Editor: Wioo

"Nhưng con nó chưa nói với em bao giờ."

"Có khi con không biết nên nói với em thế nào, Trăn Trăn, em đã vì Cố gia làm quá nhiều, em nên quan tâm Dạng Nhiên hơn nữa."

Tần Trăn ngẩng đầu nhìn Cố Xướng Thịnh, đáy lòng bà đắng chát, do quá ám ảnh cuộc sống trước kia, bị thực tế hoàn toàn đánh bại, vừa tới Cố gia bà đã liều mạng đi lấy lòng người nhà họ, tựa như chỉ có vậy bà mới có thể yên sống ở đây, nhưng từ khi nào thì mối quan hệ mẹ con bắt đầu thay đổi chứ?

Có lẽ chính bà cũng không nhớ rõ, chắc là khi bà yêu cầu con hết lần này tới lần khác nhẫn nhịn, đi thỏa hiệp, đi nói lời xin lỗi, thật ra bà hiểu, bà biết mình làm như vậy là sai nhưng vẫn cố lừa mình dối người, bà biết rất rõ ràng mình đã bỏ quên Dạng Nhiên, biết sự thật rất nhiều chuyện không phải là như vậy nhưng bà vẫn để cô chịu oan ức.

Tần Trăn bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên ánh mắt Dạng Nhiên mất đi tia sáng, là lúc bà lựa chọn làm phụ huynh của Tư Dư, trong mắt cô lúc ấy tựa như có gì đó thoảng qua, bàn tay cô che kín khuôn mặt, nước mắt từ trong kẽ ngón tay chảy ra, tim bà cảm thấy như bị người ta xé ra, đau đớn khó tả.

Dù sao cũng là đứa con bà sinh ra nuôi dưỡng, đặt trong lòng, rõ ràng chưa từng bị ai ức hiếp nhưng sau đó lại nhận sự oan ức từ mẹ mình, bà biết lời Dạng Nhiên nói hôm nay không phải là trong lúc bồng bột mà là nỗi bi thương ở trong lòng từ lâu, nếu không cô sẽ không đau lòng nói nặng lời đến vậy, hai người rõ ràng thân nhất trên thế giới này nhưng bây giờ, giữa hai mẹ con bà là một cái hố sâu thẳm, không vượt qua được.

"Em biết rằng em sai, rõ ràng là em biết..." Giọng Tần Trăn nghẹn ngào. Cố Xướng Thịnh ngồi xuống cạnh bà, ông đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai vợ, an ủi.

"Em đã làm con tổn thương đúng không? Con sẽ không tha thứ cho em đúng không?"

"Không đâu, nói thế nào đi nữa thì em cũng là mẹ con bé, chỉ cần sau này em đối xử thật tốt với con là được rồi."

Tần Trăn nhìn Cố Xướng Thịnh, đột nhiên bật lên nụ cười giễu cợt, "Thật ra thì anh cũng..."

"Cái gì?"

Tần Trăn lau nước mắt, bà lắc đầu, "Không có gì."

"Trăn Trăn?"

"Em muốn yên tĩnh một mình, có được không?"

Cố Xướng Thịnh nhìn bà một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu, "Ừ."

Sau khi Cố Xướng Thịnh đi ra ngoài, Tần Trăn đưa tay mở tủ đầu giường, vén mấy tầng phía trên lên lấy ra một tấm hình, bà nhìn cô gái mặc đồng phục học sinh trong hình, trên mặt cô ấy là nụ cười sáng lạng, khóe mắt sạch sẽ lấp lánh.

Bà biết thì đương nhiên ông cũng biết, biết rất rõ nhưng vẫn im lặng như cũ, nhiều năm qua đi, tư tâm cũng không giấu được, bà muốn ở lại Cố gia, đảm bảo cuộc sống yên bình cho hai mẹ con còn ông muốn bà làm một người mẹ chân chính, đặt sự quan tâm yêu thương lên người Tư Dư và Tư Liễm, nếu không ông sẽ không chờ đến khi bọn nó lớn lên thành người rồi mới nói ra vấn đề.

Tần Trăn không trách ai cả, bà không có tư cách trách người ta, bà chỉ có thể tự trách mình vì bước sai đường, có lúc bà cũng nghĩ nếu như ban đầu mình kiên trì một chút nữa, chịu khổ cực một chút, liều mạng dắt cô đi qua đoạn thời gian bần hèn kia thì có phải tình cảm mẹ con bà bây giờ sẽ không nứt vỡ như hôm nay không?

Sáng sớm hôm sau, Tần Trăn gõ cửa phòng Tô Dạng Nhiên, gõ hồi lâu cũng không có ai mở, bà đưa tay nhấn chốt cửa, nhẹ nhàng mở ra.

Trên giường gọn gàng, đồ dùng thường ngày ít hơn so với khi trước, quần áo trong tủ cũng không còn lại mấy bộ, bà nhớ lại mấy lời đêm qua cô nói, đứng đó thật lâu vẫn chưa bình tĩnh.

"Tần Trăn."

Giọng bà nội Cố phát ra từ dưới cầu thang. Tần Trăn kịp phản ứng, bà nhìn về phía bà nội Cố, nói: "Mẹ, chào buổi sáng."

Bà nội Cố đưa bình tưới hoa cho dì giúp việc, nói: "Con tìm Dạng Nhiên à?"

"Dạ, nó..."

"Nó mới vừa đi."

"Dạ?"

"Mẹ để nó..."

"Lúc đi nó có chào mẹ, nói là có chuyện nên về trước." Bà nội Cố cắt đứt lời Tần Trăn.

Ánh mắt Tần Trăn rũ xuống, nụ cười trên khóe miệng bà hơi đơ lại. Bà nội Cố thấy bà hồi lâu không lên tiếng, hỏi, "Thế nào?"

"Không sao ạ."

"Vậy lát nữa con nhớ gọi Tư Dư thức dậy, lát nữa phải đi tới nhà cậu và ông nội chúc tết, đứa nhỏ đêm qua chắc khóc nhiều lắm, con nhớ xem thử."

Khóe miệng Tần Trăn hơi cong lên nhưng ánh mắt vẫn lãnh đạm, "Dạ."

Bà xoay người, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, cảm thấy mệt mỏi, bà không biết rốt cuộc mình làm việc này để làm gì nữa.

************

Cửa sổ không đóng kín làm gió rét thổi vào, ngón tay Tô Dạng Nhiên cứng ngắc, cô khép máy vi tính lại, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, bên ngoài tuyết lại rơi, cũng lớn thật, lả tả bay bay.

Hai ngày nay cô ở nhà, trừ viết bản thảo ra chính là ăn ngủ, mặc dù cuộc sống của cô trước kia vẫn như thế nhưng làm người mà, đã sống trong náo nhiệt thì rất khó quen với sự cô độc, cô nhìn quanh căn nhà, trong đầu đều là khuôn mặt anh.

Vào lúc cô viết truyện Thẩm Quyến sẽ cầm một quyển tạp chí ngồi cách đó không xa nhẹ nhàng lật xem, lâu lâu cô sẽ nói một câu, hai người bắt đầu nói chuyện, thời gian gõ chữ bị lãng phí, sau đó dù cô mặt dày mày dạn năn nỉ anh cho thêm thời gian làm việc cũng vô dụng, có khi bởi vì chuyện này mà hai người lại lăn lộn một hồi.

Tô Dạng Nhiên suy nghĩ, bất thình lình bị luồn gió lạnh thổi vào làm co rụt người, cô đưa tay đóng chặt cửa sổ, điện thoại đặt trên bàn reo vang, Tô Dạng Nhiên đi tới nhìn thử.

"Nhiên Nhiên, con ăn cơm chưa?"

"Chưa ăn."

Tô Dạng Nhiên trả lời, đầu kia yên lặng giống như đang tìm đề tài nhưng không tìm được, cuối cùng cô chỉ đành thuận miệng hỏi, "Mấy ngày rồi mẹ đi chúc tết xong chưa?"

Nói xong câu này cô cũng im lặng, mỗi năm mấy ngày này Tần Trăn sẽ dẫn Cố Tư Dư đi chúc tết người thân, lúc mới tới Cố gia cô cũng có đi nhưng sau này ít đi hẳn.

"Sao ngày đó lúc đi con không nói mẹ?" Giọng nói Tần Trăn nghe có hơi khổ sở. Tô Dạng Nhiên mím chặc môi, nói: "Trước khi đi một ngày con đã nói rồi mà?"

Tần Trăn, "Nhiên Nhiên, mẹ xin lỗi."

Tô Dạng Nhiên cụp mắt, vô ý thức đưa tay xoay xoay bàn phím, "Mẹ gọi là vì muốn nói chuyện này sao?"

"Chuyện hôm đó con nói mẹ cũng nghĩ rồi, mẹ biết mấy năm nay mẹ coi nhẹ con, mẹ cũng biết rõ ràng con mới là người chịu oan ức, thật ra thì mẹ..." Giọng bà nghẹn ngào, không nói ra lời.

"Mẹ không cần nói nữa, chuyện đã qua rồi." Tô Dạng Nhiên đưa tay ấn ấn khóe mắt.

"Nhiên Nhiên... Con có thể tha thứ cho mẹ không?"

"Ý mẹ nói tha thứ là tha thứ chuyện gì?" Cô nhấp môi, tiếp tục mở miệng, "Nếu như mẹ hy vọng nhận được một câu không sao thì con có thể nói, không sao."

"Không phải vậy... Bây giờ mẹ cũng không biết nên làm thế nào mới có thể quay lại."

"Thật ra thì mẹ không cần phải như vậy, cũng không cần áy náy, mẹ muốn sống thế nào thì cứ sống vậy đi."

"Vậy còn con?"

"Con cũng phải sống cuộc sống mình muốn chứ, con đã là người trưởng thành rồi."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng gì cả, con biết mẹ biết hết, hiểu hết nhưng đã lựa chọn thì không nên do dự, con không trách mẹ, chì là sau này mẹ không cần chịu khổ vậy nữa, cái gì mẹ không thích thì cứ nói, không muốn làm thì đừng làm, không ai có thể bắt ép mẹ."

Tần Trăn cuối cùng không nhịn được bật khóc, bỗng nhiên bà chợt hiểu ra lí do tại sao cô lại cố chấp trả tiền lại cho Cố Xướng Thịnh, có lẽ trong lòng cô nghĩ chỉ cần trả hết món nợ, mẹ con cô không còn thiếu nợ người ta, có thể đứng thẳng làm người, cô làm như vậy không chỉ bởi vì chính bản thân mình mà còn là vì bà.

Tô Dạng Nhiên không nói nhưng nhưng lặng lẽ làm, mà ngược lại chính là bà, chuyện gì cũng nói là tốt cho cô nhưng đến cuối cùng không làm được gì cho cô cả, bà đột nhiên cảm thấy mình thật thất bại, một người mẹ thất bại tới cực điểm.

Trận tuyết lớn này rơi hai ngày, chạng vạng tối ngày thứ hai tuyết mới rơi ít lại, Tô Dạng Nhiên cầm áo khoác dày mặc lên, mang theo điện thoại ra ngoài, lúc đi qua cửa tiểu khu bảo vệ còn nhìn cô cười chào hỏi.

"Cô Tô, đi ra ngoài hả?"

"Vâng, tôi đi siêu thị mua ít thức ăn."

"Cô về sớm thật, nghe tiểu Cao nói mới mùng một cô đã về rồi?"

Tô Dạng Nhiên cười, không lên tiếng, chờ thanh gác được kéo lên rồi nhìn anh ta gật đầu một cái, lái xe đi. Tô Dạng Nhiên mua hai túi sủi cảo đông lạnh, một hộp trứng gà, một ít rau cải, mua xong về thẳng nhà.

Đợi nước sôi xong Tô Dạng Nhiên nhẹ nhàng bỏ sủi cảo vào, miếng đá trên sủi cảo gặp nước sôi biến mất không còn chút nào, cho sủi cảo vào thì nước lại bình thường, Tô Dạng Nhiên nhìn đến xuất thần.

Điện thoại đặt trên bàn vang lên nhịp điệu quen thuộc, cô phục hồi tinh thần, đi qua nghe điện thoại, khi nhìn đến tên người gọi trên màn hình thì lập tức nở nụ cười, không khí năm mới còn chưa qua, Thẩm Quyến dường như cũng rất bận rộn, không thiếu chuyện đi thăm ba bốn nhà, mấy ngày qua hai người cũng chưa gọi cho nhau.

Đầu kia truyền tới âm thanh cực kỳ quen thuộc nhưng nghe vào có chút mệt mỏi, cô cười hỏi anh: "Mấy ngày nay có phải anh bận làm việc xấu không?"

"Bận làm việc xấu thì không có nhưng bận cái khác thật, bình thường không có thời gian đi thăm họ hàng, mấy ngày nay phải đi hết."

"Vậy chắc là rất vui."

"Đừng nói tới anh nữa, em ăn cơm chưa?"

Tô Dạng Nhiên liếc nhìn mặt nước bắt đầu sôi trào, nói: "Ừ, sắp ăn rồi."

"Ăn cái gì?"

"Sủi cảo."

"Chờ anh về anh sẽ gói cho em ăn."

"Anh biết gói sủi cảo hả?"

"Dĩ nhiên, không khó đâu, em không biết à?"

"... Ách."

Thẩm Quyến cười, "Đến lúc đó để anh dạy em."

Tô Dạng Nhiên cũng cười, "Ừ, được."

Đang nói, nước trong nồi đã sôi hoàn toàn, sợ sủi cảo dính nồi, cô vội vàng cầm cái vá múc sủi cảo dọc theo nồi, hỏi: "Khi nào anh về?"

Giọng nói anh vui tươi, "Bây giờ mới mùng ba mà em đã muốn anh về rồi à?"

Hốc mắt Tô Dạng Nhiên ê ẩm, không biết tại sao đột nhiên sự uất ức lại ập tới, cô cắn chặc môi, "ừ" một tiếng thật nhỏ.

Đầu kia trầm mặc. Tô Dạng Nhiên cũng không biết nên nói gì.

Qua mấy giây, cô nghe anh lên tiếng, giọng nói nghiêm túc, "Không phải bên em xảy ra chuyện gì chứ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện