- Ta có mấy câu muốn hỏi.

Bạch Sầu Phi bên cạnh đột nhiên nói.

- Có chuyện gì muốn hỏi.

Tô Mộng Chẩm nói:

- Nhân dịp này hỏi đi.

- Hồng Tụ đao của huynh có địch nổi “Khoái Mạn Cửu Tự quyết” của Lôi Tổn không? - Không biết.

- Bất Ứng bảo đao của Lôi Tổn có phải là vừa vặn khắc chế Hồng Tụ đao của huynh không?

- Điều này hôm nay sẽ rõ.

- Trong quan tài của Lôi Tổn có thứ gì?

- Đến giờ ta vẫn không thể xác định được.

- Huynh có phát hiện Ôn Nhu cũng không trở về?

- Nghe nói Lôi Thuần cũng không hề trở lại Lục Phân Bán đường.

- Trong kinh thành, ngoại trừ Quan Thất hình như vẫn có sóng ngầm mãnh liệt, vẫn còn thế lực lợi hại khác đang ẩn nấp, huynh có biết không?

- Ta và Lôi Tổn đều cảm giác được, cho nên mới nóng lòng quyết phân cao thấp, sau đó thu dọn tàn cuộc.

- Đường Bảo Ngưu và Trương Thán hình như cũng mất tích.

- Nếu bọn họ thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ “Thất Đại Khấu” và “Đào Hoa Xã” đều sẽ chạy đến kinh sư.

- Địch Phi Kinh rốt cuộc có võ công hay không?

- Ta chỉ biết là cổ của Địch Phi Kinh vốn không bị gãy.

- “Nhất Ngôn Vi Định” rốt cuộc là ai?

- Đệ hỏi làm gì?

- Quyết chiến sắp đến, biết mình biết người mới có thể trăm trận trăm thắng.

- Ngay cả Quách Đông Thần đệ cũng không biết là ai, cần gì phải biết đến “Nhất Ngôn Vi Định”?

- Bởi vì ta muốn biết liệu có người có thể chế ngự được “Hậu Hội Hữu Kỳ” của Lục Phân Bán đường hay không.

Bạch Sầu Phi chậm rãi nói:

- Ta hoài nghi Kim Phong Tế Vũ lâu vốn không có cái người gọi là “Nhất Ngôn Vi Định” này.

- Nếu như không có “Nhất Ngôn Vi Định”.

Tô Mộng Chẩm thần sắc không đổi:

- Vậy thì Lục Phân Bán đường cũng chưa chắc đã có “Hậu Hội Hữu Kỳ”, cho dù có cũng không đảm bảo sẽ có năng lực tác chiến, cho nên đệ không cần lo lắng.

- Rất tốt.

- Đệ còn có vấn đề gì không?

- Ta còn một câu muốn hỏi.

- Cứ hỏi đi!

- Nếu như huynh bị chết trong chiến dịch tấn công Lục Phân Bán đường lần này, vậy Kim Phong Tế Vũ lâu sẽ do ai quản lý?

- Sẽ do tập thể lãnh đạo, bao gồm “Tứ Đại Thần Sát”, “Nhất Ngôn Vi Định”, “Vô Tà Vô Quý”, cùng với đệ và lão tam.

Tô Mộng Chẩm không hề giận dữ nói:

- Đệ hỏi rất hay, nhưng đệ cứ yên tâm, ta tin mình sẽ không chết được.

Sắc mặt của y dần dần trở nên âm trầm, Vương Tiểu Thạch phát hiện y đứng trong nắng sớm có một cảm giác không hài hòa rất khác thường:

- Trừ khi, trong những người mà ta tin tưởng có kẻ bán rẻ ta…

Giọng nói dừng lại, bỗng chuyển sang hỏi Vương Tiểu Thạch:

- Đệ thì sao? Đệ có gì muốn hỏi không?

Vương Tiểu Thạch nói:

- Hai bên chúng ta đã từng hẹn nhau trước mặt mọi người, chẳng lẽ lúc này lại bội ước xông đến Lục Phân Bán đường?

Tô Mộng Chẩm nhìn Vương Tiểu Thạch, nghiêm mặt nói:

- Tam đệ, đệ sai rồi. Với tính cách như đệ, nếu chỉ lo cho thân mình thì còn được, chứ còn muốn chiếu cố bằng hữu huynh đệ, hành tẩu trên giang hồ thì sẽ phải chịu thiệt nhiều.

Y lạnh lùng trầm tĩnh giống như đao ngâm trong nước:

- Là đối phương bội ước trước, cho nên chúng ta không xem là bội ước. Ta đáp ứng với hắn trưa ngày mốt sẽ đến Lục Phân Bán đường, chính là đoán được bọn chúng sẽ hành động trước, khi đó chúng ta có thể viện cớ để hành động trước kiềm chế đối phương.

Vương Tiểu Thạch lại hít một hơi:

- Huynh đã đoán được bọn chúng sẽ không ngồi yên chờ địch, cho nên mới cố ý tùy tiện đáp ứng thời gian và địa điểm do bọn chúng chỉ định?

Tô Mộng Chẩm cười nói:

- Đương nhiên.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Như vậy, bọn chúng muốn đoạt được tiên cơ, ngược lại là hành động sai lầm.

Tô Mộng Chẩm thản nhiên nói:

- Đúng vậy. Cho nên thế gian có rất nhiều ước định, cho dù hứa hẹn nhiều lần, giấy trắng mực đen cũng khó đảm bảo sẽ không thay đổi. Ước là chết, lời cũng là do người nói ra. Con người khi đến lúc cần thiết nhất định sẽ thay đổi, cũng có biện pháp để thay đổi. Đây chính là năng lực thích ứng, cũng là chỗ đáng sợ của con người.

Y cười ngạo nghễ nói:

- Bây giờ đệ đã hiểu chưa?

Vương Tiểu Thạch lắc đầu:

- Ta còn một chuyện không hiểu.

Ánh mắt Tô Mộng Chẩm chớp động:

- Đó nhất định là một chuyện thú vị.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Chân của huynh rõ ràng còn chưa khỏi hẳn, sao lại vội vã muốn đến Lục Phân Bán đường như vậy?

Sắc mặt Tô Mộng Chẩm sầm xuống, một lúc sau mới trầm giọng nói:

- Có lẽ cũng vì chân bị thương, cho nên ta mới vội vã muốn giải quyết chuyện của Lục Phân Bán đường.

Vương Tiểu Thạch nghe xong, trong lòng càng nặng nề.

Tô Mộng Chẩm chắp tay nhìn bốn tòa lầu vàng, lục, đỏ, trắng, trong mắt hiện lên vẻ quyến luyến khó có thể phát giác được, lại liếc nhìn Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch, nói:

- Các đệ còn vấn đề gì không?

Vương Tiểu Thạch nhìn Tô Mộng Chẩm.

Bạch Sầu Phi hít thở thật sâu.

Tô Mộng Chẩm lạnh lùng nói:

- Nếu các đệ đã không còn vấn đề, ta lại có một câu muốn hỏi các đệ.

Y nói tiếp:

- Các đệ có nguyện ý vì Kim Phong Tế Vũ lâu mà tiêu diệt Lục Phân Bán đường không?

Đáp án của Bạch Sầu Phi là:

- Ta không vì chuyện này thì ở đây làm gì? Huống hồ nếu chúng ta không vì chuyện này thì đã không thể đứng ở đây rồi.

Đáp án của Vương Tiểu Thạch là:

- Không muốn. Ta không muốn tận tâm vì Kim Phong Tế Vũ lâu, bởi vì lâu là thứ chết, còn người mới là sống. Chúng ta là cống hiến vì đại ca.

Tô Mộng Chẩm cũng đáp lại.

Y đáp lại bằng cách vươn hai tay ra.

Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch cũng vươn tay ra.

Sáu cánh tay nắm chặt lại với nhau.

Lúc xuất phát đến Lục Phân Bán đường, Vương Tiểu Thạch lặng lẽ hỏi Bạch Sầu Phi một câu:

- Đại ca có bắt được Chu Giác không?

- Bắt được.

Bạch Sầu Phi như có suy nghĩ nói:

- Chính là sau khi bắt được Chu Giác, Tô đại ca mới hạ lệnh tấn công Lục Phân Bán đường trước thời hạn. Chuyện Lục Phân Bán đường sớm phát động công kích rất có thể là biết được từ chỗ hắn.

Sau đó Bạch Sầu Phi cũng quay lại hỏi Vương Tiểu Thạch một câu:

- Ngươi xem cục diện hôm nay, Lôi Tổn sẽ chấp nhận đàm phán hay là sẽ biến thành huyết chiến?

- Nếu như Lôi lão tổng muốn giảng hòa, hắn sẽ không phát động tấn công.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Ngươi xem đám tướng lĩnh hôm nay ai nấy đều bừng bừng sát khí, đổ máu đã là chuyện không thể tránh khỏi rồi.

- Vậy thì tốt.

Bạch Sầu Phi phấn khởi nói.

- Vì sao?

Vương Tiểu Thạch ngạc nhiên hỏi.

- Bởi vì ta thích giết người.

Bạch Sầu Phi nói:

- Giết người giống như làm thơ, đều là cảm giác rất ưu mỹ.

- Ta không đồng ý.

Vương Tiểu Thạch cau mày nói:

- Giết người giống như ăn sống vậy, ta không thích loại cảm giác này.

- Cho nên ta và ngươi là hai người hoàn toàn khác biệt.

Bạch Sầu Phi khẽ cười nói:

- Những người có cá tính bất đồng lại có thể hợp tác làm nên đại sự.

- May mắn là chúng ta không chỉ có hai người.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Còn có đại ca, cùng với đám huynh đệ trong lâu.

- Nhưng ta có một cảm giác rất kỳ quái.

Thần sắc của Bạch Sầu Phi trở nên kỳ lạ:

- Ta luôn có cảm giác, một ngày nào đó chúng ta sẽ chỉ còn lại hai người, tại một cái cũi sắt hay một con đường hẹp, cũng không biết là phân sống chết hay là tương trợ lẫn nhau.

Vương Tiểu Thạch chợt dừng lại.

Bạch Sầu Phi quay mặt, vẫn tiếp tục đi về phía trước:

- Hi vọng đó chỉ là cảm giác.

Vương Tiểu Thạch hít sâu một hơi nói:

- Đó đương nhiên là một cảm giác sai lầm.

Đội ngũ của Kim Phong Tế Vũ lâu tiến đến Lục Phân Bán đường có hơn một vạn tám ngàn người, từng nhóm xuất phát như rắn Thường Sơn, đầu đuôi khăng khít, phối hợp chặt chẽ.

Bọn họ có thể thông qua thủ vệ kinh thành nghiêm ngặt, chủ yếu là nhờ sự yểm hộ của quân đội.

Đao Nam Thần là một trong những tướng lĩnh của cấm quân kinh thành, chỉ bằng điểm này người của Kim Phong Tế Vũ lâu đã có thuận lợi rất lớn.

Lúc Tô Mộng Chẩm xuất phát, phía sau còn có hai chiếc kiệu đi theo, một lớn một nhỏ. Không ai biết hai chiếc kiệu này rốt cuộc là từ tổng đường của Kim Phong Tế Vũ lâu đi ra, hay là từ bên ngoài khiêng về.

Đương nhiên càng không biết người ngồi trong kiệu là ai.

Có điều bên cạnh chiếc kiệu lớn lại có hai người, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đã từng gặp qua.

Một lão nhân vừa già vừa uể oải, mặt ủ mày chau như không chịu nổi hai cục bướu sau lưng, lại giống như đã ba ngày ba đêm chưa từng chợp mắt.

Một thiếu niên thẹn thùng tao nhã, mười ngón tay mềm mại như nữ nhân, nhìn giống như loại người ngủ sớm dậy sớm, ba bữa cơm đúng giờ.

Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi nhìn thấy hai người này liền nhớ đến một người.

Chu Nguyệt Minh.

Chẳng lẽ người trong kiệu lớn là Chu Nguyệt Minh?

Chu Nguyệt Minh vì sao lại đến đây?

Hắn và Tô Mộng Chẩm có quan hệ thế nào?

Người trong kiệu nhỏ là ai?

Kiệu dừng tại tổng đường của Lục Phân Bán đường.

Tổng đường của Lục Phân Bán đường còn rộng rãi hơn so với Kim Phong Tế Vũ lâu. Điều hiếm có là Lôi Tổn đã ở địa vị cao nhiều năm, nhưng Lục Phân Bán đường vẫn giữ lại một phần khí phái của người giang hồ.

Lôi Tổn không hề chờ đợi tại Bất Động Bộc Bố, mà lại nghênh đón đám người Tô Mộng Chẩm tại tổng đường của Lục Phân Bán đường.

Trên đường đến Lục Phân Bán đường, người của Kim Phong Tế Vũ lâu cũng không gặp trở ngại nào. Cho đến khi Tô Mộng Chẩm tiến vào phạm vi thế lực của Lục Phân Bán đường, mới liên tiếp nhận được ba mật báo.

- Thủ hạ của Lôi Mị ngăn chặn đội ngũ của chúng ta tại Đại Đao Châm.

- Bảo Mạc Bắc Thần dẫn “Vô Phát Vô Thiên” đánh tan bọn chúng.

- Rõ!

- Tiết Tây Thần muốn phát động nội chiến tại Lục Phân Bán đường, nhưng lại bị Lôi Động Thiên kiềm chế.

- Phái Quách Đông Thần giúp y đột phá tình thế nguy hiểm.

- Rõ!

- Quân đội của Đao Nam Thần không thể tiến lên, đành phải dừng lại ở gần cầu Thất Hiền.

- Vì sao?

- Một đội ngũ của triều đình đã kiềm chế bọn họ, trong đó có cả thị vệ bên cạnh Long Bát thái gia của phủ Tướng gia.

- Truyền lệnh xuống, trước tiên phải nhẫn nhịn, không được tùy tiện gây xung đột.

- Rõ!

Ba mật báo này tin sau đều khẩn cấp hơn tin trước. Tô Mộng Chẩm liên tiếp nhận được tin tức bất lợi, chỉ phát ra ba mệnh lệnh, mặt vẫn không đổi sắc.

Có điều “Tứ Đại Thần Sát” của Kim Phong Tế Vũ lâu đồng loạt bị nguy, chẳng lẽ y thật sự không hề dao động?

Y nắm tay lại bên môi, khẽ ho lên. Tiếng ho không nặng thêm, cũng không hề giảm bớt, nhưng dường như không phải đến từ yết hầu mà từ tâm tạng phế phủ.

Y lạnh lùng đi vào Lục Phân Bán đường.

Vương Tiểu Thạch đi ở bên trái y, còn Bạch Sầu Phi đi bên phải.

Ba người bọn họ đi cùng với nhau, giống như trên đời không chuyện gì có thể khiến bọn họ sợ hãi.

Lôi Tổn mỉm cười bước ra nghênh đón.

Lão đã phát động tấn công trước thời hạn, cũng đề phòng người khác sẽ phát động công kích sớm hơn.

Người của Kim Phong Tế Vũ lâu tiến vào tổng đường của Lục Phân Bán đường cũng không nhiều, ngoại trừ ba người Tô Mộng Chẩm, hai chiếc kiệu, lão nhân và thiếu niên kia thì chỉ có Sư Vô Quý, ngay cả những người khiêng kiệu cũng lui ra ngoài.

Người của Lục Phân Bán đường tiến vào đại sảnh này cũng không nhiều, ngoài Lôi Tổn và Địch Phi Kinh thì chỉ có một người và một cỗ quan tài.

Người này chắp tay đi vào, mỉm cười chào Tô Mộng Chẩm, dáng vẻ giống như chuyện này chẳng liên quan gì đến y.

Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi cũng nhận ra người này.

Cho dù không nhớ rõ dung mạo, cũng không quên được khí phái của y, một loại khí phái của vương hầu.

Tiểu hầu gia Phương Ứng Khán.

Sao y lại xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ y cùng một bọn với Lục Phân Bán đường?

Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đều không hỏi, cũng không thể hỏi.

Bởi vì đây không phải là lúc đặt câu hỏi, mà là thời điểm quyết chiến.

Bọn họ không thể hỏi, nhưng Phương Ứng Khán lại hỏi.

Y nhìn về phía chiếc kiệu lớn kia cười hỏi:

- Chu lão tổng, ngài đã đến rồi sao không hiện thân gặp mặt?

Người trong kiệu cười đến nỗi cả kiệu đều rung lên, nhìn vào giống như cả chiếc kiệu đều đang co giật, thở phì phò, nghe qua lại giống như tiếng cười của hắn cũng vất vả như tiếng ho của Tô Mộng Chẩm vậy.

- Hóa ra Phương tiểu hầu gia cũng đến. Tiểu hầu gia muốn Chu lão mập mạp hiện thân, lão Chu sẽ đi ra.

Y vừa bước ra, tiếng cười bỗng biến thành hoà hợp êm thắm, giống như lúc này tại tổng đường của Lục Phân Bán đường không phải phân sinh tử, định tồn vong, mà là đang bày tiệc chúc mừng.

Một người như vậy, đương nhiên là Chu Nguyệt Minh.

Phương Ứng Khán nhìn một chút, mỗi cử động của y đều lộ ra phong độ và giáo dưỡng, nhưng vẫn còn vài phần giống như trẻ con muốn làm ra vẻ thành thục:

- Ngài đã đến rồi, vậy tốt nhất là hôm nay không có chuyện của chúng ta.

Chu Nguyệt Minh vội nói:

- Đúng, đúng, đây là chuyện của Tô lâu chủ và Tổng đường chủ, chúng ta chỉ đến để chứng kiến.

Hai người bọn họ nói xong liền phân ra hai bên ngồi xuống. Chu Nguyệt Minh vẻ mặt tươi cười, cặp mắt híp lại thành một đường, lại nhìn vào thanh kiếm bên hông Phương Ứng Khán. Thanh kiếm này có vỏ kiếm cổ xưa và dày, lại thấp thoáng hiện lên ánh đỏ, giống như huyết mạch trong cơ thể người đang lưu động.

- Ngươi đến sớm một ngày.

Chờ Chu Nguyệt Minh và Phương Ứng Khán ngồi vào chỗ của mình, Lôi Tổn mới nói với Tô Mộng Chẩm:

- Ngươi mời Chu hình tổng đến, vậy không còn gì tốt hơn.

- Đó là do ngươi muốn tấn công trước thời hạn. Lục Phân Bán đường có người của ta, hành động của ngươi không thể gạt được ta.

Tô Mộng Chẩm lạnh lùng nói:

- Ngươi cũng mời Tiểu hầu gia đến.

Lôi Tổn nói:

- Giữa chúng ta, cho dù ai thắng ai bại đều cần có người làm chứng.

Tô Mộng Chẩm nói:

- Nghe khẩu khí của ngươi, giống như còn u mê không tỉnh ngộ.

Lôi Tổn thở dài một tiếng nói:

- Ta là Tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường, ta đã không có đường lui, ngươi bảo ta làm sao ngộ?

Tô Mộng Chẩm nói:

- Thật ra ngươi chỉ cần lui một bước là có thể ngộ. Cứ một mực tiến về phía trước, đương nhiên là sẽ không có đường.

Lôi Tổn cười khổ nói:

- Như vậy, sao ngươi không lui một bước trước?

Sắc mặt Tô Mộng Chẩm trầm xuống, lại ho lên, một lúc sau mới nói:

- Xem ra chúng ta cũng chỉ nói đến đây thôi.

Bỗng nhiên có một người đi nhanh đến bên cạnh Tô Mộng Chẩm, thấp giọng nói mấy câu.

Người đến là Dương Vô Tà.

- Đặng Thương Sinh và Nhâm Quỷ Thần dẫn người bọc đánh tất cả lối ra của Lục Phân Bán đường.

- Điều Chu Tiểu Yêu và Nhan Hạc Phát đến đối phó với bọn chúng, chờ mệnh lệnh của ta sẽ lập tức phát động.

- Rõ!

Dương Vô Tà lập tức muốn ra khỏi.

Lôi Tổn đột nhiên nói:

- Đây là chuyện của Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu, cũng là chuyện của ngươi và ta.

Tô Mộng Chẩm lạnh nhạt nói:

- Đây vốn chuyện của ngươi và ta.

- Nếu như không cần thiết.

Lôi Tổn nói:

- Chúng ta có thể giải quyết trong im lặng, không cần kinh động quá nhiều người.

- Ta cũng không muốn máu chảy thành sông.

Tô Mộng Chẩm nói:

- Chỉ cần giữa chúng ta có một người còn sống là được rồi.

- Rất tốt.

Ánh mắt Lôi Tổn có một vẻ xảo trá:

- “Nhất Ngôn Vi Định” của ngươi đâu? Ngay ở trong kiệu sao?

- “Hậu Hội Hữu Kỳ” của ngươi thì sao?

Tô Mộng Chẩm hỏi lại:

- Hắn sẽ không ẩn trốn ngay cả lúc này chứ?

- Y đã tới rồi.

Lôi Tổn cười quỷ dị nói:

- Ngươi không biết à?

Lúc này trong đại sảnh bỗng vang lên một tiếng rít kỳ dị, tiếng rít này lại phát ra từ trong cỗ quan tài kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện