Trước lời phủ nhận của Ngôn Chính Phàm, Sở Hạ không những không yên lặng mà còn tiến lại gần phía anh, giọng đầy thách thức:
- "Dù sao bây giờ con cũng đã mười tám tuổi, có quyền được yêu đương."
Nghe cô nói thế, Ngôn Chính Phàm lập tức bác bỏ những suy nghĩ yêu đương đang dần hiện lên trong đầu cô, anh trầm giọng nói:
- "Con vẫn còn nhỏ, chưa thể yêu được. Hơn nữa, mẹ của con đã nhờ chú trông chừng con."
- "Chú không phải là cha của con. Chú không có quyền cấm chuyện con yêu đương với ai khác. Hơn nữa, con cũng muốn thử cảm giác nụ hôn của người trưởng thành là như thế nào?"
Dứt lời, Sở Hạ tiến về phía cửa. Ngay khi cô vừa chạm tay vào nắm cửa liền cảm nhận một lực mạnh từ phía sau, nhanh chóng kéo người cô lại. Sở Hạ chưa kịp định thần thì khóe môi đã bị anh chiếm lấy. Ngay lập tức, cô tỏ ra hoảng sợ mà đẩy người anh ra, tức giận nói:
- "Chú Phàm, chú đang làm gì vậy?"
- "Chẳng phải con muốn nếm thử cảm giác nụ hôn của người trưởng thành sao? Chú sẽ cho con toại nguyện."
Dứt lời, anh ôm chặt lấy eo cô, sau đó hôn mãnh liệt hơn. Vì Sở Hạ chưa có kinh nghiệm hôn môi ai bao giờ cho nên cô vô cùng lúng túng. Thoáng chốc, bên trong khoang miệng cô đã bị Ngôn Chính Phàm làm càn khắp nơi. Miệng anh không ngừng mút chặt lấy bờ môi bé nhỏ, mọng nước của cô, cứ thế mà triền miên hôn lấy. Vài phút sau, từ thái độ ngang bướng muốn chống đối anh, Sở Hạ lại trở thành một mèo con bé nhỏ, ngoan ngoãn để yên cho anh làm càn. Cô nhắm mắt, tận hưởng nụ hôn đầu mà không hay biết rằng hai vành tai của anh cũng đã đỏ ửng cả lên.
Hơi thở của cả hai cũng trở nên nóng ấm, nhịp tim cũng vì thế mà dao động. Mãi một lúc sau, nhận ra hành động sai trái của bản thân, Ngôn Chính Phàm lập tức buông người cô gái nhỏ, khó xử nói:
- "Xin...xin lỗi. Chú...chú không biết bản thân đang làm gì nữa. Con, hãy quên chuyện vừa xảy ra nhé."
Vừa nói, anh vừa cúi đầu nhìn xuống sàn. Đến mức không dám nhìn vào gương mặt của cô, sau đó xoay người bước trở ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Về phần Sở Hạ, cô vẫn còn bỡ ngỡ trước nụ hôn vừa rồi mà vô thức đưa tay chạm lên bờ môi đỏ mọng có vài dấu vết mà anh để lại. Hóa ra, hôn môi là thế này à? Khi trước cô cứ ngỡ mình đã sớm mất nụ hôn đầu vì đã nhiều lần chạy đến hôn vào má của Ngôn Chính Phàm. Nhưng bây giờ cô mới nhận ra, nụ hôn đầu của mình đến giờ mới bị cướp mất bởi anh.
Ngôn Chính Phàm chậm rãi bước xuống lầu. Trong đầu anh bây giờ chỉ toàn hình ảnh bản thân khi nãy, mạnh bạo chủ động hôn Sở Hạ. Chẳng hiểu tại sao giây phút ấy anh lại bá đạo đến thế. Hơn nữa, còn cướp lấy nụ hôn đầu của cô. Thử hỏi anh làm sao có thể đối diện với cô nữa chứ? - "Chính Phàm, anh làm gì ở trên lầu mà lâu thế?"
Tạ Diệu Linh trong khi chờ đợi anh xuống đã uống gần hết bình trà. Ngay khi thấy người xuất hiện liền lập tức hỏi han. Diệu Tường ở bên cạnh cũng tò mò, hỏi:
- "Chú Phàm, sao tai chú đột nhiên đỏ thế kia?"
Ngay lập tức, anh nhanh chóng bịt kín hai bên tai của mình rồi lạnh giọng đáp:
- "Cảm ơn hai mẹ con đã đến đây. Nhưng mà hiện tại anh thấy không được khỏe trong người."
Tạ Diệu Linh nhìn thấy sắc mặt Ngôn Chính Phàm có chút biến sắc. Gương mặt của anh cũng đỏ ửng theo cho nên đoán rằng có lẽ anh đã bị sốt liền lo lắng nói:
- "Vậy thì anh mau lên phòng nghỉ ngơi đi. Lần khác, em và Diệu Tường sẽ đến thăm anh."
- "Đúng vậy. Con cũng muốn đến đây trò chuyện cùng Sở Hạ."
Diệu Tường vui vẻ nói nhưng nào hay biết ánh mắt của Ngôn Chính Phàm đang lườm liếc anh. Không ngờ sau mấy năm không gặp, bản tính anh ngày càng trở nên muốn chiếm hữu hơn so với lúc trước và cảm giác mỗi khi anh nhìn Sở Hạ cũng trở nên đặc biệt, cảm thấy vô cùng khó chịu mỗi khi có người con trai khác đến gần cô.
- "Dù sao bây giờ con cũng đã mười tám tuổi, có quyền được yêu đương."
Nghe cô nói thế, Ngôn Chính Phàm lập tức bác bỏ những suy nghĩ yêu đương đang dần hiện lên trong đầu cô, anh trầm giọng nói:
- "Con vẫn còn nhỏ, chưa thể yêu được. Hơn nữa, mẹ của con đã nhờ chú trông chừng con."
- "Chú không phải là cha của con. Chú không có quyền cấm chuyện con yêu đương với ai khác. Hơn nữa, con cũng muốn thử cảm giác nụ hôn của người trưởng thành là như thế nào?"
Dứt lời, Sở Hạ tiến về phía cửa. Ngay khi cô vừa chạm tay vào nắm cửa liền cảm nhận một lực mạnh từ phía sau, nhanh chóng kéo người cô lại. Sở Hạ chưa kịp định thần thì khóe môi đã bị anh chiếm lấy. Ngay lập tức, cô tỏ ra hoảng sợ mà đẩy người anh ra, tức giận nói:
- "Chú Phàm, chú đang làm gì vậy?"
- "Chẳng phải con muốn nếm thử cảm giác nụ hôn của người trưởng thành sao? Chú sẽ cho con toại nguyện."
Dứt lời, anh ôm chặt lấy eo cô, sau đó hôn mãnh liệt hơn. Vì Sở Hạ chưa có kinh nghiệm hôn môi ai bao giờ cho nên cô vô cùng lúng túng. Thoáng chốc, bên trong khoang miệng cô đã bị Ngôn Chính Phàm làm càn khắp nơi. Miệng anh không ngừng mút chặt lấy bờ môi bé nhỏ, mọng nước của cô, cứ thế mà triền miên hôn lấy. Vài phút sau, từ thái độ ngang bướng muốn chống đối anh, Sở Hạ lại trở thành một mèo con bé nhỏ, ngoan ngoãn để yên cho anh làm càn. Cô nhắm mắt, tận hưởng nụ hôn đầu mà không hay biết rằng hai vành tai của anh cũng đã đỏ ửng cả lên.
Hơi thở của cả hai cũng trở nên nóng ấm, nhịp tim cũng vì thế mà dao động. Mãi một lúc sau, nhận ra hành động sai trái của bản thân, Ngôn Chính Phàm lập tức buông người cô gái nhỏ, khó xử nói:
- "Xin...xin lỗi. Chú...chú không biết bản thân đang làm gì nữa. Con, hãy quên chuyện vừa xảy ra nhé."
Vừa nói, anh vừa cúi đầu nhìn xuống sàn. Đến mức không dám nhìn vào gương mặt của cô, sau đó xoay người bước trở ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Về phần Sở Hạ, cô vẫn còn bỡ ngỡ trước nụ hôn vừa rồi mà vô thức đưa tay chạm lên bờ môi đỏ mọng có vài dấu vết mà anh để lại. Hóa ra, hôn môi là thế này à? Khi trước cô cứ ngỡ mình đã sớm mất nụ hôn đầu vì đã nhiều lần chạy đến hôn vào má của Ngôn Chính Phàm. Nhưng bây giờ cô mới nhận ra, nụ hôn đầu của mình đến giờ mới bị cướp mất bởi anh.
Ngôn Chính Phàm chậm rãi bước xuống lầu. Trong đầu anh bây giờ chỉ toàn hình ảnh bản thân khi nãy, mạnh bạo chủ động hôn Sở Hạ. Chẳng hiểu tại sao giây phút ấy anh lại bá đạo đến thế. Hơn nữa, còn cướp lấy nụ hôn đầu của cô. Thử hỏi anh làm sao có thể đối diện với cô nữa chứ? - "Chính Phàm, anh làm gì ở trên lầu mà lâu thế?"
Tạ Diệu Linh trong khi chờ đợi anh xuống đã uống gần hết bình trà. Ngay khi thấy người xuất hiện liền lập tức hỏi han. Diệu Tường ở bên cạnh cũng tò mò, hỏi:
- "Chú Phàm, sao tai chú đột nhiên đỏ thế kia?"
Ngay lập tức, anh nhanh chóng bịt kín hai bên tai của mình rồi lạnh giọng đáp:
- "Cảm ơn hai mẹ con đã đến đây. Nhưng mà hiện tại anh thấy không được khỏe trong người."
Tạ Diệu Linh nhìn thấy sắc mặt Ngôn Chính Phàm có chút biến sắc. Gương mặt của anh cũng đỏ ửng theo cho nên đoán rằng có lẽ anh đã bị sốt liền lo lắng nói:
- "Vậy thì anh mau lên phòng nghỉ ngơi đi. Lần khác, em và Diệu Tường sẽ đến thăm anh."
- "Đúng vậy. Con cũng muốn đến đây trò chuyện cùng Sở Hạ."
Diệu Tường vui vẻ nói nhưng nào hay biết ánh mắt của Ngôn Chính Phàm đang lườm liếc anh. Không ngờ sau mấy năm không gặp, bản tính anh ngày càng trở nên muốn chiếm hữu hơn so với lúc trước và cảm giác mỗi khi anh nhìn Sở Hạ cũng trở nên đặc biệt, cảm thấy vô cùng khó chịu mỗi khi có người con trai khác đến gần cô.
Danh sách chương