Năm mới mỗi ngày trôi qua đều rất khoái nhạc, ban ngày Diệp Thiếu Cảnh dẫn Trác Thích Nghiễn đi chơi, buổi tối hắn lại dạy cậu nói tiếng Anh, từng tiếng chỉ bảo, từ phát âm cho tới ngữ điệu, rồi hướng dẫn cậu tập từng lời thoại trong kịch bản, vì thế Trác Thích Nghiễn còn khen cậu: “Kỳ thật rất dễ đi, đại bộ phận em đã nắm hết rồi đó.”

“….” Diệp Thiếu Cảnh lặng yên không nói, sở dĩ nhớ như vậy chính là bị hắn đe dọa, nếu không nhớ được lời thoại liền cởi một vật trên người, bởi vì tiếng Anh hơi dốt lại đọc sai rất nhiều, cho nên rất nhiều lần bị hắt thoát đến sạch trơn dày vò chịu đựng ánh mắt sáng quắc của hắn chiếu thẳng vào người, ánh mắt thị gian trắng trợn khiến da đầu cậu run lên, cũng may hắn cho xông lên xâm phạm cậu, hôm nay sau một hồi vất vả cuối cùng cũng nhớ toàn bộ lời thoại, lại bị Trác Thích Nghiễn ác lang đặt lên giường gây sức ép, lý do là học được lời thoại rồi nên phải trả ơn hắn.

“Ngô…” giường đơn chật hẹp, tiếng thở dốc hõn hợp với tiếng nước *** mỹ vang vọng trong phòng, Diệp Thiếu Cảnh bám chặt ra giường thừa nhận Trác Thích Nghiễn đỉnh nhập thân thể, một lần lại một lần, chiếc giương đơn bạc kẽo kẹt lung lay dường như sắp không chịu nổi hai thanh niên nam tử mãnh liệt luật động mà phát ra một trận gào thét.

“Dừng…sẽ…bị nghe thấy…ngô…” Diệp Thiếu Cảnh thở hồng hộc mà yêu cầu lại bị Trác Thích Nghiễn hung hăng mà va chạm ở bên trong, suýt nữa phát ra thanh âm rên rỉ, gắt gao ôm chặt sống lưng cường tráng đầy mồ hôi của hắn.

Trác Thích Nghiễn cúi đầu hôn cậu, duy trì liên tục dục vọng cực đại ra vào xỏ xuyên trong cơ thể cậu, nhìn Diệp Thiếu Cảnh bởi vì khẩn trương mà cắn chặt môi kìm nén không phát ra âm thanh, nhìn cơ thể cậu vì hắn xâm lấn mà ướt đẫm mồ hôi, thân thể màu đồng cổ run rẩy hiện lên một tầng khêu gợi ửng hồng. Trác Thích Nghiễn liếm liếm môi, đem bắp đùi cậu tách ra, cuồng dã chiếm hữu nơi lửa nóng ấm ướt, vách tràng co rút hút chặt, thở dốc, khung giường càng ngày càng phát ra tiếng vang *** đãng.

Hạ thể Trác Thích Nghiễn kề sát cậu, đôi mắt thần sắc nhìn thẳng đôi mắt chìm vào mê ly của Diệp Thiếu Cảnh, nôn nóng nâng 2 chân cậu vòng quanh eo mình, liền dùng tư thế sáp nhập ôm lấy cậu đi xuống giường. tư thế này khiến Diệp Thiếu Cảnh mất trọng tâm, dùng sức ôm chặt cổ cùng eo hắn, mỗi bước đi của hắn khiến nội vách tường chặt chẽ hấp trụ khí quan thô nóng của hắn, khiến Trác Thích Nghiễn càng hưng phấn hơn, ôm Diệp Thiếu Cảnh đè ép lên tường thô bạo mà đâm mạnh vào trong,

“Ân…ân…ngô…” Diệp Thiếu Cảnh sống lưng dán vào tường, trọng lượng toàn thân dừng với cánh tay hữu lực tráng kiện, tùy ý hắn kịch liệt luật động mà ma xát vào tường lạnh như băng, một cỗ kích thích khó có thể miêu tả nhượng cậu phát ra tiếng kêu rên không kìm nén, làn da màu đồng cổ bị che kín dấu vết tình sắc, chất lòng trong suốt *** đãng không ngừng chảy xuống từ nơi kết hợp của hai người, cảm giác quái dị nhượng Diệp Thiếu Cảnh thở dốc, chống cự, lại bị chế trụ vòng eo nặng nề mà tiến sâu vào trong….

Nhiệt độ không khí tại khí tức bọn họ phả ra mà bành trướng, dũng đạo hấp thụ dục vọng tựa như ngọn lửa nóng bỏng, Trác Thích Nghiễn đong đưa thắt lưng kiên cường dẻo dai, kịch liệt xỏ xuyên, khó nhịn mà cắn cắn cổ Diệp Thiếu Cảnh, câu đau trừng hắn, giật giật tóc hắn không cho cắn nữa, Trác Thích Nghiễn thô suyễn một tiếng, bừa bãi mà càng hướng chỗ sâu sáp nhập vào… lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

“Thiếu Cảnh, hai đứa còn chưa ngủ sao?” Mẹ Diệp thấy đèn phòng bọn hắn vẫn còn sáng nên gõ cửa hỏi.

Trong phòng, Diệp Thiếu Cảnh mặt đỏ tai hồng, cố gắng chặn tiếng rên rỉ trong cổ họng lại nói: “… con còn đang học tiếng Anh, rất nhanh liền ngủ…” Bà biết mấy ngày nay cậu cùng Trác Thích Nghiễn học tiếng anh, thường xuyên ở trong phòng cậu.

“Đừng thức quá muộn.” tiếng bước chân đi rồi.

Diệp Thiếu Cảnh nhăn mi đẩy Trác Thích Nghiễn ra: “Đừng làn rộn, bọn họ sẽ nghe được!”

“Em nhẫn nại đừng phát ra tiếng là được.” Trác Thích Nghiễn hôn cậu, lần nữa tiến thẳng vào thân thể cậu, đáy mắt lóe ra quang mang tựa như dã thú vồ con mồi, lực độ va cham càng ngày càng tăng, càng lúc càng nhanh, lại càng thêm phần điên cuồng.

Phòng ngủ chật hẹp là bí mật cấm kỵ vĩnh viễn không thể nói, Diệp Thiếu Cảnh ẩn nhẫn không phát ra tiếng, sợ ba mẹ nghe thấy lại chạy qua hỏi, nhưng dường như Trác Thích Nghiễn lại cố ý đâm mạnh vào chỗ mẫn cảm bên trong cậu bắt buộc cậu phải phát ra âm thanh đáng xấu hổ, thanh âm chứng minh sự chiếm hữu của hắn, cậu dùn lực cắn chặt bả vai Trác Thích Nghiễn một phần ngăn chặn thanh âm rên rỉ vọng ra từ yết hầu, một phần phát tiết kìm nén bị hắn điên cuồng đâm chọc…

Hôm sau tỉnh lại thấy trên người chi chít hôn ngân, thậm chí ở chỗ mất thể diện còn dày đặc, nhiều dấu còn lộ ra ngoài không che được, dẫn tới ánh mắt tò mò của mẹ cậu, chỉ kém không hỏi luôn một câu: “Con không phải là có bạn gái chứ?”

Cậu không có bạn gái, mà chỉ gặp được nam lưu manh thôi! Diệp Thiếu Cảnh cúi đầu xổ hổ rời khỏi phòng bếp, trở lại phòng khách thấy Trác Thích Nghiễn đang cùng ba chơi cờ, vì thế có thể cùng ba vốn ít lời có thể hòa hợp ở chung, triệt để phát huy tài ăn nói của thương nhân với ai cũng có bản lĩnh kết giao bằng hữu. Diệp Thiếu Cảnh đứng ở ban công, nhìn ra bên ngoài. Lúc trở lại phòng ngủ liền thấy Trác Thích Nghiễn đang nằm trên võng, Diệp Thiếu Cảnh trở lại phòng bếp giúp mẹ nấu đồ ăn.

Trác Thích Nghiễn trong phòng ngủ dùng laptop lên mạng, chú ý tin tức gần đây, bởi vì năm mới, tiêu điểm của giới truyền thông cũng chỉ ở trong các bữa tiệc thương lưu, giới giải trí cũng không có nhiều thông tin mấy, search tin tức về Diệp Thiếu Cảnh, có người đưa tin Diệp Thiếu Cảnh trong phòng nghỉ của chương trình ‘Twkinkel’ đánh nhau với Eries.

Nhưng bởi vì không có ảnh chụp chứng minh nên rất nhanh chìm vào trong dĩ vãng, không có mấy người tin tưởng, nhưng thông qua miêu tả hẳn là người này lúc đó đã có mặt ở hiện trường. Trác Thích Nghiễn nghiêm túc xem lại một lần, nhanh chóng liên lạc với Phương Vĩ Đông, nhượng cậu ta thừa dịp lượng chú ý không cao xử lý tin tức này đi, cũng nhượng cậu ta làm thêm một chuyện khác.

Tiếp đó Trác Thích Nghiễn lại gọi một cú điện thoại khác cho Hạng Thanh Uyên. Anh ta đang ở nước Mỹ nghỉ ngơi, nhận được điện thoại của hắn liền lên tiếng chúc tết trước, lại cùng nói với hắn xác định đầu tư vào bộ phim ‘Alone’ anh ta sẽ là nhà sản xuất chính của bộ phim lần này, tiệc rượu năm mới bắt đầu lôi kéo đầu tư cho đoàn phim, nhưng có một chuyện anh ta muốn nói cho Trác Thích Nghiễn: “Canh Giờ cũng muốn tham dự đầu tư lần này, cấp tài chính phi thương mê người, nhưng mục tiêu là nam nhân vật chính…”

“Chờ chút…” Trác Thích Nghiễn lên tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp, Diệp Thiếu Cảnh đang ngồi trên băng ghế nhỏ, nghiêm túc giúp mẹ lột đậu Hà Lan, Trác Thích Nghiễn gợi lên nụ cười ôn nhu, tùy tay đóng cửa phòng ngủ lại.

End 102 <ins class="adsbygoogle"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện