Ông trùm thương giới Tống Lâm Mộ và vợ vì tai nạn xe mà chết, con gái duy nhất của Tống Lâm Mộ biết mất không chút tin tức đã trở thành đề tài nóng ở Nam Thành, ở bất cứ nơi nào cũng có thể nghe thấy tiếng bàn luận, còn liên tục chiếm hot search trên Weibo.

Tô Minh Hòa lấy danh nghĩa là bạn tốt, đứng trước mọi áp lực tiếp quản Hoa Đông của Tống Lâm Mộ, hứa hẹn nhất định sẽ tìm được Tống Tử Du, hơn nữa sẽ chăm sóc cô như con gái.

Tống Tử Du mua một túi bánh mỳ, ngồi ở quán ăn góc đường cùng ông chủ xem tin tức, bánh mỳ rất khô, làm cô sặc tới mức ho khan, cô nghĩ nghĩ rồi mua thêm một chai nước, cô sờ số tiền trong túi, không dám dùng quá nhiều.

Tô Dập theo địa vị của Tô Minh Hòa mà càng thêm kiêu ngạo, mỗi ngày hắn đập chậu đạp hoa, đôi khi sẽ nhớ tới lời chất vấn đêm đó của Tống Tử Du, trong lòng phiền muộn, đem mấy chậu hoa vừa thu dọn xong lại đá loạn ra.

Phương Tư Lâm vỗ vỗ bả vai gầy yếu của hắn: “Nhớ con bé à?”
“Chẳng nhớ ai cả!”, Tô Dập cắn răng không chịu thừa nhận, từ nhỏ đến lớn có ai dám ngỗ nghịch với hắn? Chỉ có Tống Tử Du là xem thường hắn, nói thật, cả nhà Tống Tử Du gặp tai họa, nhìn bộ dáng chật vật của cô, trong lòng hắn cũng có chút hả hê.

Phương Tư Lâm không vạch trần: “Bây giờ con là quý thiếu gia, về sau muốn loại con gái gì mà không có? Đừng treo cổ chết trên một thân cây.


“Con biết!”
Hắn đáp cho có lệ, không muốn nghe Phương Tư Lâm lải nhải, muốn đi ra ngoài tìm thú vui, khi đi ngang qua chỗ ngoặt, thấy một cô bé yếu đuổi ngồi xổm ở góc tường, Tô Dập ác liệt cười: “Sao em lại ở chỗ này?”
Tống Tử Du thẹn thùng cười: “Đang đợi anh!”
Có thể nói đây là lần đầu Tống Tử Du cười xinh đẹp như vậy với hắn, Tô Dập ngữ khí tốt hơn một chút: “Em chờ anh làm gì?”
Tống Tử Du đi tới kéo tay hắn, nhỏ nhẹ làm nũng: “Tô Dập ca ca, anh có thể nói cho em nghe sự thật không?”
“Sự thật gì?”
“Ba mẹ em sao lại chết?”
Tô Dập nhíu mày, rút tay mình về, Tống Tử Du không đấu lại sức của Tô Dập liền ngã vào trong lòng hắn, Tô Dập ngẩn người: “Em làm gì vậy?”
Cô bé trong lòng bỗng bật khóc: “Tô Dập ca ca, anh nói cho em đi, em muốn biết sao ba mẹ lại bị vậy, anh yên tâm đi, bây giờ em chẳng làm được gì cả!”
Người luôn luôn không nóng không lạnh đột nhiên trở nên nhu hòa như vậy, có thể là tai ương khiến cô không nhà để về đã làm cô trở nên giống một bé gái mười tuổi, Tô Dập nghĩ như vậy, nhẹ nhàng vỗ người cô: “Là anh nghe lén được, ba mẹ cho người động tay lên xe nhà em.

Ba em ở thương giới oai phong một cõi, chúng ta đã nhịn đủ rồi, nhưng bây giờ không có việc gì, ba anh nhất định sẽ đối tốt với em, cũng coi như là bồi thường cho em.



“Cảm ơn anh, Tô Dập ca ca.

”, thanh âm mềm mại nghe mà ngọt lòng, nhưng nếu Tô Dập có thể thấy ánh mắt Tống Tử Du thì ắt biết, trong lòng cô đang tràn đầy hận ý, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra!
Sau đó Tống Tử Du tìm được luật sư của ba mình, đem tất cả tiền trên người đưa cho luật sư, ngày mở phiên toà, sự xuất hiện của Tống Tử Du đã làm chấn động giới truyền thông, bọn họ chặn cô hỏi đủ thứ, cô lại không chịu nói một câu.

Khi tòa thẩm vấn, luật sư của Tống Tử Du bị đối phương áp chế đến không có lực phản bác, cô vô lực nhắm mắt lại, luật sư lau mồ hôi trên trán: “Tiểu thư, bây giờ chúng ta chỉ có thể mong đợi về nhân chứng thôi.


Nhân chứng chính là Tô Dập, ngày đó khi gặp mặt, Tống Tử Du đem hết thủ đoạn mình có dỗ Tô Dập nguyện ý ra tòa giúp cô làm chứng, cô biết tỷ lệ Tô Dập giúp cô cực kỳ nhỏ bé, thậm chí rất có khả năng lúc toà án thẩm vấn còn không thừa nhận, chỉ là cô vẫn là nguyện ý đánh cuộc một lần.

Nỗ lực so với chờ chết luôn tốt hơn.

Chính vào thời điểm mấu chốt, Tô Dập lại lâm trận phản chiến, đối mặt với vấn đề của luật sư, hắn cuống quít chỉ vào Tống Tử Du: “Là cô ta! Là cô ta lừa gạt tôi! Tôi thấy cô ta đáng thương mới đồng ý tới đây, ba mẹ tôi chưa từng làm điều gì thương thiên hại lí, Tống Tử Du chính là không muốn nhìn ba mẹ tôi tiếp quản Hoa Đông mới làm như vậy!”
Nhân chứng của mình lại tố cáo chính mình, Tống Tử Du không quá ngoài ý muốn, rốt cuộc Tô Dập vẫn là con trai của Tô Minh Hòa với Phương Tư Lâm, nhưng cô vẫn có chút thất vọng, rõ ràng ngày đó Tô Dập đã dõng dạc hùng hồn bảo đảm với cô: “Em yên tâm! Anh nhất định sẽ giúp em làm chứng!”
Quá giả tạo, quá dối trá!
Cô thở dài một hơi, nỗ lực khắc chế bản thân không cho nước mắt rơi xuống, đến khi thẩm phán tuyên án Tô Minh Hòa vô tội.

Tống Tử Du lặng lẽ trốn ra khỏi toà án, cô tuyệt đối sẽ không để Tô gia tìm được cô, cũng tuyệt đối không nhận sự bố thí của kẻ thù.

Những ngày sau, cô bắt đầu lang thang khắp nơi, khi đói bụng thậm chí có thể tìm đồ ăn từ bãi rác, tới khi suýt chết mới được người hảo tâm đưa vào viện phúc lợi.

Sau đó không lâu thì được một gia đình thu dưỡng, chỉ là tình huống cũng không tốt lắm, ba mẹ nuôi không yêu thương cô, bắt cô làm đủ loại việc nặng nhọc, hơi chút không vừa lòng liền văng lời vũ nhục, thậm chí còn đánh đập cô.

Mấy năm ấy Tống Tử Du trải qua cực kỳ thống khổ, cô thậm chí không có nổi một bữa cơm no, ngủ chẳng yên giấc, đôi khi nhìn thấy tin tức về Tô Minh Hòa sẽ ngây ngốc một lúc, ba nuôi ném dép lê vào mặt cô: “Nhìn cái gì mà nhìn! Còn không mau làm việc đi!”
Cô cho rằng cô sống vậy tới hết đời, nhưng một ngày, viện trưởng viện phúc lợi tới thăm hỏi, phát hiện tình hình của cô không lạc quan, khăng khăng mang theo cô trở về.

Cố Hoài tìm cô hai năm, lần đó sau buổi xử toà anh chưa từng gặp lại cô, ánh mắt tuyệt vọng anh nhìn thấy đêm đó, còn có cánh môi xinh đẹp bị cắn tới tứa máu vì kiềm chế của cô, đã trở thành ác mộng của anh.


Cho tới khi anh nghe thấy cuộc đối thoại của mẹ mình và Tô Minh Hòa.

“Là anh giết cả nhà bọn họ?”
“Đúng thì thế nào?”
Tô Minh Hòa bế Quý Minh Y lên: “Em nên vui mừng cho anh, địa vị của anh bây giờ không giống bình thường, so với chồng em chính là không so ra cao thấp!”
Quý Minh Y nhớ tới ngày nhận được điện thoại của Tống Tử Du, nói: “Nha đầu kia còn trông cậy em sẽ giúp bọn họ, anh như vậy đúng là làm khó em!”
“Em giúp bọn họ sao?”
Quý Minh Y diễm lệ bật cười: “Đương nhiên em phải bảo vệ anh!”
Tay Cố Hoài siết chặt lại, anh vốn dĩ chỉ cho rằng Quý Minh Y vô tình, không nghĩ tới bà còn lựa chọn bảo vệ cho kẻ sát nhân kia!
Anh nhớ lại đêm ấy, Tống Tử Du tuyệt vọng bất lực, giống như trồng một bụi gai trong lòng, mỗi lần nhớ tới liền găm sâu hơn vào tim anh.

Anh muốn chuộc tội.

Sau ngày đó Cố Hoài liền rời khỏi Cố gia, gần như không liên lạc với Cố Nho Sinh và Quý Minh Y, dựa vào hai bàn tay trắng gây dựng sự nghiệp, cũng dùng hết khả năng tìm kiếm Tống Tử Du.

Khi anh tìm được cô, cô đang ra cửa đổ rác, ăn mặc rách rưới, gầy yếu như một hồn ma, giống như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay cô đi.

Cố Hoài không cách nào hình dung cảm giác trong lòng là cái gì, đau đến mức anh không thở nổi, anh viết một lá thư nặc danh cho viện trưởng viện phúc lợi, để Tống Tử Du thoát khỏi gia đình kia.

Sau đó, anh giúp cô tìm kiếm ba mẹ nuôi thích hợp, khi mới gặp vợ chồng Tri gia và Tri An, anh vẫn là bộ dạng thiếu niên, lại trầm ổn như người già, đi thẳng vào vấn đề, anh nói: “Cháu hy vọng mọi người nhận nuôi một nữ cô gái.


“Vì sao?”, vợ chồng họ đã có một cô con gái, không muốn lại tăng thêm gánh nặng nữa.

Cố Hoài lấy ra ảnh của Tống Tử Du: “Cô ấy rất ngoan, rất nghe lời, chi phí nuôi nấng sẽ do cháu trả, cô chú chỉ cần yêu thương cô ấy, để cô ấy lớn lên trong vui vẻ, chờ cô ấy trưởng thành, cháu sẽ đón cô ấy!”

Khi đó Tri An còn chưa đến hai mươi, lẳng lặng đánh giá chàng trai ôn nhuận trước mặt: “Sao bây giờ cậu không đón con bé đi?”
“Bởi vì…”, cô ấy nhất định sẽ hận anh.

Cố Hoài không có dũng khí cho cô biết sự thật, anh còn chưa chuẩn bị xong.

Nhìn ra Cố Hoài không muốn nói nguyên nhân, vợ chồng Tri gia cũng không miễn cưỡng, nhưng vẫn có chút do dự: “Nhưng sao lại tìm tới chúng tôi?”
Cố Hoài cười: “Cháu đã đi tìm rất nhiều nhà, hỏi thăm rất nhiều tin tức, biết Tri gia là dòng dõi thư hương.

Chú là giáo sư đại học, cô nấu đồ ăn rất ngon, con gái của hai người từ nhỏ học Tae Kwon Do, cô ấy đã chịu khổ nhiều rồi, cháu muốn cô ấy tiếp tục được học, được ăn cơm ngon, không bị khi dễ!”
Tri An cầm tấm ảnh của Tống Tử Du lên: “Con bé lớn lên cũng thật xinh đẹp, cậu thích nó à?”
“Em yêu cô ấy!”
Thiếu niên mười bảy tám tuổi có lẽ còn không biết thích là cái gì, Cố Hoài lại chắc chắn nói ra cái chữ “yêu” này, làm một nhà Tri gia nghe mà sửng sốt.

Mới đầu Cố Hoài cũng không biết đó là loại tình cảm như thế nào, ánh mắt bi thương của Tống Tử Du từng chút gặm nhấm trái tim anh, làm anh bừng tỉnh những đêm khuya vắng lặng.

Bọn họ rõ ràng chỉ xem như người xa lạ có mối liên hệ thông qua ba mẹ, nhưng càng điều tra về cô càng khiến anh hiểu Tống Tử Du là một cô gái đáng trân trọng cỡ nào, từ sự áy náy ban đầu, sau đó biến thành tình yêu say đắm không thể vãn hồi.

Đây là cảm tình chỉ thuộc về anh, chỉ có anh mới biết được, phát sinh yên lặng không một tiếng động, nhưng Cố Hoài chắc chắn, đời này là lần đầu tiên.

Sau đó, Cố Hoài nói về những gì Tống Tử Du phải trải qua, có lẽ là thiên tính mẹ hiền của phụ nữ, mẹ Tri nghe xong mắt đã đẫm lệ, nhìn chồng mình, hy vọng ông gật đầu.

Giáo sư Tri thở dài một hơi: “Được rồi!”
Khi Tống Tử Du rời khỏi viện phúc lợi lần nữa cũng đã là cuối thu, điều này làm cho cô nhớ tới vụ tai nạn xe hai năm trước, lần này cô sẽ đi đâu, vẫn bị đánh bị mắng sao?
Nhưng khi gặp ba mẹ Tri và Tri An, bọn họ hiền lành cười với cô: “Con chính là Tử Du?”
Tống Tử Du thụ sủng nhược kinh gật đầu, nhẹ nhàng cười đáp: “Vâng, chào cô chú!”
Mẹ Tri kéo tay cô qua: “Về sau con sẽ sống cùng chúng ta, làm con gái chúng ta!”
Từ đó, Tống Tử Du có gia đình mới, cha mẹ nuôi là đôi vợ chồng hiền lành, ôn nhu yêu thương cô, chị gái đối xử với cô cũng rất tốt, cô cảm ơn này hết thảy, nỗ lực muốn báo đáp gia đình mới này.

Có nhà, sau cũng có tên mới, Tri Hiểu.

Đúng như Cố Hoài nói, Tri Hiểu là một cô bé ngoan, lúc mới bắt đầu còn có chút xa lạ, dần dần, ba mẹ nuôi phát hiện đây là một cô bé rất hiểu chuyện, đề phòng lúc đầu của bọn họ buông xuống, toàn tâm toàn ý tiếp nhận cô con gái mới này.


Tri Hiểu dần dần hứng thú với y học, ba mẹ cô nhìn thấy trong phòng cô có rất nhiều ảnh dán của ngôi trường mà cô mơ ước, học viện Foster.

Khi bọn họ đem chuyện này nói cho Cố Hoài, anh cười cười: “Rất tốt, cháu đang lo không biết nên học cái gì!”
Hai vợ chồng cho rằng anh nói giỡn, không nghĩ tới vài năm sau khi lại lần nữa nhìn thấy Cố Hoài, anh đã là một bác sĩ đứng đầu, người khoác áo blouse trắng, khi đó bọn họ mới hiểu, Cố Hoài vì Tri Hiểu có thể nguyện ý làm bất kể chuyện gì.

Cố Hoài rốt cuộc đường đường chính chính đứng ở bên người Tri Hiểu, với thân phận bạn trai, lúc này ba mẹ Tri mới nhận ra sẽ có ngày Tri Hiểu rời đi, vợ chồng họ vẫn luôn nhớ kỹ lời Cố Hoài nói khi xưa.

“Chờ cô ấy trưởng thành, cháu sẽ đón cô ấy!”
Anh không nuốt lời, thậm chí mỗi ngày đều nhớ thương Tri Hiểu.

……
Ba mẹ Tri nói xong chuyện cũ, Tri Hiểu như từ trong kén bước ra, chứng kiến một thế giới mới, cô từng cho rằng mình là người bất hạnh nhất, mất đi cha mẹ, phải lang thang khắp nơi.

Nhưng bây giờ mới cô lại nhận ra bản thân chính là người hạnh phúc nhất thế gian, có một người nhọc lòng lo lắng vì cô, đem từng giọt nước mắt của cô để trong lòng, vì cô mà tạo nên một gia đình hạnh phúc, yên lặng theo sau cô, tránh ở một góc bảo vệ cô.

Ba Tri thở dài: “Cố Hoài như vậy, ba không biết đem con giao cho nó là may mắn hay bất hạnh!”
“Đương nhiên là may mắn.

”, Tri Hiểu khẳng định trả lời.

Cô đẩy cửa ra đi ra ngoài, Cố Hoài sớm đã đứng ở cửa chờ cô, ánh mắt anh sâu lắng ôn nhu, thanh âm lại như bị đầu chày nghiến qua: “Hiểu Hiểu, xin lỗi!”
Anh nào có cái gì phải xin lỗi cô, Tri Hiểu nức nở lắc đầu: “Anh không nên xin lỗi em, là em phải cảm ơn anh!”
Cố Hoài rất không thích cô khóc, càng không hi vọng nước mắt này là vì anh mà rơi xuống, anh luyến tiếc.

Vội vàng ôm cô vào lòng, anh nhẹ nhàng lau khô nước mắt cô: “Đừng khóc, khóc sẽ không xinh đẹp!”
Anh giống như coi cô trở thành cô bé mười hai năm trước, vụng về dỗ cô, run rẩy hỏi: “Hiểu Hiểu, em không hận anh sao?”
Cho dù không muốn thừa nhận nhưng Quý Minh Y vẫn là mẹ anh, cũng là người đã bao che cho kẻ giết người kia, nhưng nếu Tri Hiểu biết từ đầu, cô cũng sẽ không rời xa Cố Hoài.

Cô ôm chặt anh, ôm chặt hơn bất cứ lúc nào: “Cố Hoài, em không hận anh chút nào, em yêu anh!”
Nỗi lo lắng đọng lại trong lòng mười mấy năm lúc này đột nhiên biến mất, Cố Hoài cảm thấy vô cùng hạnh phúc, chân tay luống cuống ôm lấy cô, mặt vùi vào cổ cô, thanh âm nghẹn ngào ôn nhu nói: “Xin lỗi! Anh nên đón em sớm hơn!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện