Cô mua ít trái cây và đồ chơi trẻ em đến gặp Diệp Chính Phàm. Nơi cô đến không phải bệnh viện mà là một phòng khám y học cổ truyền lâu năm, được đặt trong khu nhà cổ cao cấp.

Diệp Chính Phàm đã đứng đó từ xa vẫy tay với cô. Nhiều năm không gặp tình cũ, Lục Mạn Nhu cứ tưởng lòng mình sẽ có chút gì đó xao động tuổi trẻ, nhưng giờ lại bất ngờ, cô khi đối mặt với nụ cười tựa thanh xuân của người xưa, cũng chỉ đáp lại bằng một nụ cười không hơn không kém. Loại cảm giác như trút bỏ được mọi thứ trong quá khứ, chấp nhận tất cả của hiện tại, nó thật nhẹ nhàng khoan khoái làm sao.

"Đã lâu không gặp."

"Um! Đã lâu không gặp." Diệp Chính Phàm nhìn sang bên liền giới thiệu:

"Đây là con gái anh. Chào cô đi con."

Sau đó anh còn nói với con bé rằng:

"Cô là ân nhân của cha con mình, nếu không có cô ra tay giúp đỡ, bệnh của con sẽ khó được chữa lành, sẽ phải chịu đau thêm thêm nhiều ngày."

Bé gái nghe vậy liền đi đến bên cạnh Lục Mạn Nhu, dùng đôi bàn tay nhỏ của mình, nắm lấy tay cô:

"Con cám ơn cô."

Sau đó tặng hết chỗ kẹo trong túi bé có cho cô. Lục Mạn Nhu mĩm cười nhận kẹo và vuốt nhẹ đầu đứa trẻ.

"Cảm ơn con, cô sẽ nhận chúng."

Cô bé liền quay sang cha mình nở nụ cười. Diệp Chính Phàm gật đầu với con gái.

Lục Mạn Nhu thấy bé mới vừa trị liệu xong vẻ mặt hơi nhợt nhạt liền đề nghị:

"Chúng ta đến chỗ mát kia ngồi nói chuyện đi."

Cô hỏi thăm sức khoẻ của bé. Mẹ bé bận việc nên không về cùng được, một mình anh phải mang con nhỏ về chữa bệnh, đến tận nơi tìm gặp van xin người ta vẫn từ chối. Tới hôm nay nhờ có một cuộc gọi của cô mới được bắt mạch hốt thuốc.

"Bác sĩ nói chỉ cần châm cứu một lần. Uống thuốc đúng toa ông ấy kê bệnh sẽ thuyên giảm dần theo thời gian."

"Vậy tốt rồi, dự định khi nào trở về." cô hỏi.

"Trong tuần này."

Diệp Chính Phàm nhớ ra một chuyện:

"À! Tiệc cưới của em diễn ra khi nào?"

Lục Mạn Nhu vừa đưa trái cây cho bé ăn, vừa cười:

"Anh đừng có nghe Hiểu Tinh nói lung tung, em còn chưa chuẩn bị cầu hôn người ta. Đợi em đi công tác quan trọng một chuyến về mới chuẩn bị đồ để cầu hôn."

Nghe cách cô nói chuyện, giọng điệu khi nhắc về người kia rất hào hứng. Diệp Chính Phàm biết là cô rất thích người đó.

"Cậu ta chắc rất đặc biệt, mới có thể lọt vào vòng tuyển chọn của em."

Cô ngước nhìn trời thở dài một hơi: "Anh ấy à! trẻ con, tính tình khó chịu, kén ăn vô cùng, lại thích che giấu nhiều thứ. Chẳng có gì tốt, được một điểm duy nhất là sở hữu gương mặt quá đẹp trai thôi."

Cô vừa nói xong lại cười như được mùa.

Diệp Chính Phàm cũng cười:

"Em đấy, từ khi nào đã trở nên mê đắm sắc đẹp rồi."

[...]

Quản gia Mã gọi điện cho cậu bàn về việc bửa tiệc tối giữa Cố Gia và Lâm Gia sắp diễn ra. Cố Gia Vận phải đi một chuyến về nhà cũ, sẵn lâu rồi cũng thăm ông nội.

Cậu thật sự không muốn tham gia bửa tiệc đó chút nào. Nhưng hôm nay cậu Út cũng có mặt.

"Chú điều tra được, anh hai và thằng nhóc Việt Bân đang bên ngoài âm thầm mua lại không ít cổ phần. Bọn họ đang muốn giở trò gì rồi đây."

Cố Lão ngưng con cờ trong tay nhìn lên Cố Sở Tiêu:

"Vậy con có ý kiến gì trong việc này."

Cố Gia Vận cũng nhìn sang cậu Út mình.

"Cha, quan trọng vẫn là người muốn như thế nào thôi."

Còn anh thì không thiếu thực lực để đấu với bọn họ.

Cố Lão thở dài:

"Nó bỏ đi nhiều năm, giờ quay về thật sự trong lòng ta có chút mừng. Nhưng nếu có ý tốt thì cuộc sống sau này của gia đình nó ta sẽ không để chúng nó thiệt thòi, còn quá tham vọng, muốn làm điều xấu thì chỉ trách lão già này không có phước hưởng con cả đưa tang mà thôi."

Ông vừa nói vừa ho, ánh mặt hiện lên sự đau lòng.

Hai người còn lại đều hiểu cho tấm lòng người cha của Cố lão.

Cố Sở Tiêu vỗ nhẹ lên tay cha mình mà an ủi. Anh cũng không muốn đẩy tình cảm anh em trong nhà đi quá xa. Nhưng Cố Lập Thành đã sai nay lại càng sai. Rời khỏi hai mươi năm bỏ lại vợ con. Giờ đem gia đình mới về muốn chiếm hết của con ruột mình. Thật anh là cậu Út cũng không nhìn nổi.

"Tiểu Vận, riêng con nghĩ thế nào."

Cố Gia Vận nảy giờ vẫn thờ ơ không nói gì. Cậu vốn từ đầu không muốn nhảy vô vũng nước đục này.

"Chú có muốn nghe lời thật lòng không?"

Cố Sở Tiêu nhìn cậu chỉ thở dài tiếp.

"Ta biết con hận bọn họ, nhưng hiện tại chúng ta thiếu một nguồn lực, con thì lại không chịu kết thân với nhà họ Lâm. Nghe nói tên nhóc Việt Bân cũng đang có ý định với Lâm tiểu thư. Nếu để nó đạt được thì cuộc đấu này chúng ta rất thiệt hại."

Cố Gia Vận nghĩ tới việc phải liên hôn gia tộc thì mới cứu nổi trận đấu này. Cậu là ghét nhất sự ràng buộc đó trong hôn nhân.

"Chú nên nhớ, có sự việc ngày hôm nay cũng do ngày xưa bọn họ liên hôn không tình cảm mà ra."

Cố Lão nghe được tim ông lại đau.

"Ông nội! Con chưa từng trách ông, nhưng con sẽ không phải người nghe theo sắp đặt của người khác."

[...]

Cố Sở Tiêu thấy bàn tới lui vẫn không có kết quả đành kéo Cố Gia Vận ra ngoài tản bộ hóng gió đổi không khí.

Đi đến một nơi, cậu nghe được tiếng cười quen thuộc, liền đứng từ xa ngoáy nhìn. Cậu nhìn thấy không ai khác là Nhu Nhu nhà cậu. Bên cạnh còn có một người đàn ông cậu chưa từng quen và một bé gái cô đang ôm trên người.

Bọn họ nói chuyện rất chăm chú, cô cười rất nhiều rất vui vẻ. Trước giờ cô chưa bao giờ cười tươi như vậy với cậu, chưa bao giờ nói nhiều như vậy với cậu. Người đàn ông kia thanh lịch nhã nhặn, nhấc tay nhấc chân đều khoan khoái nhẹ nhàng tựa mây trôi nước chảy. Anh ta là ai? Cố Sở Tiêu đi được một đoạn thấy cháu mình đứng chết chân như trời chòng. Anh ta quay lại thì thấy nét mặt nhíu mày, đôi mắt nguy hiểm của nó.

Nhìn theo hướng nó nhìn liền thấy một cô gái. Trong quen mắt lắm. À nhớ ra rồi, là cô gái hôm gặp ở trường đua ngựa.

"Tiểu Vận nhà chúng ta đang ghen à. Lần đầu thấy được bộ mặt đen xì này của con, quá tốt rồi."

Cố Gia Vận nắm thật chặt hai tay:

"Chú Út không yêu bản thân nữa à."

Cậu nói xong lườm chú mình rồi trực tiếp bỏ đi.

"Ơ! Thằng nhóc này đối xử với chú mày vậy sao. Chờ chú mày với nào."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện