế còn gì.” Hồ Tu giúp anh mặc sức tưởng tượng về tương lai.
“Tại sao lại đến thành phố A?” Cố Thành Lâm đột nhiên hỏi.
Hồ Tu vén mớ tóc rối tung ra sau tai, phun ra một vòng khói: “Thành phố B không sống được nữa chứ gì, cứ tiếp tục thế này, có thể phải giải tán.”
“Bình thường thôi, chỉ bằng ước mơ thì không kiếm cơm được đâu.” Cố Thành Lâm không an ủi hắn.
“Cậu thế mà hiểu đời quá nhỉ, anh thấy cậu không phải mười tám, tám mươi rồi phải không?” Ngẫm lại còn nói, “Cũng đúng, mười tám năm này của cậu, còn gập ghềnh hơn nhiều người trên tám mươi nữa, nhưng dù không có cơm ăn thì anh cũng muốn làm tiếp, ai bảo đó là ước mơ của anh chứ, ca hát, lập ban nhạc, coi như không có tiền cũng muốn đi làm, đúng là ngu ngốc ha.”
“Rất ngu ngốc.” Cố Thành Lâm tán thành.
Hồ Tu lườm anh một cái: “Đừng nói anh, cậu thì sao? Chú Viên như hổ như sói kia tìm tới anh rồi đây này.”
“Ổng đi tìm anh?” Sắc mặt Cố Thành Lâm lập tức lạnh đi.
“Chỉ cần là người xung quanh cậu, có ai mà ổng chưa quấy rầy đâu?” Hồ Tu gảy tàn thuốc, “Anh hỏi cậu này, cậu nghĩ như thế nào? Tài sản của bố mẹ cậu sao cậu không muốn?”
“Ngay cả họ cũng không muốn, tôi lấy để làm gì.” Cố Thành Lâm nói, “Sau này ổng còn tới đi tìm anh thì anh cứ báo cảnh sát đi.”
“Anh bị điên hay sao mà báo cảnh sát, ổng nói với anh chút chuyện trong nhà cậu, nhưng mà anh không nghĩ bố cậu lại… lợi hại như vậy, tới trình độ như ông ta mà muốn giữ thân mình thôi cũng khó.” Hồ Tu thấy sắc mặt lạnh nhạt của Cố Thành Lâm, thở dài, “Thôi, đều qua rồi, nếu cậu không muốn thì thôi, sống như bây giờ cũng tốt, nếu có thể đi diễn với anh thì tốt hơn, lỡ ngày nào đó anh được ra mắt thì sao?”
“Đó cũng là một phần mười nghìn khả năng.” Cố Thành Lâm bóp tắt tàn thuốc định đi, cửa phía sau đột nhiên mở ra, Ôn Mộc còn buồn ngủ bước ra ngoài, run lên vài giây, mới nhớ ra muốn hỏi Cố Thành Lâm: “Cậu định đi làm hả?”
Cố Thành Lâm đáp một tiếng.
Hồ Tu nghe thấy động tĩnh cũng quay đầu lại, nhìn Ôn Mộc đứng ở cánh cửa đối diện, ánh mắt hết sức kỳ diệu, hắn làm hàng xóm với Cố Thành Lâm mấy năm, chưa từng thấy ai ở lại trong phòng ngủ của anh, anh vỗ lên vai Cố Thành Lâm một cái, nhìn Ôn Mộc huýt sáo một cái: “Được lắm, anh Thành Lâm, tìm được vợ rồi à?”
Danh sách chương