Tô Dập lái xe nhanh hết mức có thể, trong đầu quanh quẩn những lời Tri Hiểu nói với hắn.

Cô thoạt nhìn chỉ là một cô gái yếu đuối, nhưng khi nhìn hắn, trong mắt đều là hận ý, Tô Dập không nghĩ ra mình đã làm gì đến mức ấy, rõ ràng là cô hãm hại hắn, còn có lý này?
Hắn cười lạnh, dẫm chân ga càng nhanh, xe gần như bay qua trên đường, chiếc xe gần đó lập tức cách xa xe hắn một chút, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua tài xế bên cạnh đang hùng hùng hổ hổ với hẳn, hạ cửa kính xe xuống dựng ngón giữa lên.

Hoa hoa công tử như Tô đại thiếu gia mà mấy ngày kế tiếp đều tự nhốt mình trong phòng ai cũng không gặp, Phương Tư Lâm gõ cửa rất nhiều lần, người bên trong căn bản không phản ứng lại.

Bà hỏi hầu gái mới biết được, Tô Dập đây là bị Tri Hiểu chọc giận, trở về liền biến thành như vậy, Phương Tư Lâm nhăn mày, rất không hy vọng con trai mình bị một cô gái dắt mũi.

Ngoài phòng truyền đến giọng Phương Tư Lâm: “Mấy hôm nay con không ra ngoài đi dạo, ngoài trời lập đông rồi, con chú ý thân thể!”
Tô Dập đem chăn che kín đầu, không muốn để ý, trong bóng tối chỉ có tiếng hít thở đều đều của hắn, gương mặt lạnh lùng của Tri Hiểu cứ lượn qua lượn lại trong đầu.

Tô Dập tức giận đá văng chăn xuống giường, xoa xoa tóc châm một điếu thuốc, Tri Hiểu cho hắn cảm giác rất quen thuộc, ngữ khí khi cô nói chuyện cùng ánh mắt lúc cô nhìn hắn giống như đã gặp qua ở nơi nào, nhưng hắn chính là nghĩ không ra.

Ngây người hồi lâu, đến khi điếu thuốc cháy tới chỗ ngón tay mới phản ứng, một tay đem tàn thuốc ném xuống đất, chưa hết giận dẫm thêm hai nhát mới mở cửa đi ra ngoài.

Người hầu nghe thấy tiếng mở cửa liền chạt tới: “Thiếu gia, cậu ăn một chút gì đã.


Tô Dập lập tức đi gara lấy xe, bây giờ hắn chỉ cần nhắm mắt là có thể thấy gương mặt kia của Tri Hiểu, thấy cô nghiến răng nghiến lợi nói với hắn: “Tôi hận anh!”
Hắn nhớ tới liền phiền lòng, cảm giác phiền lòng như vậy chỉ từng xuất hiện một lần ở trên người hắn, kia đã là chuyện mười hai năm trước, quá mức xa xăm, cho nên hắn đương nhiên quên rồi.


Tri Hiểu xuất hiện làm hắn nhớ tới chuyện cũ kia, giống như đang nhắc nhở hắn, đây là báo ứng của hắn!
Bánh xe cùng mặt đất cọ xát vang lên tiếng chói tai, chỉ chốc lát sau Tô Dập liền mở ra cửa xe rời đi, Phương Tư Lâm nhìn hướng con trai đi thì thoáng yên tâm, so với thích một cô gái gia môn không tương xứng, bà thà rằng Tô Dập vẫn là hoa hoa công tử như trước, lưu luyến bụi hoa lại phiến diệp không dính thân.

*
Cửa phòng khách được đẩy ra, Quý Minh Y ngàn vạn không nghĩ tới hôm nay người tới tìm mình lại là người chồng chỉ còn trên danh nghĩa kia, đã rất lâu không gặp mặt, lúc này ít nhiều sẽ có chút mất tự nhiên.

Mục Ngôn Uyển là đi theo Cố Nho Sinh lại đây, thấy không khí không tốt lắm, đầu tiên hướng Quý Minh Y mở lời: “Chào phu nhân, cháu là Mục Ngôn Uyển, phu nhân còn nhớ cháu chứ?”
Quý Minh Y mỉm cười: “Tất nhiên, bác vẫn nhớ cháu mà, ở London đến thế nào?”
“Khá tốt ạ!”, Mục Ngôn Uyển tự nhiên hào phóng trả lời: “Gần đây cháu có tới công ty hỗ trợ, Ngôn Uyển chưa có nhiều kinh nghiệm, mong phu nhân chỉ giáo nhiều!”
“Đó là tất nhiên!”
Đơn giản hàn huyên một lúc rồi lại lâm vào trầm mặc, khi thư ký đem cà phê tiến vào tựa hồ cảm nhận được sự bất thường, nhanh chóng đi ra ngoài.

Quý Minh Y mở miệng trước: “Ông tìm tôi có chuyện gì?”
Đối phương tựa hồ không muốn nhìn bà lấy một cái, bưng cà phê trên bàn lên nhẹ nhàng quấy: “Ngôn Uyển đứa nhỏ này rất không tồi, đưa đến cho bà xem.


Quý Minh Y nhìn thoáng qua Mục Ngôn Uyển, Mục Ngôn Uyển nở nụ cười tươi, Cố Nho Sinh nói: “Tôi muốn để Ngôn Uyển gả cho Cố Hoài, nhưng bây giờ lại gặp một nan đề.


Bà đương nhiên biết nan đề Cố Nho Sinh nói là cái gì, làm cha mẹ tất nhiên đều mong con cái tốt đẹp, chẳng sợ Cố Hoài không cảm kích phần tâm ý này, của bọn họ nên làm thì vẫn phải làm.

“Ông có tính toán gì không?”, Quý Minh Y hỏi.


Cố Nho Sinh buông cà phê: “Cùng đi tìm cô gái kia, tôi tin cô ấy cũng là một người hiểu lý lẽ, hẳn là có thể nghe vào một ít đạo lý.


Một giờ sau, Cố Nho Sinh rốt cuộc cảm thấy Tri Hiểu cũng không phải nữ tử hiểu lý lẽ như vậy.

Bầu không khí nhà ăn rất tốt, trên trần nhà treo đèn tinh thể, quầy bán còn truyền đến những câu chuyện cười không tên, Tri Hiểu ngồi ở trước mặt ba người nhàn nhạt mỉm cười, ánh đèn trên đầu chiếu xuống cô, vô cùng xinh đẹp.

“Mọi người tìm tôi chính là vì nói cái này?”
Mục Ngôn Uyển cười: “Tuy rằng rất lạn tục, nhưng cô yêu cầu cái gì cứ việc nói cho chúng tôi biết, chúng tôi đều có thể thỏa mãn, trừ việc cùng Cố Hoài ở bên nhau.


Tri Hiểu đột nhiên vươn đầu ngón tay đếm đếm, sau đó quơ quơ ba ngón tay: “Đây là lần thứ ba, lần thứ ba mấy người cùng tôi nói vấn đề này, mấy người không phiền nhưng tôi phiền.


Quý Minh Y nhớ tới lần Cố Hoài vì cô gái này mà hắt nước vào mình, giận sôi máu, hừ cười một tiếng: “Bác sĩ Tri, cô hẳn nên biết bản thân có mấy phân mấy lượng, nếu cô thật sự cùng Cố Hoài ở bên nhau, có thể làm tốt vị trí của mình sao? Cô biết cách hòa nhập với xã hội thượng lưu sao? Biết cà phê pha thế nào sao? Biết cắm hoa thế nào sao? Biết quốc tiêu nhảy thế nào sao?”
“Tôi không biết!”, Tri Hiểu nhàn nhạt nhìn về phía Quý Minh Y: “Vậy thì sao? Các người ba lần bốn lượt ngầm tìm tôi, cái này chỉ đơn giản khẳng định Cố Hoài sẽ không từ bỏ tôi, nếu anh không chịu từ bỏ nên các ngươi liền tìm tới tôi, vậy dựa vào cái gì lại cảm thấy tôi sẽ từ bỏ?”
“Đó là bởi vì cô tham mộ hư vinh, nếu cô gả cho Cố Hoài, về sau sẽ chẳng có bao nhiêu ngày lành!”, Cố Nho Sinh đập bàn mạnh một cái, ngữ khí giận giữ.

“Phải không, tôi đây còn rất chờ mong.

”, cô cười, trong ánh mắt giảo hoạt nhiều thêm vài phần hài hước, cái này làm cho Cố Nho Sinh cảm giác mình bị người trêu đùa, còn là một tiểu nha đầu miệng hôi sữa.


Ai cũng không đoán được Cố Hoài sẽ đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, anh đem áo khoác trong tay khoác lên vai Tri Hiểu, sau đó ôm cô vào lòng, lạnh băng nhìn ba người trước mặt: “Nói đủ rồi chứ?”
Làm cha mẹ, ai cũng không muốn bị con trai mình dùng ánh mắt vô tình lạnh lẽo như vậy nhìn, Cố Hoài ôm Tri Hiểu định rời khỏi, Quý Minh Y chưa từ bỏ ý định gọi anh lại: “Cố Hoài, con sẽ hối hận!”
“Tôi sẽ không!”
Anh đúng là từng hối hận vô số lần, nhưng những hối hận ấy không hề liên quan tới Tri Hiểu, anh chỉ sợ mình không trao đủ thành khẩn, nếu có một ngày Tri Hiểu rời khỏi anh, đây mới là thứ anh hối hận nhất.

Mục Ngôn Uyển đuổi theo, cô gọi Tri Hiểu lại: “Tôi muốn nói riêng với cô mấy câu, chỉ một lát thôi!”
Tri Hiểu tựa hồ đang suy xét, Cố Hoài thì lập tức muốn đi, Mục Ngôn Uyển lại nói: “Tri Hiểu, cô để tôi nói với cô mấy câu đi!”
“Cô muốn nói cái gì?”
Mục Ngôn Uyển nhìn thoáng qua Cố Hoài, ý tứ không cần nói cũng biết, Tri Hiểu cau mày đi qua: “Muốn nói gì?”
Đối phương cúi đầu cười: “Kỳ thật tôi rất hâm mộ cô, lập trường của cô thật sự quá mức kiên định, mới đầu tôi cũng giống cô, không muốn trở thành một phần của liên hôn thương nghiệp, nhưng tôi không chỗng lại được những lần cha tôi khuyên giải, cuối cùng tôi thỏa hiệp.


Tri Hiểu nhăn mày, nghe đối phương nói tiếp: “Tôi kỳ thật không thích Cố Hoài, cũng biết Cố Hoài rất chán ghét tôi, nhưng tôi rất thích cô, bấy lâu nay tôi vẫn luôn ở London, tôi… có thể làm bạn với cô không?”
Giống như là sợ Tri Hiểu không đáp ứng, Mục Ngôn Uyển vội vàng lắc đầu: “Tôi không muốn gả cho Cố Hoài nữa, tôi cũng không phải loại người mặt dày mày dạn này, loại chuyện này làm không nổi, chuyện công ty tôi sẽ tự nỗ lực chống đỡ, tôi xin lỗi vì đã từng thương tổn cô, bí mật tôi nói với cô cũng không có nói với bất luận kẻ nào.


“Đại khái là không được.

”, thanh âm mềm nhẹ hủy đi tia hy vọng trong lòng Mục Ngôn Uyển, cô ta thở dài một hơi: “Thật sự không thể làm bạn sao?”
“Đúng vậy!”, Tri Hiểu cười: “Tôi không thể ngay lập tức cùng người đã từng muốn hại tôi bắt tay giảng hòa, Mục Ngôn Uyển, chúng ta đại khái không thể trở thành bạn!”
Trên đường trở về, Tri Hiểu nhìn Cố Hoài hỏi: “Sao anh biết em ở đó?”
Cố Hoài nhìn cô cười, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: “Đừng lừa anh làm gì, anh biết em ra ngoài, anh vẫn luôn đi theo, sợ em chịu ủy khuất.


Vừa rồi anh ngồi ở cách đó không xa, nghe thấy Tri Hiểu nói như vậy, trong lòng có thể nói là kích động, anh đã từng một lần sợ Tri Hiểu sẽ lựa chọn từ bỏ anh, nhưng cô một lần lại một lần cho anh biết, người sợ hãi trước nay chỉ có anh, mà cô so anh còn dũng cảm hơn rất nhiều.

Cố Hoài kéo cô vào nhà: “Hôm nay anh muốn tặng em một món quà!”

Anh ôm một cái hộp nhỏ tới, Tri Hiểu vô cùng mong chờ mở ra, hoàn toàn không nghĩ tới bên trong là một con mèo nhỏ, liếm liếm đầu ngón tay cô, kêu meo meo.

Tri Hiểu vui sướng ôm mèo nhỏ vào lòng: “Sao anh lại tặng em mèo?”
Mèo nhỏ toàn thân trắng toát, đôi mắt màu lam xinh đẹp, như chứa cả dải ngân hà mĩ lệ, ánh mắt nhìn chằm Tri Hiểu có chút ngây thơ tò mò, Cố Hoài thuận thế đem cô kéo vào trong lòng: “Chính là cảm thấy em sẽ thích, muốn tặng!”
Cô nheo mắt cười tươi: “Thích!”
Khi còn nhỏ không có nhà để về, cô đã từng gặp rất nhiều mèo lạc ở bên đường, cô đem đồ ăn ít ỏi của mình bân cho chúng nó, không lâu sau thi được Tri gia thu dưỡng.

Tri Hiểu về sau đối với mèo có một loại cảm tình khác biệt, cái này cô không nói với Cố Hoài, có lẽ là anh đoán, có lẽ là vô tình, mặc kệ là cái nào đều làm Tri Hiểu vô cùng vui vẻ.

Sau lập đông thời tiết lại lạnh hơn nữa, nhưng may mắn trong phòng vẫn rất ấm áp, mà Tri Hiểu thì đang không ngừng nỗ lực làm ra mấy món ăn.

Mèo nhỏ nằm trên sô pha ngủ gật, phòng bếp truyền ra mấy tiếng vang, giống như là bát bị vỡ, làm mèo nhỏ giật mình ngẩng đầu nhìn.

Trong phòng bếp truyền đến tiếng hai người nói chuyện.

Cố Hoài nói: “Em đi ra ngoài, còn lại để anh làm!”
“Như vậy sao được, để em dọn bát vỡ!”
“Đừng nhúc nhích!”
Cùng lúc đó Cố Hoài ôm chặt cô: “Có bị thương không?”
“Không có!”
Tri Hiểu ngồi xổm xuống muốn nhặt mảnh vỡ lên, Cố Hoài bế cô đặt ở trên sô pha, một người một mèo nhìn nhau, Cố Hoài vỗ đầu mèo nhỏ: “Giúp anh trông cô ấy!”
Anh xoay người tiến vào phòng bếp, mèo nhỏ duỗi người chui vào lòng Tri Hiểu, thích ý kêu một tiếng: “Meo ~”
Có lẽ, đây là hạnh phúc.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện