Trác Thích Nghiễn nhướn mày nhìn cậu.

Diệp Thiếu Cảnh mặt đỏ tai hồng không che đậy giống như nai con bị chấn kinh, bằng bất cứ giá nào cũng nói thẳng với Trác Thích Nghiễn: “Tôi…tôi thích con gái.”

Ngọn đèn ấm áp đem ánh mắt Trác Thích Nghiễn chiếu đến rõ ràng sắc bén, màu mắt càng ngày càng giống màu bóng tối, khuôn mặt ngày càng tối đen, hắn chăm chú nhìn dáng vẻ lo sợ của Diệp Thiếu Cảnh: “Không cần khẩn trương, tôi chỉ lau người giúp em thôi.” Vừa nãy ăn cơm, nước canh hắt hết lên người cậu rất bẩn.

Diệp Thiếu Cảnh chật vật ảo não nằm vật xuống giường.

Trác Thích Nghiễn cầm khăn mặt đã thấm qua nước ấm, đối mặt với Diệp Thiếu Cảnh nói, giọng nói đã lạnh thêm vài phần: “Nếu em ngại, tôi sẽ gọi y tá đến giúp em.”

Diệp Thiếu Cảnh không nói chỉ nhíu mi.

“Không thích nữ y tá, tôi sẽ gọi nam y tá.” Trác Thích Nghiễn vẫn nho nhã lễ độ đều đều nói, qua vài giây không thấy cậu lên tiếng, lại nhàn nhạt nói: “Em đã không có ý kiến, tôi liền gọi y tá đến.” Rồi hắn vươn tay định ấn chuông gọi y tá.

Diệp Thiếu Cảnh quay người lại nhanh tay bắt lấy cánh tay hắn, mặt đỏ bừng nhỏ giọng “Đừng gọi người khác.”

Trác Thích Nghiễn nheo mắt, biểu tình thoáng ôn hòa đôi chút, ngón tay đặt trên chuông thu về, một lần nữa, thấm ướt khăn lông, con ngươi hẹp dài thiểm động quang mang: “Em không ghét tôi, phải không?”

Diệp Thiếu Cảnh đối với y tá bên ngoài rất e ngại, hơn nữa mắt không nhìn thấy nên loại cảnh giác này tựa hồ càng mãnh liệt, chỉ sợ bệnh tình chuyển biến xấu, khí lực lại không có, cậu không muốn phiền toái người ngoài hỗ trợ.

Riêng hắn đút cậu ăn cơm, bồi cậu tản bộ, thời thời khắc khắc lưu lại bên cậu, cơ hội tiếp xúc thân thể rất nhiều, hẳn là đã có thói quen ỷ lại hắn, không nghĩ tới, hắn vừa chạm một chút đã đẩy hắn ra.

Ngoài cửa sổ một cơn mưa nhỏ đang tí tách rơi, bên trong phòng lò sưởi máy điều hòa đầy đủ, quá đối ấm áp khiến người ta thấy an toàn.

Chăn bông dày dần dần bị đẩy xuống cuối giường, khăn lông ấm áp chà nhẹ lau sạch ngực, bụng rồi xuống hai chân của Diệp Thiếu Cảnh, càng lau xuống dưới càng khiến mặt cậu đỏ gay, không tự nhiên mà mở miệng: “Tại sao anh lại tốt với tôi?”

Trác Thích Nghiễn lẳng lặng nhìn Diệp Thiếu Diệp, chớp mắt hỏi lại: “Chẳng nhẽ không có ai đối tốt với em sao?”

Diệp Thiếu Cảnh lặng yên không nói, Trác Thích Nghiễn giúp cậu thay quần áo sạch sẽ, thuận miệng hỏi một câu: “Cha mẹ của em đâu?” Hắn thấy trong hai ngày nằm viện, trừ bỏ người đại diện Cẩm Đường tới, còn lại không có ai đến thăm cậu.

“Bọn họ không ở thành phố này.”

“Còn bạn bè của em thì sao?”

Diệp Thiếu Cảnh trầm mặc không lên tiếng, ngón tay hắn chạm vào mái tóc đen của cậu, mắt đen sắc bén như con thú đang theo dõi con mồi, trên đời này không có vật nào hắn không chiếm được, chỉ cần hắn muốn – vật nhất định đến tay! “Tôi làm bạn của em.” Hắn không thích có quan hệ ái muội với đám nghệ sỹ, nhưng riêng Diệp Thiếu Cảnh là đặc biệt, cậu không tâm cơ thủ lạt, tính cách lại rất tốt.

“Anh nghiêm túc sao?” Diệp Thiếu Cảnh do dự hỏi, lúc trước không biết thân phận của hắn, cho rằng có bạn như thế cũng không tồi, sau khi biết hắn là chủ tịch của Hoàn Á, cảm giác ban đầu liền biến mất.

“Đương nhiên.” Trác Thích Nghiễn vươn tay nhu nhu mái tóc Diệp Thiếu Cảnh, lông mày cao thẳng ngưng tụ tia ấm áp “Chỉ cần tôi giúp được, nhất định tôi sẽ đứng phía sau em.”

Diệp Thiếu Cảnh tâm tình phức tạp cúi đầu xuống, Trác Thích Nghiễn tạo cho cậu cảm giác rất đặc biệt, hắn không quan tâm bối cảnh xuất thân của cậu, nguyện ý bỏ việc đến chiếu cố lúc cậu sinh bệnh, thái độ của hắn luôn luôn ôn nhu, nhưng cậu vẫn thấy là lạ sao đó.

“Bạn bè của tôi kỳ thật không nhiều lắm, bình thường công việc bận rộn, không có thời gian ra ngoài.” Trác Thích Nghiễn ngồi trên sô pha nói chuyện cùng cậu “Như lần trước nói với em, có thời gian liền cùng ra ngoài ăn cơm.”

“Được.” Diệp Thiếu Cảnh nhịn không được nở nụ cười tươi, đem Trác Thích Nghiễn làm bạn bè mà đối đãi, nhớ tới mấy ngày nay đều được hắn chiếu cố, thấp giọng nói cho hắn biết: “Quay về đoàn phim tôi sẽ rất bận, phải quay bù, không có biện pháp gọi là đến ngay được.”

Trác Thích Nghiễn không ngại mà khen ngợi cậu: “Lấy thực lực của em, quay không bao lâu sẽ xong.”

“Tôi không giỏi như vậy.” Diệp Thiếu Cảnh cười khổ.

Trác Thích Nghiễn tiến lại vỗ vai cậu: “Em phải tin tưởng bản thân chứ.”

“Chỉ có anh nói thế.”

Trác Thích Nghiễn mỉm cười không nói, rót cho cậu một chén trà, hắn thường ngồi trên ghế xem cậu diễn, cậu rất nhập tâm, diễn rất tự nhiên, trời sinh chính là diễn viên đáng tiếc kỳ ngộ không tốt nên chưa thể nổi tiếng.

So với Diệp Thiếu Cảnh vận khí không tốt, thì Hoa Tử Tuấn được Hoàn Á đào tạo thành siêu sao, cho nên tính khí ương ngạnh, thậm chí có chút vênh váo. Không báo với ai tự tiện đến quán bar, thường xuyên bỏ việc, không chú tâm, khi quay phim sống chết mang theo stylist riêng, trang phục không vừa ý thì không mặc, thậm chí còn hay hạch sách mắng mỏ staff trong ekip, nhiều người nói cậu ta ác liệt nhưng fan của cậu ta lại cho rằng cậu ta cá tính.

Anh mắt Trác Thích Nghiễn dừng trên người Diệp Thiếu Cảnh, hắn chắc chắn Diệp Thiếu Cảnh cùng Hoa Tử Tuấn là hai loại người bất đồng, ít nhất trên người cậu không có những tính xấu, đó là lý do trọng yếu đã hấp dẫn hắn.

End 19 <ins class="adsbygoogle"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện