Lục Mạn Nhu về nhà lại không thấy ông nội đâu. Thường ngày giờ này ông ấy sẽ ngồi uống trà phía sau hậu viện. Định lấy điện thoại gọi cho ông thì nghe có tiếng người ở phía cửa chính đi vào, cô nghĩ chắc là ông đi gặp Mã quản gia có công việc. Lục Mạn Nhu liền bước ra xem sao.

Thấy cửa mở đúng là ông nội vào trước tiên. Cô nhanh chân đi lại.

"Ông mới khoẻ lại đi đâu thế này." Hai tay đỡ lấy tay ông.

Cố lão gia tử nhìn cô cười, mắt đá đá về phía sau. Lúc này Lục Mạn Nhu mới thấy người đó là ai. Gương mặt chỉ mới một thời gian không gặp đã gầy đi không ít.

Cố Gia Vận đứng đó nhìn cô, chỉ muốn bay tới ôm vợ mình vào lòng, biết bao là cảm xúc đan xen. Nhưng rồi chỉ nghe cô nói:

"Anh về rồi à! Vào nhà thôi, đứng im bất động đó làm gì."

Sau đó cô liền đỡ ông nội đi vào trong trước.

Mã quản gia cũng có mặt ở đó, ông không định đi vào trong, thấy tình huống cậu chủ nhỏ nhà mình bị làm lơ, thật có tí buồn cười. Cậu chủ còn chưa biết những việc mình làm đã bại lộ hết rồi. Ông chỉ biết vỗ vỗ vai cậu xem như an ủi.

"Phụ nữ đôi lúc là vậy, không có gì đáng ngại đâu, tôi ra xe trước đây." Nói xong ông quay đi.

Cố Gia Vận: "..." Nhu Nhu là đang lạnh nhạt cậu. Cậu mới đi không lâu không lẽ bị thất sủng rồi.

Bên trong nhà Lục Mạn Nhu vào bếp nấu ít món cô mới mang về như mọi khi cho ông nội và cô vào buổi xế chiều này.

"Ông ơi, món hôm nay khá là ngon, con mới hâm nóng lại đây, ông thử xem, món này vừa bổ dưỡng lại dễ tiêu hoá không gây mệt đâu."

Lục Lão gia liếc nhẹ thằng cháu trai mặt đen xì đang ngồi đối diện. Ông múc từng muỗng đưa vào miệng còn diễn tả cảm giác ngon.

"Đúng là mỗi ngày đều một món ngon mới lạ. Tiểu Nhu nhà ta thật quan tâm ông mà."

Cố Gia Vận bĩu môi nhìn ông mình diễn lố, rồi cậu ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt đầy đáng thương.

"Nhu Nhu còn phần của anh đâu?"

Lục Mạn Nhu cũng đang ăn phần của mình, cô chỉ nhẹ giọng trả lời:

"Hôm nay em không biết anh về, đột xuất như vậy nên chỉ có hai phần của ông và em thôi, muốn ăn thì bây giờ còn sớm anh có thể lái xe đi mua. Em đưa địa chỉ cho anh."

Cố Gia Vận: "..." Nhu Nhu thay đổi rồi.

Thấy cậu không đáp cô cũng không nói gì thêm cúi đầu ăn phần của mình.

Cậu hậm hực ngồi đó, đợi hai người họ ăn xong, cô đi vào bếp Cố Gia Vận liền kéo ghế lại gần ông tra hỏi.

"Ông nói đi, trong lúc con đi vắng, ông đã nói xấu điều gì về con có đúng không?" Chỉ có ông nội mới thích chơi xấu anh vậy thôi. Chắc chắn là ông thêm dầu vào lửa làm cậu cháy nhà.

Cố lão gia nghiêm mặt: "Nhóc con, chuyện hai đứa ta biết gì mà nói xấu, ta là đến đây trải nghiệm cảm giác ăn nhờ ở đậu thôi. Còn con bỏ mặt con bé đang mang thai lâu như thế, nó không lạnh nhạt với con mới là lạ."

Cố Gia Vận nghe ông mình nói thấy cũng có lý.

"Khi nào ông dọn qua nhà chú Út ở. Lúc nảy chẳng phải đã bàn rồi sao. Mau đi đi."

Cố lão nghe xong tức chết mà, nó vừa về liền đuổi ông già này đi rồi. Ở đây cũng rất vui, rất nhàn, về nhà cũ giờ thì lại bị làm phiền. Mà cứ ở đây làm kỳ đà bọn nhỏ cũng không nên. Lỡ làm quá tiểu Nhu nó bỏ luôn cả cháu ông thật thì thiệt đôi đường.

"Ta có nói với Bác Văn rồi, ông ấy đợi bên ngoài, để ta nói với tiểu Nhu vài câu rồi sẽ đi qua bên nhà thằng Út. Con đó liệu hồn mà giữ người, để tiểu Nhu giận ảnh hưởng nó và đứa bé hiểu không!"

Cố Gia Vận nghe ông chịu qua nhà chú út nhanh vậy liền vui ra mặt.

"Tuân lệnh ông nội."

Cố lão hừ nhẹ liếc xéo cậu. "Thằng nhóc thối tha."

Lúc Lục Mạn Nhu đi ra thì thấy ông nội mặc áo khoác vào.

"Ông lại đi đâu ạ?"

Cố lão kêu cô lại gần. Hai người đi ra xa một đoạn nói nói gì đó. Cố Gia Vận bên trong không nghe được. Nói xong ông mới ra cửa theo Mã quản gia đi.

Lúc này ở nhà chỉ còn cậu và Nhu Nhu thôi. Cố Gia Vận không nói nhiều đi ra bế cả người cô lên, cũng không rãnh hỏi bọn họ vừa nói gì.

"Anh...Anh làm gì thế, mau thả em xuống. Cẩn thận."

Cậu hành động đột nhiên như vậy cô có chút giận mình chưa kịp đề phòng.

Người nào đó đã ôm cô về phòng, đặt người lên giường, cậu hôn lên trán cô, đến chót mũi, môi, và hôn lên bụng nhỏ của cô. Sau đó ôm cả người vào lòng mũi đặt lên cổ cô mà hít lấy.

Thật sự là rất nhớ, người vừa trải qua sinh tử như Cố Gia Vận lại càng trân trọng người trước mắt hơn bao giờ hết.

"Anh...Làm sao thế?"

Lục Mạn Nhu thấy không đúng dùng hai tay kéo gương mặt người nào đó ra xem, phát hiện mắt cậu có hơi đỏ lên. Cậu lại gỡ tay cô ra hôn lên tay cô, rồi lại tiếp tục nhụi cả mặt vào cổ cô.

Lục Mạn Nhu thở dài hai tay vòng qua ôm lấy người, nhẹ nhàng vuốt vuốt.

Hỏi cô khi biết cậu lừa mình có giận không? Đương nhiên là giận rồi, không phải lừa một lần mà là nhiều lần. Hỏi cô có muốn trừng trị cho cậu biết mặt không? Đương nhiên là có rồi, phải thật mạnh tay.

Nhưng bây giờ kêu cô lạnh nhạt đi, bỏ mặt cậu đi. Cô làm không được. Bây giờ ánh mắt đó là đáng thương thật hay giả vờ đi chăng nữa cô vẫn không có cách nào chống cự lại được. Lục Mạn Nhu tự cười mình tại sao lại quá dễ dàng bị người ta cướp mất trái tim. Thật là ngốc mà.

"Anh còn không mau chui ra, em liền giận đó."

Cố Gia Vận hít hít mũi thì thào: "Có người làm mặt lạnh với anh."

"Người nào nói xem?" Cô cười hỏi. Nghe cái giọng làm nủng của tên này xem. Đã bắt được điểm mềm lòng của đối phương liền sẽ tấn công liên tục cho mà xem.

Nhưng lần này Lục Mạn Nhu đoán sai. Cố Gia Vận lại không đòi hỏi gì thêm. Cậu chỉ nói:

"Cho anh ôm thêm tí. Nhu Nhu à!" Cậu gọi cô rồi lại im lặng một lúc.

"Hửm?"

"Anh yêu em!"

Lục Mạn Nhu nghe xong có chút mơ màng, đột nhiên cô nghe được nhịp đập trái tim mình. Nó là đang rung động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện