Edit: Phong Nguyệt

“Cô tốt chứ, tôi là Đường Cảnh.”

Giọng nói trầm thấp, trong nháy mắt làm An Mộc có chút sững sờ.

Đường gia gia giáo rất tốt, vẻ mặt của Đường Cảnh tuy rằng rất lạnh lẽo, nhưng mà đối với người khác luôn luôn có lễ phép. Chỉ có trông thấy cô, luôn kêu cô“Quỷ thích khóc”, “Con sên”, với vẻ mặt hung ác.

An Mộc hoàn toàn không thể tưởng được, có một ngày, Đường Cảnh sẽ đối với cô khách khí như vậy, nho nhã lễ độ.

“Đường tiểu thư, thật cao hứng có thể quen biết cô.” Giọng nói của Hứa Lộ, kéo An Mộc về hiện thực.

An Mộc vội vàng đứng lên, “Đường lão sư tốt.”

Lại quay đầu nhìn về phía Hứa Lộ: “Hứa lão sư tốt.”

Đường Cảnh gật đầu, ánh mắt đảo quanh nhìn trên người cô, cuối cùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô.

Hứa Lộ mở miệng, “Đã sớm nghe được từ Đường Cảnh có nói về cô, hôm nay vừa thấy, quả nhiên thật xinh đẹp, thực thích hợp với phim truyền hình.”

Một câu rơi xuống, toàn bộ người trong phòng trang điểm lặng ngắt như tờ.

Nhóm chuyên viên trang điểm cùng với MiKy đều dừng một chút, kinh ngạc há to miệng, lại cúi đầu hết nửa ngày, dường như không nghe được cái gì hết.

Hứa Lộ nói những lời này, tuy rằng khích lệ, nhưng người thông minh một chút là có thể nghe được ý tứ trong đó.

Hứa Lộ đây là nói cô là một cái bình hoa, không có kỹ thuật diễn!

Tròng mắt của An Mộc co rụt lại.

Người này bị bệnh tâm thần à, lần đầu tiên gặp mặt lại vả vào mặt nhau như vậy sau? Quay đầu, nhìn đến vẻ mặt của Đường Cảnhnkhông thể hiểu được, ánh mắt thâm tình chân thành, An Mộc lập tức hiểu rõ.

Nha!

Ánh mắt này giống như người vô tội như cô bị gặp họa vậy!

Hiện tại Đường Cảnh nhìn cô bằng ánh mắt ấy, người nào không biết, còn tưởng rằng bọn họ trước kia có quen biết nhau!

Nhưng An Mộc cô cam đoan, Đường Hạ cùng Đường Cảnh, tuyệt đối là lần đầu tiên gặp mặt.

Tuy rằng Hứa Lộ là tiền bối trong ngành điện ảnh, An Mộc vừa mới đi vào giới giải trí, không nên đắc tội với vị nữ diễn viên đang nổi này, nhưng cô không có nghĩa vụ chịu đựng để Hứa Lộ làm khó dễ.

An Mộc cười cười, giọng nói thanh thúy mở miệng, “Hứa lão sư ở trong phòng trang điểm này cũng coi như《 sinh động như thật 》thật là đẹp, ngài quá khen ta rồi.”

Một câu, làm nụ cười trên mặt của Hứa Lộ, cứng nhắc lại.

Tròng mắt của Hứa Lộ mở rộng, nhìn người trước mặt cũng chưa được hai mươi tuổi.

Ở giới giải trí này, thân là tiền bối, giáo huấn hậu bối đó là chuyện đương nhiên, nhưng không nghĩ tới cái người trước mặt này, cũng dám phản bác?

Hứa Lộ hơi hơi mỉm cười, “Đường Cảnh cô thật không tồi, bất quá giới giải trí này không thiếu nhất chính là mỹ nhân, thân là hậu bối, cô hẳn là phải học tập nhiều hơn, trong cái vòng nước này, sâu đấy.”

An Mộc phản bác: “Hứa lão sư nói đúng, thân là tiền bối cũng nên dìu dắt hậu bối, rốt cuộc có câu nói Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tiền bối coi có đúng không?”

Hứa Lộ không hổ là diễn viên, khóe môi vẫn tươi cười như cũ nhu hòa tốt đẹp, cô ta quay đầu nói chuyện với Đường Cảnh cười nói: “Quả nhiên là cái tiểu cô nương, mồm miệng lanh lợi thật.”

Đường Cảnh dường như đối với sự đấu tranh gay gắt của hai người căn bản không để ở trong mắt.

MiKy chạy nhanh đến cắt ngang bầu không khí quỷ dị này, trêu đùa: “Hứa lão sư tốt, Đường lão sư tốt! Ngài đúng như đẹp đến《 sinh động như thật 》! Đúng là người được tất cả mọi người yêu mến mà! Hứa lão sư đến đây là…… Tới thăm Đường lão sư sao?”

Hứa Lộ ngượng ngùng cười, “Vừa vặn gần đây có chút việc, nghe nói hắn có khách đến thăm, ta liền tới đây nhìn lão bằng hữu một chút.”

Lúc này, một giọng nữ đột nhiên vang lên: “Hứa lão sư, một lát nữa Đường lão sư cùng Đường Hạ có cảnh quay với nhau, ngài có muốn ở lại để hướng dẫn một chút hay không?”

Lời này vừa nói ra, trong phòng lại lần nữa một trận an tĩnh.

Ở lại để hướng dẫn? Là ở lại xem náo nhiệt thì có?

Khóe môi của Hứa Lộ cong lên, cười mở miệng, “Tốt!”

Nhìn về phía ánh mắt của An Mộc, mang theo một tia khinh bỉ: Một người mới, có thể có bao nhiêu kỹ thuật diễn?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện