Thượng đế nói luôn luôn có những bí mật không thể để người khác biết, có lẽ có người vĩnh viễn muốn chôn dấu, Trác Thích Nghiễn ngồi trong xe, yên lặng rút ra một phần văn kiện, đó là hợp đồng cấp Cẩm Đường thành quản lý.

Lúc Trình Hạo Nam gọi điện thoại xong trở về phòng nghỉ, thấy Diệp Thiếu Cảnh đang chờ mình, đáy mắt lướt qua một đạo thâm ý, ông ta ngồi trên ghế sô pha đối diện cậu, đem văn kiện đưa cho cậu: “Đây là cảnh quay hôm nay, cậu xem lại lời thoại đi.”

Diệp Thiếu Cảnh nhận kịch bản, nghiêm túc xem qua một lần, phát hiện lời thoại của Hoa Tử Tuấn cũng chuyển sang cho cậu, kinh ngạc nhìn Trình Hạo Nam “Vì sao lại thay đổi kịch bản, lời thoại này không phải của tôi mà.”

“Cảnh quay của Hoa Tử Tuấn hai ngày trước đã hết, còn lại chỉ là cảnh quay của cậu và các diễn viên khác, bộ phim dự tính sẽ kết thúc vào cuối tháng.” Trình Hạo Nam vừa nói vừa đối chiếu thu chi hai ngày nay của đoàn phim.

“Là bởi vì chuyện tôi đổi vai diễn với Hoa Tử Tuấn sao?” Diệp Thiếu Cảnh chau mày hỏi lại, vòng luẩn quẩn trong giới giải trí rất chú ý bối cảnh, một câu cũng có thể đổi vai của Hoa Tử Tuấn huống chi sau này cắt cảnh quay của cậu ta.

Trình Hạo Nam buông công tác xuống, không trả lời mà nói thẳng: “Tôi và đạo diễn rất vừa lòng đối với diễn xuất của cậu, cậu cố gắng biểu hiện cho tốt.” Làm nghệ sỹ không sợ mặt trái của tin tức, nhưng quan trọng nhất vẫn là có người đứng sau hậu thuẫn, Hoa Tử Tuấn gây scandal mất đi vai diễn thần tượng, nên bọn họ phải cắt bởi đất diễn, hơn nữa còn có Trác Thích Nghiễn can thiệp phía sau, hắn ta và đạo diễn đều cho rằng Diệp Thiếu Cảnh có năng lực.

“Nhưng mà….” Diệp Thiếu Cảnh còn muốn nói cái gì.

Trình Hạo Nam đã chủ động đánh gãy lời cậu: “Trong giới giải trí trừ bỏ thực lực còn có kỳ ngộ, cho dù có kéo tài chính cho đoàn phim cũng không nhất định thành công, cậu có cơ hội và có cả năng lực thì không cần nghĩ nhiều làm gì.” Ý chỉ Hoa Tử Tuấn đã kéo tài chính vào cho đoàn phim, không khí trong văn phòng chợt trở nên lạnh lẽo hẳn, đúng lúc này trợ lý ở bên ngoài gõ cửa nhắc nhở: “Trình giám chế, đạo diễn muốn gặp anh.”

Trình Hạo Nam quay đầu nói với Diệp Thiếu Cảnh: “Ngoại cảnh đã bố trí xong, cậu đi thay đồ đi rồi còn ra quay.” Lại nhìn đồng hồ “Lâm Tú Nhi chắc cũng đã đến, đừng chậm trễ nữa.”

Diệp Thiếu Cảnh thay quần áo xong ra khỏi phòng nghỉ, một trận gió lạnh thấu xương thổi tới, cậu theo bản năng co người lại trong áo khoác dày, bước nhanh tới phim trường. Dựa theo kịch bản lúc trước, nữ chính phát hiện bị nam phụ lợi dụng để trả thù nam chính, do dó trong cơn giận dữ tìm nam chính thẳng thắn nói chuyện, tố giác bản chất của nam phụ, nhưng nam chính không tin còn nói cô cố tình gây chuyện, nữ chính tức giận bỏ đi, trên đường bị tai nạn xe cộ, hiện tại cảnh diễn của nam phụ là Hoa Tử Tuấn đã bị lời bộc bạch thay thế.

Bông tuyết trắng phiêu phiêu trong gió rơi trên tay cậu rất nhanh chảy tan thành nước, Diệp Thiếu Cảnh không biết Hoa Tử Tuấn sẽ nghĩ thế nào, nhưng cậu không muốn cướp cảnh quay của cậu ta, đột nhiên phát sinh biến hóa như vậy vẫn là người cuối cùng được biết tới, chẳng lẽ lại là Trác Thích Nghiễn an bài? Tâm sự Diệp Thiếu Cảnh nặng nề, lôi di động ra, bấm một dãy số quen thuộc, điện thoại rất nhanh được thông: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Thanh âm trầm thấp mà từ tính ôn nhu truyền đến, tựa nhu khí tức nóng rực phả vào bên tai, Diệp Thiếu Cảnh có chút không được tự nhiên, ổn định cảm xúc hỏi Trác Thích Nghiễn: “Phân cảnh của tôi tại đoàn phim được tăng thêm.”

Trác Thích Nghiễn nhịn không được cười nói: “Đây là chuyện tốt, em nên vui mừng một chút.”

“Nhưng toàn là cảnh quay được chuyển giao từ Hoa Tử Tuấn.”

“Hoa Tử Tuấn là nghệ sỹ của công ty tôi, bồi dưỡng cậu ta tốn rất nhiều tâm huyết, có kết quả như vậy tôi cũng rất tiếc.” Ám chỉ hắn không có can thiệp vào lần sắp xếp này, lần an bài này là do bên đầu tư quyết định.

Thanh âm Diệp Thiếu Cảnh không có chút vui sướng nào: “vậy anh định bỏ mặc cậu ấy sao?”

“Tôi hy vọng em công thành danh toại.” Trác Thích Nghiễn không do dự mà thẳng thẳng đáp lại, cảnh diễn của Hoa Tử Tuấn bị cắt nằm ngoài dự liệu của hắn, lúc trước Trình Hạo Nam cực lực bảo vệ nhân vật của Hoa Tử Tuấn, hiện tại đột nhiên thay đổi có chút cổ quái.

Biết ý nghĩ của hắn, Diệp Thiếu Cảnh yên lặng vài giây, chợt trả lời “Anh không thể đoạt đi cơ hội của người khác, lần trước tin tức…..”

“Đó là do cậu ta gieo gió gặp bão.” Trác Thích Nghiễn quay đầu nhìn cửa sổ, thấp giọng nói với Diệp Thiếu Cảnh: “Em đừng nghĩ nhiều, cứ diễn như bình thường là được rồi, tối nay tôi qua đón em.”

Diệp Thiếu Cảnh không hưởng ứng nà cúp điện thoại, trở lại đoàn phim, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, đạo diễn Vương đang nói chuyện với Lâm Tú Nhi, trợ lý chạy tới giúp Diệp Thiếu Cảnh chuẩn bị, hết thảy đã xong, ai nấy vào vị trí, đạo diễn hô “Action!” quay phim chính thức bắt đàu.

Vì phối hợp nội dung kịch bản nên phát triển quay phim ngoại cảnh, nơi quay phim là một rừng cây đầy tuyết vùng ngoại ô, diễn viên đều bị lạnh đến không chịu nổi, đạo diễn Vương hô nghỉ, Lâm Tú Nhi liền phủ áo lông thật dày, nhưng vẫn bị đông lạnh không ngừng phát run. “Lạnh quá, lời thoại lại nhiều, đạo diễn Vương không tha cho vài ngày sau hãy quay chứ.” Cô oán giận với Diệp Thiếu Cảnh.

Diệp Thiếu Cảnh cúi người, từ phích nước nóng rót ra một chén trà đưa cho cô “Uống trà nóng cho ấm người này.”

“Uống xong lại phải đi WC, đến lúc đó đạo diễn Vương lại mắng.” Lâm Tú Nhi chau mày nhìn đạo diễn Vương: “Ông ấy bản thân thoải mái, bọc như cái bánh bao ngồi im một chỗ, hoàn toàn không bị lạnh.”

Diệp Thiếu Cảnh cười cười cũng không nói gì, kinh nghiệm phong phú mà nói cho cô “Tới sau máy phát điện mà ngồi, nơi đó không có gió, sẽ ấm hơn.”

Lâm Tú Nhi chạy nhanh tới sau máy phát điện, cảm thấy không còn lạnh như lúc nãy nữa, nhượng trợ lý đưa bao tay cho Diệp Thiếu Cảnh mượn, Diệp Thiếu Cảnh bước tới nói lời cảm tạ, rồi đem bao tay trả lại cho cô “Tôi không lạnh như vậy.”

End 41 <ins class="adsbygoogle"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện