Căn biệt thự cao cấp cách Cố gia đại trạch không xa.

Từ Diễm Lâm là vợ của Cố Việt Thành. Bà ta ngồi cạnh chồng mình khóc thút thít.

"Em thì không sao, dù gì nhiều năm nay cũng đã quen rồi. Nhưng còn Việt Bân. Đó là cháu ruột của ông ấy. Đứa nhỏ này thật là đáng thương."

Cố Việt Thành trầm tư suy nghĩ. Lão già thật sự không có ý tiếp nhận mẹ con bọn họ. Vậy thì đừng trách ông.

"Bà yên tâm, vài ngày nữa ở Cố gia có một buổi tiệc tối. Tôi nghe ngóng được là tiệc gặp mặt với Lâm gia. Thằng con lớn ngu xuẩn bỏ đi, thì mối hôn sự này để Việt Bân nắm lấy cơ hội."

Nhắc người người liền xuất hiện. Cố Việt Bân gõ cửa sau đó bước vào. Từ Diễm Lâm thấy con trai cưng của bà ta đến liền ho liên tục không ngừng. Mấy năm này ba ta có bệnh về phổi, hở trời trở lạnh liền đau và khó chịu. Biết con trai rất quan tâm mình nên bà càng ho, nét mặt lộ ra chút buồn tủi:

"Đứa con số khổ của tôi."

Cố Việt Bân đi đến ôm lấy mẹ mình, vuốt lưng để bà thông thuận hơi thở hơn:

"Mẹ đừng buồn, những thứ mẹ muốn con sẽ lấy về cho mẹ."

Từ Diễm Lâm gật đầu nở nụ cười. Bà tin con trai bà có thực lực. Để xem thằng con phế vật của mụ đàn bà bị ép điên kia sẽ làm được tích sự gì.

[...]

Tối nay Thiệu Viễn đại diện Lục Thị đi đến một khu KTV để gặp đối tác. Anh ta ngồi bàn công chuyện một chút thì thấy ngộp ngạt quá do bị kính rượu liên tục nên quyết định đi ra ngoài hóng gió, tiện tay hút một điếu thuốc thư thả.

Lúc đứng trên hành lang liền thấy một nhóm người quen thuộc. Trong đó anh biết hai người là Tinh Đằng và Hạ Thuỵ. Vì hai người này hôm trước anh ta đã dẫn đi tham quan vườn nông sản, ký kết hợp đồng không lâu đương nhiên không thể nhìn lầm.

Hôm nay bọn họ cũng mặc vest chỉnh tề, nhưng đi sau một người có vẻ cấp cao hơn bọn họ. Thiệu Viễn chỉ nhìn thấy được sườn mặt người kia, rất quen nhưng không xác định là thấy ở đâu rồi. Với anh cũng đang có men rượu trong người, cứ dụi mắt nhìn cho rõ, thế là càng dụi càng nhoè.

Định bước tới chào hỏi đôi câu thì bọn họ đã vào thang máy rồi nên thôi vậy.

[...]

"Cố Tổng cậu cũng nên nể mặt uống với tôi một ly chứ?" một vị giám đốc đưa ly đến trước mặt cậu.

Cố Gia Vận đành phải đáp lại. Bây giờ cậu tự mình ra ngoài bươn chải, không chỉ biết có mình, còn có chén cơm của anh em cả công ty. Trọng trách nhiều nên không thể lên giọng điệu thiếu gia hơn người trước đây được.

"Mời..!!"

Sau khi mọi người về hết. Cố Gia Vận ối xanh cả mặt. Tửu lượng cậu không cao, bao tử có vấn đề.

Hạ Thuỵ và Tinh Đằng sót hết cả ruột gan. Nên biết Cố Gia Vận rất ghét trên người ai có mùi rượu nực nồng. Giờ này cậu lấm lem như vậy chắc tự chán ghét bản thân lắm.

"Cái tên Trần tổng đó cũng thật là, cố tình ép người mà." Hạ Thuỵ vừa vuốt lưng Cố Gia Vận vừa hậm hực lên án.

Tinh Đằng đến quầy lễ tân lấy cho cậu ít nước ấm, cậu ta cũng uống không ít, nhưng không đến nổi:

"Cũng may hợp đồng thuận lợi. Mình đòi điều kiện khá tốt, nên bị hắn cho ăn hành một chút cũng đáng mà."

Cố Gia Vận uống nước xong cũng đỡ hơn. Cậu nhìn đồng hồ, chân mày nhíu thật chặt.

"Nhanh! Đưa tôi về nhà." Đã khuya lắm rồi, Nhu Nhu của cậu sẽ lo lắng.

[...]

Cố Gia Vận về tới nhà đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Phòng chờ tắt đèn, phòng làm việc cũng không thấy ai. Chỉ có phòng ngủ có ánh đèn vàng mờ. Chắc hẳn cô ấy đã đi ngủ. Tuy không như dự tính sẽ có người chờ mình, trong lòng có chút mất mác nhẹ. Nhưng thật sự cậu cũng mong cô ấy đừng thấy sự nhếch nhát này của mình.

Cố Gia Vận nhanh chóng vào phòng tắm, tắm thật kỹ, thật lâu. Sau đó cậu còn kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần xác định không có mùi gì mới rón rén bước vào phòng ngủ.

Người bên cạnh ngủ say, Cố Gia Vận hôn má cô một cái, sau đó cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Trời còn chưa sáng Lục Mạn Nhu đã vì hơi thở nóng hổi của người bên cạnh mà thức giấc.

Cô lấy tay sờ trán cậu.

"Nóng quá, anh sốt rồi." Đi đâu cả đêm khuya mới về còn sốt cao như vậy. Lay người mãi vẫn không có dấu hiệu tỉnh. Cô lại sợ, sợ như lần trước bệnh cũ tái phát.

Giờ này dì Thiền chưa đến, cô không biết xử lý sao, đành gọi cấp cứu.

Một giờ sau ở bệnh viện:

"Bác sĩ anh ấy không sao chứ? Có phải do bệnh cũ tái phát không?"

Cô nhìn người sốt đến mê man trên giường bệnh, lòng đột nhiên rối bời. Lúc đầu Lục Mạn Nhu chỉ muốn chịu trách nhiệm cho đến khi người này mất đi. Nhưng mà con người không phải sỏi đá. Cô lại tham lam, muốn càng nhiều, hi vọng cậu có thể ở bên cạnh cô lâu hơn. Cô đơn quen rồi thì không nói, nhưng vừa thoát khỏi nó, tìm được hơi ấm thì con người ai không tham luyến thôi. Cô cũng không ngoại lệ, cô thừa nhận mình thích cậu ta, càng ngày càng không dứt ra được.

Bác sĩ thấy cô gấp đến độ người kia như chỉ còn lại một hơi thở, ông liền chấn an:

"Cậu ấy vì uống chất kích thích, nên bệnh bao tử tái phát, kèm tắm nước lạnh ban đêm nên bệnh càng nặng hơn, tôi đã tiêm thuốc và kiểm tra hiện tại cậu ấy ổn rồi. Cô đừng quá lo lắng."

Lục Mạn Nhu nghe xong thở dài gật đầu. Bác sĩ định đi ra ngoài thì cô còn nhớ một việc:

"Khoan đã! Ngài vui lòng kiểm tra tổng quá lại cơ thể cậu ấy giúp tôi. Tôi sợ tác động lần này ảnh hưởng đến bệnh trước đó." thời gian ở bên cô lại rút ngắn đi thì phải làm sao.

Vị bác sĩ: "???" Cô gái à, vẻ mặt này của cô giống như cậu thanh niên đó bị bệnh nan y không bằng. Bác sĩ là chỉ nghĩ vậy thôi còn kiểm tra thì vẫn phải kiểm lại.

"Được, tôi sẽ kiểm tra tổng thể kỹ lại một lần nữa cho cô yên tâm."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện