Lục Mạn Nhu sau khi em gái mình trình báo sự việc, cô nhíu nhíu mi tâm có chút không hiểu vấn đề. Tinh Đằng nói với cô là về quê thăm ông nội bị bệnh, mà nay trước nhà lại xuất hiện một cụ già tự xưng là ông nội chồng, trên đời không thể trùng hợp như thế.

Thực hiện mấy cuộc gọi liền mới nối máy được với Cố Gia Vận. Vừa bắt máy cô nghe tiếng cười nói xung quanh có chút quen thuộc xong rồi lại im lặng như tờ. Giọng nam nhân của cô cất lên:

"Nhu Nhu đột nhiên em gọi anh có việc gì à?"

Lục Mạn Nhu lúc này đang cần hỏi việc hệ trọng trước mắt người ở nhà cô là ai nên cũng không chú ý những âm thanh gây ồn ào kia.

"Có một ông lão sáng nay đến nhà em làm khách, ông ấy tự nhận ông nội chồng của em. Anh xem có phải thật là ông nội anh?"

Cố Gia Vận vừa dùng một nhánh cây chống lên đường mưa trơn trượt để leo núi. Cậu vừa thu hồi ánh mắt sắc bén cảnh cáo Trình Tranh đi bên cạnh miệng cứ ríu rít vang cả vào điện thoại. Nghe cô hỏi như vậy chắc hẳn ông lão đó chẳng ai khác lại Cố đại lão gia nhà cậu. Thật muốn kêu cô mau thẳng tay đuổi người.

"Ông nội anh khoẻ lại được ít hôm, anh nghe ông nói đùa sẽ đi gặp cháu dâu một chuyến, không ngờ ông lại làm thật." Không biết xấu nổ lết thân già qua đó chơi trò ăn nhờ ở đậu.

"Vậy người ở nhà là ông nội anh thật rồi. Vậy khi nào anh về lại?" Lục Mạn Nhu cũng nhớ con người này lắm rồi.

Cố Gia Vận tay bóp chặt nhánh cây, cậu cũng muốn về, đợi lấy được viên phỉ thuý kia cậu sẽ về nhanh thôi.

"Anh còn ở lại đây xử lý ít việc, em giúp anh chiếu cố ông nội vài hôm nhé. Ông ấy nhà thì nghèo, sống thì sĩ, dùng đồ hơi bị tốn tiền, nhìn có vẻ khó gần nhưng chỉ cần đúng ý là cười khoái chí ngay, rất dễ thu phục."

Cậu quyết bán đứng ông mình một cách trắng trợn.

Cố Gia Vận trực tiếp kể những thứ Cố Lão thích nhất cho cô nghe. Để xem ông của cậu ra đề khó nhưng đều bị đón đề bài trước sẽ có biểu cảm như thế nào.

Lục Mạn Nhu nghe cậu nói một loạt, lấy giấy bút ghi chép lại mọi thứ. Sau đó cho trợ lý Thiệu tìm người mua ngay giúp cô.

[...]

Dì Thiền nán lại tiếp đãi vị khách khó tính này cho đến khi đại tiểu thư quay về.

"Người đâu rồi dì." Lục Mạn Nhu vừa bước vào cửa là gặp dì Thiền trước tiên.

"Ông ấy phía sau cắt tỉa hoa rồi." Dì vừa nói vừa nhíu mày nhìn về phía hậu viện.

"Vậy dì về trước đi, việc còn lại để con xử lý."

Bà không an tâm lắm, ông lão từ đâu đến này đến đây là làm khó nhà bọn họ, ăn nói vô cùng khó nghe. Tiểu thư lại đang mang thai bị ông ấy quát mắng chọc tức thì không tốt.

"Hay tôi ở lại với tiểu thư. Để người một mình già này không an tâm."

Lục Mạn Nhu vỗ vai dì: "Yên tâm, con nghĩ ra đủ cách đối phó ông ấy rồi."

Dì Thiền nhìn cô mang một hộp trà có vẻ rất đắt tiền không tiện hỏi chỉ nửa tin nửa ngờ mà rời khỏi.

[...]

Lục Mạn Nhu đi đến vườn hoa, hoa hai bên đúng đã được sắp xếp lại. Một phần đã được cắt gọn.

"Ông nội." Gọi một tiếng rất thân thiết từ xa.

Cố lão đang cắt tỉa hoa quay lưng về hướng cô, nhưng miệng ông phía này nhếch lên một nụ cười nhẹ như có như không. Lại nghe cô nói tiếp:

"Ông vừa khoẻ lại cần nghỉ ngơi nhiều mấy việc này hôm khác lại từ từ làm. Thấy ông thuộc từng chi tiết nơi này như vậy. Trước đây đã từng đến ư?"

Một người từ xa đến đột nhiên vào nhà lại thông thuộc đường đi nước bước trong đây thật cô cũng có chút bất ngờ với ông ấy.

Cố Lão thở dài quay lại nhìn cô cháu dâu vừa về đến. Ông đánh giá một lượt, ngoại hình sáng ngời tính cách trầm ổn. Chưa gì đã biết dùng chiêu gọi ông nội để lấy lòng ông.

"Đây là nhà của một vị cố nhân. Sau này khi người ấy mất đi gia đình con cháu lại di dân cả, không ngờ lại được cô gái trẻ tuổi như con đây mua lại, thật là có duyên phận."

Lục Mạn Nhu đến bên chiếc bàn, rất tự nhiên ngồi xuống, vừa nghe kể chuyện, vừa tiện tay pha trà. Mẹ cô là một kỳ nữ, từ nhỏ việc gì bà ấy cũng bắt cô phải học đương nhiên là kèm với phải giỏi. Pha trà cũng là do bà ấy tận tay chỉ dẫn, giờ mới có dịp đem ra trổ tài.

"Con là Lục Mạn Nhu rất vui khi ông nội lần đầu đến nhà." Lục Mạn Nhu mỉm cười cúi đầu dâng trà.

Cố Lão đưa tay nhận lấy, ông gật đầu mấy cái như thừa nhận cháu dâu đang dâng trà ra mắt ông nội.

Chu đáo đến thế đúng là rất có dụng tâm. Ông vừa hớp một ngụm trà, lần này không có việc phun ra như buổi sáng mà là từ tốn hớp thêm vài ngụm, mắt hơi híp lại nhìn tách trà trong tay, thật là lâu rồi mới có một người pha đúng vị như vậy. Trà được uống cạn, ông đặt xuống nhìn cô cười:

"Lâu rồi mới có loại cảm giác, ngồi ở nơi xưa, uống lại vị trà đã từ rất lâu này."

Lục Mạn Nhu nở nụ cười đáp: "Ông thích là tốt rồi." Có biết loại trà trên bàn không phải dùng tiền là có thể mua được. Thật may mắn cô có quen biết ít người bạn nhờ họ giúp mới có được một ít.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện