Edit: Tiêu

Beta: Tuyết

Hơi nóng chậm rãi bốc lên, căn phòng nhỏ cũng dần trở lên ấm áp.

“Vì sao không đón năm mới ở nhà?” Rất lâu sau, Triệu Hải Dương mới do dự hỏi.

“Tôi nói rồi mà, chỉ thấy không yên tâm, muốn cùng cậu thôi!” Trác Kiệt không ngẩng đầu, tiếp tục lột vỏ hành.

“Đừng gạt tôi, tôi không có ngốc như vậy! Tôi biết, anh không vui! Trong nhà gặp chuyện gì à! “Cũng không có gì, cả nhà trách tôi ở xa gia đình quá, nên muốn tìm một công việc cho tôi, bảo tôi phải đóng cửa tiệm hoa, lại tìm cho tôi một cô gái bắt tôi phải đi xem mắt.” Trác Kiệt vẫn cúi đầu nói như cũ.

“Vậy sao?” Triệu Hải Dương không nghĩ đến kết quả hỏi ra lại thế này, đột nhiên giữa lúc đó, cảm thấy trái tim mình như tàn một nửa. Cho tới bây giờ cũng không hy vọng quá xa vời gì, chỉ muốn được ở bên cạnh cậu lâu một chút, lại chẳng ngờ, đã phải chia xa sớm như vậy.

“Ha ha!” Triệu Hải Dương cười gượng, “Như thế cũng rất tốt mà, anh làm trong tiệm bán hoa cũng không phải kế sách lâu dài, ở bên cạnh cha mẹ, có một người vợ đẹp và những đứa con ngoan, chẳng phải luôn là mục tiêu người ta muốn hướng tới sao!”

“Cậu nghĩ như vậy à?” Trác Kiệt ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Hải Dương.

Gần như cao bằng nhau, nên hai ánh mắt giao đối thẳng tắp, tuy rất muốn thổ lộ cảm xúc trong lòng, nhưng hai bên đều im lặng.

Hồi lâu vẫn chưa thấy Triệu Hải Dương trả lời, Trác Kiệt khẽ thở dài, xoay người lấy một túi bánh chẻo đông lạnh ra, đưa cho Triệu Hải Dương, “Luộc bánh chẻo đi, nước sôi rồi kìa.”

Triệu Hải Dương nhận lấy túi bánh chẻo, xé gói bọc, đổ cả một túi bánh vào trong nồi, tiếng bánh chẻo “xì xèo xì xèo” rơi xuống đáy nồi, tựa như chạm vào đáy lòng hắn, đồng thời cũng chạm vào trái tim hắn.

“Triệu Hải Dương, cậu biết không? Tôi đã cãi nhau với người nhà mình.” Trác Kiệt nhìn chằm chằm vào miếng bánh chẻo màu trắng đang nhào lộn trong nồi, “Tôi không muốn nhờ vả bọn họ tìm việc làm cho tôi, tôi không muốn bọn họ tìm một cô gái để tôi thân cận, tôi không muốn rời khỏi cửa tiệm Hương Hoa của tôi, tôi cũng không muốn rời xa…”

Nói đến đây, Trác Kiệt như bị mắc nghẹn, cậu không biết có nên nói ra hay không… Không thể nói được, nếu nói ra kết quả sẽ ra sao, không chuyện gì có thể biết rõ, cậu sẽ không làm điều ấy.

“Không muốn rời xa gì?” Gọng nói của Triệu Hải Dương đã hơi khàn khàn, hắn sững sờ nhìn Trác Kiệt, mong đợi mà nhìn bờ môi cậu, giống như ngay sau nơi đó có thể tuôn ra lời mình muốn nghe.

“Ha ha ha!” Đột nhiên Trác Kiệt cười lớn tiếng, “Ôi trời, Triệu Hải Dương, cậu căng thẳng như vậy làm gì, trông chừng kìa, bánh chẻo sẽ chín ngay đó, thật ra tôi đang rất đói, ngồi xe lửa mấy giờ liền, cơm trưa cũng đã được ăn đâu!”

“Không muốn rời xa gì?” Triệu Hải Dương không hề cử động, hoặc chỉ đang thì thậm tự hỏi.

Trác Kiệt đoạt lấy muôi vớt trong tay hắn, vớt bánh chẻo ra bát, vừa đi về phía bàn ăn, vừa nói: “Thật vật vả mới có một nhân viên là Hải Dương chịu khó lại dễ bắt nạt như thế, tôi không cam lòng rời khỏi nha, tôi cần phải làm một ông chủ hưởng thụ đã mới được chứ!”

Triệu Hải Dương cũng bật cười, hắn không muốn tra hỏi lời nói sâu xa của Trác Kiệt thêm nữa, nhưng từ nét mặt đó, hắn biết, Trác Kiệt thật sự không muốn rời đi.

Triệu Hải Dương vừa sắp xếp bát đĩa, vừa ném cái gì đó lên giường,

“Sách gì vậy?” Trác Kiệt đang lau bát, cũng liếc sang một cái,

“Không có gì!” Triệu Hải Dương có hơi quýnh lên, hắn vọt qua hai bước, đoạt mấy quyển sách Trác Kiệt đang cầm trên tay rồi thu hồi hết số còn lại, nhét ở dưới chăn, “Thật sự không có gì?”

Ban đầu Trác Kiệt sửng sốt, tiếp theo cười nói: “Sách gì mà thần bí thế, không dám để tôi coi? Đừng nói là…” Trác Kiệt nói đến đây, lại bật cười hi hi.

“Không phải không phải, anh đừng nghĩ tôi như vậy.” Triệu Hải Dương hơi xấu hổ, xua tay, sau đó vội vàng bưng thức ăn lên bàn.

“Chỉ có một cái ghế, thật ngại, anh ngồi đi, tôi ngồi trên giường cũng được.” Triệu Hải Dương mang một cái ghế đến cho Trác Kiệt.

Lúc này, Trác Kiệt cũng đã mở một chai rượu đế, “Lễ mừng năm mới, chúng ta không uống một chén cũng không được a. Đến đây!”

Trác Kiệt rót rượu vào trong chén cho hai người, bưng lên, đưa cho Triệu Hải Dương một ly.

“Hải Dương, chúc mừng năm mới! À, chúc cả tiệm bán hoa của chúng ta sang năm mới sẽ ngày càng phát đạt hơn nữa.”

Tuy rằng rất lạnh, nhưng có vài chén rượu lót bụng, toàn thân hai người cũng dần nóng lên. Giờ đây lại có một loại trầm mặc khác thường đang cố chấp chen ngang giữa hai người. Yên lặng cơm nước xong, yên lặng thu dọn bát đĩa, yên lặng ngồi một chỗ đối diện nhau mà không ai nói gì.

“Chỗ này của cậu cũng không có TV máy tính gì sao?” Vì muốn phá bỏ sự im ắng, vẫn là Trác Kiệt lên tiếng.

“Anh nghĩ rằng tôi là anh sao, ông chủ nhỏ, dù sao tôi chỉ là một người làm công, có chỗ che chắn gió mưa, ăn cơm ngủ nghỉ đã tốt lắm rồi, cũng không yêu cầu nhiều thứ xa vời như vậy! Không thì, anh tăng thêm chút tiền lương cho tôi đi?” Triệu Hải Dương cười hì hì, chìa bàn tay về phía Trác Kiệt.

“Thật đáng ghét, năm mới tết nhất, đã đòi nợ người ta! Không có!” Trác Kiệt hung hăng tét vào lòng bàn tay đang chìa ra trước mắt, “Bộp”.

“Oa, đau quá, đại ca, anh đánh nhẹ một chút là được rồi, không cho thì không cho, lòng tôi đã bị tổn thương, còn muốn thân thể tôi cũng như vậy sao!” Triệu Hải Dương ôm tay ngã xuống giường, cau mày, cười nói.

Trác Kiệt hơi sửng sốt, đến bên giường, ngồi ở mép giường, cẩn thận kéo bàn tay Triệu Hải Dương qua, lo lắng hỏi: “Đau thật sao? Không thể nào, tôi không dùng lực mà!” Nói xong, Trác Kiệt nâng bàn tay Triệu Hải Dương lên trước mắt, “Ah, chỉ hơi đỏ một chút, nhưng mà, đừng khoa trương quá mức vậy chứ!”

Triệu Hải Dương nhìn người mình đã yêu đang gần ngay trước mắt, Trác Kiệt đưa lưng về phía ngọn đền nên không thấy rõ gương mặt, cảm thấy ngón tay kia đang chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay của mình, đột nhiên hắn cảm thấy hốc mắt hơi nóng lên, men rượu đã quay cuồng trong lòng ngực, cũng cảm thấy hơi thở bắt đầu nóng hầm hập. ‘Thật hy mọng cứ vĩnh viễn nhìn em như vậy, mãi mãi ở bên cạnh em’.

Nghĩ đến đây, Triệu Hải Dương lật bàn tay, đột nhiên ghì chặt lấy tay Trác Kiệt, “Lừa anh đó, không đau chút nào cả!”

“Ha ha, ông chủ cũng dám lừa gạt, cậu muốn bị đuổi việc chứ gì?” Nói xong, Trác Kiệt rút bàn tay đang bị nắm chặt ra, hà hơi vào hai tay rồi chà xát vài cái, sau đó với tay hướng tới xương sườn Triệu Hải Dương, cù ngứa hắn.

“Ha ha ha…” Có phải do men rượu đã thấm vào cơ thể nên mới mẫn cảm như vậy, giờ đây là ngứa là tê dại là yếu mềm, cuối cùng Triệu Hải Dương cảm thấy không thể chịu nổi được nữa, bỗng nghiêng người, giữ lấy hai tay Trác Kiệt, gắt gao đè dưới thân.

Trác Kiệt vùng vẫy vài cái, những vẫn không thoát, nên đành từ bỏ, mở miệng cầu xin tha thứ: “Ha ha, tôi sai rồi, thả tôi ra đi,”

Nhìn người kia vì dùng sức mà mặt đỏ lên, nhìn người kia vì men rượu mà mắt đã hơi lờ mờ, nhìn đôi môi mềm mại trơn bóng kia, rột cuộc Triệu Hải Dương không nhịn được nữa, lập tực hôn lên, ngoài sự chần chờ trong chớp mắt, Triệu Hải Dương cảm thấy là sự nhiệt tình đáp lại.

Bản tiếng trung:

金风玉露一相逢, 便胜却人间无数.

天雷勾动地火, 干柴碰到烈火.

Hán việt:

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ.

Thiên lôi câu động địa hỏa, kiền sài bính đáo liệt hỏa.

Dịch thơ:

Gió vàng sương ngọc khi gặp lại, hơn hẳn bao lần ở nhân gian.

Thiên lôi (sấm trời) câu nối địa hoả (lửa đất), củi khô gặp phải lửa cháy.

Dòng đầu “Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ.” là mình có tham khảo ở thivien, đó là 1 đoạn trong Thước kiều tiên của Tần Quán, còn dòng sau thì không biết nữa, tác giả ghép thơ hay sao ấy =.=”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tác giả bày tỏ, không có năng lực viết H a!

Bản tiếng trung:

风玉露一相逢, 便胜却人间无数.

天雷勾动地火, 干柴碰到烈火.

Hán việt:

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ.

Thiên lôi câu động địa hỏa, kiền sài bính đáo liệt hỏa.

Dịch thơ:

Gió vàng sương ngọc khi gặp lại, hơn hẳn bao lần ở nhân gian.

Thiên lôi (sấm trời) câu nối địa hoả (lửa đất), củi khô gặp phải lửa cháy.

Dòng đầu “Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô sổ.” là mình có tham khảo ở thivien, đó là 1 đoạn trong Thước kiều tiên của Tần Quán, còn dòng sau thì không biết nữa, tác giả ghép thơ hay sao ấy =.=”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tác giả bày tỏ, không thể viết H a!

Chú giải:

*Bánh chẻo: (nhiều người gọi là sủi cảo) là món ăn truyền thống rất nổi tiếng của người Hoa và từ lâu cũng còn xa lạ với khẩu vị người Việt, bánh Chẻo mà theo quan niệm của người Trung Quốc sẽ đem lại may mắn cho người thưởng thức.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện