Trác Thích Nghiễn nhìn Diệp Thiếu Cảnh gần trong gang tấc, ánh vàng bóng điện chiếu lên ngũ quan phân minh góc cạnh, lông mi cậu dày đậm, ánh mắt thâm thúy, thoạt nhìn tựa như bức tranh vẽ một nam nhân anh tuấn, mang cám xúc không khoảng cách, đáy mắt cuồn cuộn quang mang mãnh liệt hấp dẫn hắn, Trác Thích Nghiễn cúi xuống hôn môi cậu, càng ngày càng gần, cơ hồ có thể nhìn rõ mỗi sợi lông mi khẽ động, hô hấp phả lên mặt kích thích sóng triều trên cơ thể.
“ngô…anh…ân….” Diệp Thiếu Cảnh còn chưa nói xong, đầu lưỡi linh hoạt không để ai chống cự đã xâm nhập công thành, nhiệt tình hôn cậu, tùy ý cuốn lấy chiếc lưỡi đang trốn tránh của cậu, hung hăng mà hút, khoang miệng nhất thời dâng lên nhiệt độ sôi trào, cánh mũi tràn ngập mùi hương đặc hữu của hắn, ân ẩn cảm giác không đơn giản chỉ một nụ hôn như vậy, cậu giãy dụa, lại bị thô bạo đè lên giường, nụ hôn ngày một bá đạo kịch liệt hơn, tựa hồ cắn nuốt sạch sẽ lý trí cậu! Diệp Thiếu Cảnh bị hôn đến vô pháp hô hấp, không kịp nuốt xuống chất lỏng ánh bạc, thuận theo khóe miệng tràn ra ngoài, Trác Thích Nghiễn vẫn như trước không hề có ý buông cậu ra, ngay lúc Diệp Thiếu Cảnh vì nụ hôn mà suýt tắc thở, Trác Thích Nghiễn mới luyến tiếc mà rời đi đôi môi cậu.
“Khụ khụ…” Thuận lợi được hô hấp, Diệp Thiếu Cảnh không ngừng ho nhẹ mà lấp đầy buồng phổi, nhớ lại việc bản thân say rượu không nghe theo lý trí, chỉ có thể chật vật nằm trên giường lớn bất lực nhìn gương mặt tuấn mỹ hãm sâu dục vọng kia của Trác Thích Nghiễnm nhất thời sống lưng run lên.
Trác Thích Nghiễn vươn tay giải khai nút áo sơ mi của cậu, tay cố gắng ngăn chặn hắn nhưng lại thuận thế bị hắn túm lại đặt lên đỉnh đầu, một tay khác tham lam vuốt ve thân thể cậu, đôi môi xinh đẹp nút làn da màu đồng nơi cổ.
Thật mạnh cắn xuống lưu lại dấu răng cùng hôn ngân, cảm quan Diệp Thiếu Cảnh đều tập trung nơi miệng lưỡi đụng chạm, quần áo trên người bị kéo ra, lộ ***g ngực trần trụi màu đồng, càng nhiều nụ hôn dừng trên người cậu hơn, lưu lại những hôn ngân chiếm hữu, đã không còn đơn thuần hôn môi, bàn tay thon dài thuận theo đường cong eo trượt dần xuống dưới, Diệp Thiếu Cảnh nhịn không được nói: “Tối hôm qua không phải mới…”
Trác Thích Nghiễn cụng trán cậu, con ngươi hẹp dài u ám chặt chẽ khóa chặt cậu, tình cảm bên trong ẩn chứa cuồng nhiệt nhục dục: “Anh lúc nào cũng muốn ôm em, tận tình chiếm hữu em, trừ bỏ anh ra, bất luận kẻ nào cũng không được động vào em, không thể thương tổn em, đối với em có dục vọng cường liệt như vậy, chỉ một đêm sao có thể thỏa mãn anh?”
Hơi thở hắn nóng rực, tựa như hỏa lò bao chặt lấy toàn thân cậu, cả người Diệp Thiếu Cảnh cũng không thể động đậy, một đôi con ngươi tối đen xuyên thấu qua những sợi tóc tán loạn nhìn Trác Thích Nghiễn, đôi môi sưng đỏ run rẩy lại không phát ra bất kì âm thanh nào.
“Không cần sợ hãi, giống tôi hôm qua vậy, không khó chịu đi.” Trác Thích Nghiễn mê đắm nhìn Diệp Thiếu Cảnh, ngón tay tái nhợt trượt từ gò má xuống cổ cậu, tựa như đang vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật, rồi lại đem hạ thể sưng đỏ ma sát lên đùi cậu, động tác nhìn như *** ô nhượng người ta mặt đỏ tai hồng, nhưng dù vậy, một chút cũng không giảm khí chất tao nhã trên người hắn.
Diệp Thiếu Cảnh thẹn thùng quay đầu đi, Trác Thích Nghiễn hôn lên cần cổ bóng loáng, đôi môi ôn nhu lửa nóng, đầu lưỡi ướt át liến thượng ***g ngực phập phồng, phát hiện thân thê cậu khẽ run rẩy, *** mầ gặm cắn mẫn cảm nổi lên trước ngực, nói đó tối qua bị đùa bỡn đến đỏ tươi ướt át, lần nữa bị gặm cắt, hút cùng ma sát nhiều lần, vừa đau đau lại vừa kích thích, mang tới toàn thân cậu một khoái cảm khó nói lên lời, cố gắng giơ tay đẩy bả vai Trác Thích Nghiễn ra.
Hắn tựa hồ hiểu được ý cậu, rời đi đầu nhũ cương cứng bị gặm đến sáng bóng mê người: “Chịu không nổi?” ngón tay tinh xảo còn gẩy gẩy tùy ý nhéo nhéo vài cái kích thích.
“Không cần sờ…” Diệp Thiếu Cảnh rên rỉ bằng giọng mũi.
“Vậy nơi khác thì được?” Trác Thích Nghiễn hôn hôn gò má cậu, nhìn lông mi vì thẹn thùng mà run rẩy, khiến dục vọng hắn càng trướng đến phát đau, mãnh liệt hôn môi cậu, tách ra hai chân thon dài khép lại gắt gao, cường ngạnh cố định hai bên thân thể, rồi sau đó đầu lưỡi mang hương vị *** tục liếm láp đùi non, nơi đó vẫn còn lưu lại ấn kí xanh tím tối qua miệng lưỡi đi qua liền lưu lại một phiến quang *** mỹ sáng bóng…
“Ngô…buông…”Diệp Thiếu Cảnh ngửa đầu thở dốc, ngón tay gắt gao mà bấu vào vai hắn, đẩy thân thể hắn ra, nhưng lại tại đầu lưỡi tinh xảo liếm láp dục vọng cương cứng mà mất đi khí lực: “Ân…ngô…”
Tùy ý biến hóa góc độ kích thích, dục vọng không ngừng trướng lớn, dịch thủy trong suốt ồ ồ chảy ra, thân thể bị chà đạp dâng lên *** nóng bỏng, hỗn loạn mà mê say, nhượng cậu chống cự càng ngày càng suy yếu, bất giác đáp lại trêu chọc của Trác Thích Nghiễn, ôn nhu ôm lại hắn, vuốt ve bả vai cường tráng, đem y phục của hắn thoát đi.
Động tác gần như khiêu khích khiến mắt Trác Thích Nghiễn đỏ lên, không thể tin mà nắm cằm Diệp Thiếu Cảnh: “Em đang câu dẫn anh sao?”
“Rất nóng…” Diệp Thiếu Cảnh hô hấp hỗn độn, lòng bàn tay lửa nóng chạm lên da thịt mát lạnh, thoáng chốc giảm bớt nhiệt độ trong cơ thể, phát hiện da thịt bóng loáng rắn chắc chảy đầy mồ hôi, không khỏi vuốt ve lau đi.
Trác Thích Nghiễn ôm lấy thắt lưng Diệp Thiếu Cảnh, đồng tử mê ly dần trở nên tối đen, ngón tay trước hậu huyệt mạnh mẽ đâm vào, nơi đó lập tức khẩn trương thít chặt lại, tựa như xử nữ trúc trắc.
“Chặt như thế, là đang sợ hãi sao?” Dứt lời, cúi đầu chôn giữa hai chân cậu, đầu lưỡi phấn nộn tà ác liếm qua dục vọng dương cương, từ đinh căn nguyên dục vọng trượt xuống dưới, rơi vào đáy u cốc thâm thúy lại liếm đi lên.
“Đừng đụng nơi đó…” mãnh liệt xấu hổ khiến Diệp Thiếu Cảnh bối rối chống cự, lại bị Trác Thích Nghiễn mãnh liệt cô trụ thắt lưng, mặc kệ giãy dụa thế nào cũng không thoát, cư như vậy đầu lưỡi giảo hoạt chơi đùa với chỗ tư mật, xúc cảm rõ ràng từ nơi bí ẩn liên tục truyền tới đại não, hành vi mất thể diện như vậy vượt quá năng lực phạm vi thừa nhận của cậu, nhưng ngay cả một chút khí lực cũng không có.
Mà Diệp Thiếu Cảnh không biết, mỗi khi cậu bất lực suy yếu rên rỉ cùng thân thể đỏ ửng càng khiến dục hỏa Trác Thích Nghiễn tăng vọt, hận không thể ngăn chặn hung hăng thao lộng cậu, đầu lưỡi trêu chọc huyệt khẩu, thăm dò mà chọc chọc vào bên trong, lập tức nghe được tiếng thở dốc của Diệp Thiếu Cảnh, đầu lưỡi mãnh liệt đâm vào nội vách tường hữu lực mà đảo quanh.
Một cảm giác tê dại truyền dọc sống lưng Diệp Thiếu Cảnh, tình cảnh xấu hổ này lệnh đầu óc đang say rượu tỉnh lại: “Nha… đi ra ngoài…” nhưng hai chân bị tách càng rộng, toàn bộ hạ thân đều lõa lồ dưới mắt Trác Thích Nghiễn, tùy ý bị chơi đùa, đùi non mẫn cảm nhiều lần bị vuốt ve, cơ thể gần như rơi vào trạng thái muốn ngất d, thì đầu lưỡi vẫn tra tấn cậu lại rút ra, khí quan hưng phấn bị bàn tay trắng nõn của hắn bao lấy.
End 68 <ins class="adsbygoogle"
“ngô…anh…ân….” Diệp Thiếu Cảnh còn chưa nói xong, đầu lưỡi linh hoạt không để ai chống cự đã xâm nhập công thành, nhiệt tình hôn cậu, tùy ý cuốn lấy chiếc lưỡi đang trốn tránh của cậu, hung hăng mà hút, khoang miệng nhất thời dâng lên nhiệt độ sôi trào, cánh mũi tràn ngập mùi hương đặc hữu của hắn, ân ẩn cảm giác không đơn giản chỉ một nụ hôn như vậy, cậu giãy dụa, lại bị thô bạo đè lên giường, nụ hôn ngày một bá đạo kịch liệt hơn, tựa hồ cắn nuốt sạch sẽ lý trí cậu! Diệp Thiếu Cảnh bị hôn đến vô pháp hô hấp, không kịp nuốt xuống chất lỏng ánh bạc, thuận theo khóe miệng tràn ra ngoài, Trác Thích Nghiễn vẫn như trước không hề có ý buông cậu ra, ngay lúc Diệp Thiếu Cảnh vì nụ hôn mà suýt tắc thở, Trác Thích Nghiễn mới luyến tiếc mà rời đi đôi môi cậu.
“Khụ khụ…” Thuận lợi được hô hấp, Diệp Thiếu Cảnh không ngừng ho nhẹ mà lấp đầy buồng phổi, nhớ lại việc bản thân say rượu không nghe theo lý trí, chỉ có thể chật vật nằm trên giường lớn bất lực nhìn gương mặt tuấn mỹ hãm sâu dục vọng kia của Trác Thích Nghiễnm nhất thời sống lưng run lên.
Trác Thích Nghiễn vươn tay giải khai nút áo sơ mi của cậu, tay cố gắng ngăn chặn hắn nhưng lại thuận thế bị hắn túm lại đặt lên đỉnh đầu, một tay khác tham lam vuốt ve thân thể cậu, đôi môi xinh đẹp nút làn da màu đồng nơi cổ.
Thật mạnh cắn xuống lưu lại dấu răng cùng hôn ngân, cảm quan Diệp Thiếu Cảnh đều tập trung nơi miệng lưỡi đụng chạm, quần áo trên người bị kéo ra, lộ ***g ngực trần trụi màu đồng, càng nhiều nụ hôn dừng trên người cậu hơn, lưu lại những hôn ngân chiếm hữu, đã không còn đơn thuần hôn môi, bàn tay thon dài thuận theo đường cong eo trượt dần xuống dưới, Diệp Thiếu Cảnh nhịn không được nói: “Tối hôm qua không phải mới…”
Trác Thích Nghiễn cụng trán cậu, con ngươi hẹp dài u ám chặt chẽ khóa chặt cậu, tình cảm bên trong ẩn chứa cuồng nhiệt nhục dục: “Anh lúc nào cũng muốn ôm em, tận tình chiếm hữu em, trừ bỏ anh ra, bất luận kẻ nào cũng không được động vào em, không thể thương tổn em, đối với em có dục vọng cường liệt như vậy, chỉ một đêm sao có thể thỏa mãn anh?”
Hơi thở hắn nóng rực, tựa như hỏa lò bao chặt lấy toàn thân cậu, cả người Diệp Thiếu Cảnh cũng không thể động đậy, một đôi con ngươi tối đen xuyên thấu qua những sợi tóc tán loạn nhìn Trác Thích Nghiễn, đôi môi sưng đỏ run rẩy lại không phát ra bất kì âm thanh nào.
“Không cần sợ hãi, giống tôi hôm qua vậy, không khó chịu đi.” Trác Thích Nghiễn mê đắm nhìn Diệp Thiếu Cảnh, ngón tay tái nhợt trượt từ gò má xuống cổ cậu, tựa như đang vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật, rồi lại đem hạ thể sưng đỏ ma sát lên đùi cậu, động tác nhìn như *** ô nhượng người ta mặt đỏ tai hồng, nhưng dù vậy, một chút cũng không giảm khí chất tao nhã trên người hắn.
Diệp Thiếu Cảnh thẹn thùng quay đầu đi, Trác Thích Nghiễn hôn lên cần cổ bóng loáng, đôi môi ôn nhu lửa nóng, đầu lưỡi ướt át liến thượng ***g ngực phập phồng, phát hiện thân thê cậu khẽ run rẩy, *** mầ gặm cắn mẫn cảm nổi lên trước ngực, nói đó tối qua bị đùa bỡn đến đỏ tươi ướt át, lần nữa bị gặm cắt, hút cùng ma sát nhiều lần, vừa đau đau lại vừa kích thích, mang tới toàn thân cậu một khoái cảm khó nói lên lời, cố gắng giơ tay đẩy bả vai Trác Thích Nghiễn ra.
Hắn tựa hồ hiểu được ý cậu, rời đi đầu nhũ cương cứng bị gặm đến sáng bóng mê người: “Chịu không nổi?” ngón tay tinh xảo còn gẩy gẩy tùy ý nhéo nhéo vài cái kích thích.
“Không cần sờ…” Diệp Thiếu Cảnh rên rỉ bằng giọng mũi.
“Vậy nơi khác thì được?” Trác Thích Nghiễn hôn hôn gò má cậu, nhìn lông mi vì thẹn thùng mà run rẩy, khiến dục vọng hắn càng trướng đến phát đau, mãnh liệt hôn môi cậu, tách ra hai chân thon dài khép lại gắt gao, cường ngạnh cố định hai bên thân thể, rồi sau đó đầu lưỡi mang hương vị *** tục liếm láp đùi non, nơi đó vẫn còn lưu lại ấn kí xanh tím tối qua miệng lưỡi đi qua liền lưu lại một phiến quang *** mỹ sáng bóng…
“Ngô…buông…”Diệp Thiếu Cảnh ngửa đầu thở dốc, ngón tay gắt gao mà bấu vào vai hắn, đẩy thân thể hắn ra, nhưng lại tại đầu lưỡi tinh xảo liếm láp dục vọng cương cứng mà mất đi khí lực: “Ân…ngô…”
Tùy ý biến hóa góc độ kích thích, dục vọng không ngừng trướng lớn, dịch thủy trong suốt ồ ồ chảy ra, thân thể bị chà đạp dâng lên *** nóng bỏng, hỗn loạn mà mê say, nhượng cậu chống cự càng ngày càng suy yếu, bất giác đáp lại trêu chọc của Trác Thích Nghiễn, ôn nhu ôm lại hắn, vuốt ve bả vai cường tráng, đem y phục của hắn thoát đi.
Động tác gần như khiêu khích khiến mắt Trác Thích Nghiễn đỏ lên, không thể tin mà nắm cằm Diệp Thiếu Cảnh: “Em đang câu dẫn anh sao?”
“Rất nóng…” Diệp Thiếu Cảnh hô hấp hỗn độn, lòng bàn tay lửa nóng chạm lên da thịt mát lạnh, thoáng chốc giảm bớt nhiệt độ trong cơ thể, phát hiện da thịt bóng loáng rắn chắc chảy đầy mồ hôi, không khỏi vuốt ve lau đi.
Trác Thích Nghiễn ôm lấy thắt lưng Diệp Thiếu Cảnh, đồng tử mê ly dần trở nên tối đen, ngón tay trước hậu huyệt mạnh mẽ đâm vào, nơi đó lập tức khẩn trương thít chặt lại, tựa như xử nữ trúc trắc.
“Chặt như thế, là đang sợ hãi sao?” Dứt lời, cúi đầu chôn giữa hai chân cậu, đầu lưỡi phấn nộn tà ác liếm qua dục vọng dương cương, từ đinh căn nguyên dục vọng trượt xuống dưới, rơi vào đáy u cốc thâm thúy lại liếm đi lên.
“Đừng đụng nơi đó…” mãnh liệt xấu hổ khiến Diệp Thiếu Cảnh bối rối chống cự, lại bị Trác Thích Nghiễn mãnh liệt cô trụ thắt lưng, mặc kệ giãy dụa thế nào cũng không thoát, cư như vậy đầu lưỡi giảo hoạt chơi đùa với chỗ tư mật, xúc cảm rõ ràng từ nơi bí ẩn liên tục truyền tới đại não, hành vi mất thể diện như vậy vượt quá năng lực phạm vi thừa nhận của cậu, nhưng ngay cả một chút khí lực cũng không có.
Mà Diệp Thiếu Cảnh không biết, mỗi khi cậu bất lực suy yếu rên rỉ cùng thân thể đỏ ửng càng khiến dục hỏa Trác Thích Nghiễn tăng vọt, hận không thể ngăn chặn hung hăng thao lộng cậu, đầu lưỡi trêu chọc huyệt khẩu, thăm dò mà chọc chọc vào bên trong, lập tức nghe được tiếng thở dốc của Diệp Thiếu Cảnh, đầu lưỡi mãnh liệt đâm vào nội vách tường hữu lực mà đảo quanh.
Một cảm giác tê dại truyền dọc sống lưng Diệp Thiếu Cảnh, tình cảnh xấu hổ này lệnh đầu óc đang say rượu tỉnh lại: “Nha… đi ra ngoài…” nhưng hai chân bị tách càng rộng, toàn bộ hạ thân đều lõa lồ dưới mắt Trác Thích Nghiễn, tùy ý bị chơi đùa, đùi non mẫn cảm nhiều lần bị vuốt ve, cơ thể gần như rơi vào trạng thái muốn ngất d, thì đầu lưỡi vẫn tra tấn cậu lại rút ra, khí quan hưng phấn bị bàn tay trắng nõn của hắn bao lấy.
End 68 <ins class="adsbygoogle"
Danh sách chương