Editor: Cà Chua
An Mộc gương mặt đỏ bừng, cặp mắt phượng kia ngày càng ngấn nước, môi mím chặt, hét lên giận dữ:”Tiểu Cảnh Tử!”
An Mộc vừa dứt lời, hai người đều ngây ra.
An Mộc giờ chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi chính mình!
Tiểu Cảnh Tử là cái tên mà khi An Mộc còn nhỏ sống cùng Đường Cảnh, bên nhau chơi đùa, đó là biệt danh cô đặt vì Đường Cảnh hay đùa quá trớn với cô.
Thế này không phải là chưa đánh đã khai sao? An Mộc thận trọng nhìn Đường Cảnh, thấy ánh mắt anh ta tối sầm lại:”Tại sao cô lại biết cái tên này?”
An Mộc vội đảo mắt qua chỗ khác, vội vàng nói:” Là An Mộc nói cho tôi”.
“An Mộc?” ánh mắt Đường Cảnh vẫn tối sầm, tai nghe không rõ.
An Mộc gật đầu:” Đúng, đúng, chính cô ấy nói với tôi anh có biệt danh đó lúc nhỏ, ahaha”.
Điện thoại đã không còn đổ chuông, biết ngay rằng cô tắt máy không tiếp.
An Mộc thấy vậy, không thể làm Hoàng Đạo đợi lâu, hơn nữa hôm nay Ngôn Phi Thần sẽ đến, cô nghĩ hẳn là Hoàng Đạo muốn giới thiệu cô với Ngôn Phi Thần, vậy nên ho khan một tiếng:”Việc đó, thầy Đường, nếu không có việc gì thì tôi đi vào trước đây”.
Dứt lời cô bỏ vội điện thoại vào túi xách, vỗ vỗ mặt mình để bản thân bình tĩnh hơn một chút, bước chân đã định sẵn hướng đi, trong chốc lát, cánh tay cô lại bị ai đó túm chặt.
An Mộc sửng sốt khi vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Đường Cảnh nhìn cô:”Đường Hạ, nhớ lại thời gian cùng nhau diễn, tôi thích em, chúng ta kết giao đi.”
An Mộc…..
Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, đây là người bạn thuở nhỏ từ lúc 6 tuổi đến năm 10 tuổi của cô.
Khi còn nhỏ thường xuyên bị trêu chọc, gán ghép, nói rằng bọn họ sau này sẽ ở bên nhau.
Ngay cả mẹ nuôi cô cũng nói, sau này, muốn hủy hôn ước của cô với Phong Tử Khiêm, gả cô cho Đường Cảnh.
Còn nhỏ thì không cảm thấy gì, nhưng khi lớn hơn một chút, ngày ngày tiếp xúc với người của Phong Gia, càng ngày cô càng cảm thấy học không tốt, thậm chí còn không muốn coi Đường Cảnh chỉ đơn giản là bạn chơi cùng cô từ nhỏ, nhất định chỉ là giả vờ.
Nhưng cảm giác này lại giống như…….kí ức về những người thân yêu.
Muốn ở bên nhau ư?
Cô hiện tại không còn tâm trí để yêu đương.
An Mộc lại nhìn Đường Cảnh một lần nữa.
Bọn họ vốn không tiếp xúc riêng quá nhiều, khi diễn ở đoàn phim cũng không hay chạm mặt nhau, trước kia cũng chưa từng giao du cùng anh ta, vậy nên An Mộc không thể hiểu nổi vì sao anh ta lại làm thế….
An Mộc tỏ vẻ khó hiểu sờ trán Đường Cảnh, thấp giọng mở miệng:”Không sốt, vậy nghĩa là…”
Ánh mắt Đường Cảnh sáng lên:”An Mộc, tôi nói thật….”
“Vậy có nghĩa là anh không đùa!”, An Mộc lắc đầu:”Thầy Đường, anh là một thầy giáo, trò đùa này không vui chút nào!”
Nói xong, cô xoay người, điều chỉnh lại nhịp thở, hướng về phía phòng họp, bước đi.
Dọc đường đi cô không dám quay đầu lại.
Xem ra sau này phải tránh mặt Đường Cảnh thường xuyên hơn mới được.
Vào trong phòng họp, lúc này An Mộc mới bình tĩnh thở ra.
Ngồi trong phòng họp, Hoàng Khải không nhịn được:”Đường Hạ, cô bước từ ngoài vào sao bộ dạng trông như có ma đằng sau vậy?”
An Mộc…..
Hoàng Khải cười haha, quay đầu nhìn Ngôn Phi Thần:”Biết ông nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên thấy có người coi ông phi phàm như mãnh thú! Nhìn xem cô gái nhỏ của chúng ta đã bị dọa thành bộ dạng thế kia rồi!”
An Mộc xấu hổ cười cười, lúc này mới dám hướng ánh mắt về phía Ngôn Phi Thần.
Thực sự trẻ, xem chừng anh ta mới trên dưới ba mươi, đang mặc một chiếc áo lông, ngồi thoải mái trên sopha, ánh mắt vô cùng ôn hòa.
Ngôn Phi Thần diện mạo tuấn tú, thuộc mẫu người càng đứng tuổi thì càng lịch lãm, ý nhị.
Bởi vì không là nghệ sĩ nên anh ta cũng không chú trọng vẻ bề ngoài, nhưng phong thái nhàn nhã kia càng làm cho anh ta thêm phần quyến rũ.
Thấy Hoàng Khải trêu chọc hai người, Ngôn Phi Thần liều xoa xoa cằm, mặt thoáng nét buồn rầu:” Xem ra tôi đã già thật rồi, khuôn mặt này cũng không còn dễ nhìn nữa”.
An Mộc gương mặt đỏ bừng, cặp mắt phượng kia ngày càng ngấn nước, môi mím chặt, hét lên giận dữ:”Tiểu Cảnh Tử!”
An Mộc vừa dứt lời, hai người đều ngây ra.
An Mộc giờ chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi chính mình!
Tiểu Cảnh Tử là cái tên mà khi An Mộc còn nhỏ sống cùng Đường Cảnh, bên nhau chơi đùa, đó là biệt danh cô đặt vì Đường Cảnh hay đùa quá trớn với cô.
Thế này không phải là chưa đánh đã khai sao? An Mộc thận trọng nhìn Đường Cảnh, thấy ánh mắt anh ta tối sầm lại:”Tại sao cô lại biết cái tên này?”
An Mộc vội đảo mắt qua chỗ khác, vội vàng nói:” Là An Mộc nói cho tôi”.
“An Mộc?” ánh mắt Đường Cảnh vẫn tối sầm, tai nghe không rõ.
An Mộc gật đầu:” Đúng, đúng, chính cô ấy nói với tôi anh có biệt danh đó lúc nhỏ, ahaha”.
Điện thoại đã không còn đổ chuông, biết ngay rằng cô tắt máy không tiếp.
An Mộc thấy vậy, không thể làm Hoàng Đạo đợi lâu, hơn nữa hôm nay Ngôn Phi Thần sẽ đến, cô nghĩ hẳn là Hoàng Đạo muốn giới thiệu cô với Ngôn Phi Thần, vậy nên ho khan một tiếng:”Việc đó, thầy Đường, nếu không có việc gì thì tôi đi vào trước đây”.
Dứt lời cô bỏ vội điện thoại vào túi xách, vỗ vỗ mặt mình để bản thân bình tĩnh hơn một chút, bước chân đã định sẵn hướng đi, trong chốc lát, cánh tay cô lại bị ai đó túm chặt.
An Mộc sửng sốt khi vừa quay đầu đã bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Đường Cảnh nhìn cô:”Đường Hạ, nhớ lại thời gian cùng nhau diễn, tôi thích em, chúng ta kết giao đi.”
An Mộc…..
Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, đây là người bạn thuở nhỏ từ lúc 6 tuổi đến năm 10 tuổi của cô.
Khi còn nhỏ thường xuyên bị trêu chọc, gán ghép, nói rằng bọn họ sau này sẽ ở bên nhau.
Ngay cả mẹ nuôi cô cũng nói, sau này, muốn hủy hôn ước của cô với Phong Tử Khiêm, gả cô cho Đường Cảnh.
Còn nhỏ thì không cảm thấy gì, nhưng khi lớn hơn một chút, ngày ngày tiếp xúc với người của Phong Gia, càng ngày cô càng cảm thấy học không tốt, thậm chí còn không muốn coi Đường Cảnh chỉ đơn giản là bạn chơi cùng cô từ nhỏ, nhất định chỉ là giả vờ.
Nhưng cảm giác này lại giống như…….kí ức về những người thân yêu.
Muốn ở bên nhau ư?
Cô hiện tại không còn tâm trí để yêu đương.
An Mộc lại nhìn Đường Cảnh một lần nữa.
Bọn họ vốn không tiếp xúc riêng quá nhiều, khi diễn ở đoàn phim cũng không hay chạm mặt nhau, trước kia cũng chưa từng giao du cùng anh ta, vậy nên An Mộc không thể hiểu nổi vì sao anh ta lại làm thế….
An Mộc tỏ vẻ khó hiểu sờ trán Đường Cảnh, thấp giọng mở miệng:”Không sốt, vậy nghĩa là…”
Ánh mắt Đường Cảnh sáng lên:”An Mộc, tôi nói thật….”
“Vậy có nghĩa là anh không đùa!”, An Mộc lắc đầu:”Thầy Đường, anh là một thầy giáo, trò đùa này không vui chút nào!”
Nói xong, cô xoay người, điều chỉnh lại nhịp thở, hướng về phía phòng họp, bước đi.
Dọc đường đi cô không dám quay đầu lại.
Xem ra sau này phải tránh mặt Đường Cảnh thường xuyên hơn mới được.
Vào trong phòng họp, lúc này An Mộc mới bình tĩnh thở ra.
Ngồi trong phòng họp, Hoàng Khải không nhịn được:”Đường Hạ, cô bước từ ngoài vào sao bộ dạng trông như có ma đằng sau vậy?”
An Mộc…..
Hoàng Khải cười haha, quay đầu nhìn Ngôn Phi Thần:”Biết ông nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên thấy có người coi ông phi phàm như mãnh thú! Nhìn xem cô gái nhỏ của chúng ta đã bị dọa thành bộ dạng thế kia rồi!”
An Mộc xấu hổ cười cười, lúc này mới dám hướng ánh mắt về phía Ngôn Phi Thần.
Thực sự trẻ, xem chừng anh ta mới trên dưới ba mươi, đang mặc một chiếc áo lông, ngồi thoải mái trên sopha, ánh mắt vô cùng ôn hòa.
Ngôn Phi Thần diện mạo tuấn tú, thuộc mẫu người càng đứng tuổi thì càng lịch lãm, ý nhị.
Bởi vì không là nghệ sĩ nên anh ta cũng không chú trọng vẻ bề ngoài, nhưng phong thái nhàn nhã kia càng làm cho anh ta thêm phần quyến rũ.
Thấy Hoàng Khải trêu chọc hai người, Ngôn Phi Thần liều xoa xoa cằm, mặt thoáng nét buồn rầu:” Xem ra tôi đã già thật rồi, khuôn mặt này cũng không còn dễ nhìn nữa”.
Danh sách chương