Một biệt thự xa xa tại vùng ngoại ô, sắc mặt Lục Triển Đình trắng bệch, tựa như bị một đầm lầy hắc ám thật lớn bao phủ lên thân thể gã, trong chốc lát, kích động đi qua đi lại, chốc chốc lại cào cào mái tóc rối xù, tiếp đó lòng nóng như lửa đốt hỏi luật sư tư nhân: “Tôi hiện tại không thể ra nước ngoài sao?”

“Hiện tại cậu mà rời đi tức là thừa nhận chuyện xảy ra với Trác Thích Nghiễn có liên quan tới cậu.” Luật sư đêm đó không cùng đi với Lục Triển Đình tới câu lạc bộ nhưng cũng đã nghe qua chân tướng sự việc, ông không tán thành hành vi chạy trốn của thân chủ ông.

“Hắn ta bị vệ sỹ của tôi đâm, tất cả mọi người đều thấy rõ, chảy nhiều máu như vậy…cho dù có phủi sạch tới đâu, hắn sẽ tới tìm tôi.” Lục Triển Đình phát điên túm chặt túi xách LV của mình: “Tôi phải nhanh chóng trốn đi!”

Luật sư ngăn lại hành vi kích động của gã, cố gắng chấn an gã: “Mục tiêu của cậu không phải là Trác Thích Nghiễn, chuyện lần này không phải do cậu gây ra, cậu có thể cùng người khác thương lượng một chút, không cần một mình chịu tội như vậy.”

“Trình Hạo Nam không nhận điện thoại của tôi, thoạt nhìn muốn đem việc này đẩy hết lên người tôi.” Lục Triển Đình ôm đầu gối, đôi mắt thất thần nhìn luật sự: “Bọn khốn qua cầu rút ván! Gặp chuyện không may liền phủi sạch quan hệ!”

“Cậu liên kết với Trình Hạo Nam là vì muốn bổ khuyết lỗ hổng tài chính của công ty, còn Trình Hạo Nam yêu cầu cậu vì hắn mà làm giả sổ sách tài vụ, hắn hiện tại muốn loại cậu, không khỏi quá sớm.” Luật sự phân tích thiệt hơn cho Lục Triển Đình.

“Tiếp tục nói.”

“Cậu dùng việc giả sổ sách để uy hiếp Trình Hạo Nam.”

Lục Triển Đình nghĩ nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc hỏi luật sư: “Tôi làm như vậy có phải rất bỉ ổi không?”

Luật sự: “…”

Lục Triển Đình nói tiếp: “Giúp tôi đưa tặng phẩm tới bệnh viện.” dứt lời, lại có tật giật mình nhắc nhở luật sư: “Nhỡ kỹ, đừng ghi tên!”

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ sát đất vào phòng bệnh, trong phòng im ắng mà tràn ngập áng sáng ấm áp, Trác Thích Nghiễn ngồi trên giương bệnh, làn da tái nhợt, thần sắc lạnh lùng, con ngươi hẹp dài dưới ánh đèn âm u không rõ, tiếng bước chân nhẹ nhàng đánh vỡ không gian yên tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên.

Diệp Thiếu Cảnh cầm hộp quà trở lại bên cạnh hắn, cười cười đưa cho hắn: “Có người gửi quà hỏi thăm anh này.”

Trác Thích Nghiễn không tiếp nhận, trên mặt cũng không có biểu tình gì gọi là vui mừng, chính là nhìn thấy Diệp Thiếu Cảnh vì hắn có quà hỏi thăm mà cao hứng, thần sắc lạnh lùng trở nên nhu hòa, hắn hỏi Diệp Thiếu Cảnh: “Là ai gửi?” chuyện hắn bị thương tại câu lạc bộ đêm đó đã bị giấu kín không người ngoài nào biết.

Diệp Thiếu Cảnh tìm bưu thiếp trong hộp quà nhưng tìm mãi cũng không thấy nghi hoặc: “Sao không thấy tên, chẳng lẽ quên? Anh có bạn bè mơ hồ như vậy sao?”

“Bạn? đối thủ của anh không ít, có thể là bọn họ đưa.” Trác Thích Nghiễn không để ý lắm tựa mình vào thành giường, ánh sáng dừng trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, nhưng không ai có thể thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ cảm thấy nụ cười của hắn lành lạnh.

Tim Diệp Thiếu Cảnh tựa như bị móng vuốt cào cào bóp chặt, cậu đặt hộp quà sang bên, vòng luẩn quẩn của Trác Thích Nghiễn cậu có thể hiểu được, nhưng mà hắn dùng biểu tình không sao cả để nói không có bạn bè, vẫn cảm thấy rất khó chịu.

“Từ nay về sau, em sẽ là bạn của anh, mặc kệ phát sinh chuyện gì, em cũng không trở thành đối thủ của anh.”

“Anh cũng vậy.” Trác Thích Nghiễn vui mừng tươi cười, vươn tay phải vẫn hoạt động tự do lên, vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của Diệp Thiếu Cảnh, một đường lướt qua sống mũi, tinh tế miêu tả ngũ quan cậu: “Có em đối với anh như vậy là đủ.”

Diệp Thiếu Cảnh mỉm cười cầm tay hắn, hai người thâm tình nhìn nhau, chỉ ánh mắt này hơn hẳn thiên ngôn vạn ngữ. Trác Thích Nghiễn xê dịch thân thể, nhấc chăn bông lên nói: “Ngày mai em tham gia họp báo, nghỉ ngơi sớm đi.”

“Em sẽ đụng tới miệng vết thương của anh, ngủ cạnh giường là được rồi.” Diệp Thiếu Cảnh phản xả có điều kiện cự tuyệt.

“Miệng vết thương ở trên lưng, không đụng tới đâu.” Trác Thích Nghiễn thanh âm bình tĩnh trầm ổn, lại giống như vương giả hướng quân lính hạ lệnh, cường thế áp đảo không để người khác cự tuyệt: “Đừng đứng đó, mau tới đây.”

Diệp Thiếu Cảnh còn muốn cự tuyệt nhưng nể hắn là người bệnh nên mới để mọi việc thuận theo hắn, hơn nữa hắn bị thương còn là vì mình, cho dù có lý cũng không có cách nào tranh chấp với hắn được. Động tác nhẹ nhàng nằm xuống một bên, thân thể lập tức bị người ôm lấy.

Dáng người Trác Thích Nghiễn cao ngất, thuộc dạng nam nhân thành thục cường tráng, tim Diệp Thiếu Cảnh đập bình bịch như bay, có một loại cảm giác hoảng sợ chìm đắm trong khí tức mãnh liệt của hắn, cậu nhẫn nại nằm yên không trốn tránh.

Ánh đèn phòng đột nhiên bị ngăn trở hơn phân nửa, khí tức nóng rực của Trác Thích Nghiễn nghêng diện mà đến, nụ hôn bá đạo mà nhiệt tình dừng trên môi không cho cậu cự tuyệt.

Diệp Thiếu Cảnh bị nụ hôn bất ngờ đảo loạn khiến toàn thân cậu nóng lên, cảm giác rõ ràng đầu lưỡi Trác Thích Nghiễn lướt qua môi răng cậu, hai người tình sắc giao triền cùng một chỗ, hơi thở của nhau tràn ngập chóp mũi.

End 53 <ins class="adsbygoogle"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện