Editor: Tuna

“A?”

Ngôn Phi Thần rất hiếu kỳ:

“ Bọn họ tại sao lại không nhận ra cô là Đường Hạ? Theo như tôi biết thì khi cô đóng “ Đông Hoa công chúa” cũng đâu có trang điểm quá nặng?”

An Mộc giải thích:

“ Tôi ở Phong gia từ lúc mười tuổi đã bắt đầu giả xấu rồi.”

Ngôn Phi Thần gật gật đầu:

“ Tôi vẫn luôn hiếu kì với kĩ thuật hóa trang của cô là từ đâu ra, thì ra là vậy…”

Ông ta chợt đứng lên:

“ Thực rất xin lỗi, tôi đối với việc ‘Thiên kim trở về’ để trả thù không có hứng thú, cô lại thuộc dạng người trong ngoài không dồng nhất rất khó làm cho tôi tín nhiệm cô, người mà tôi muốn ký hợp đồng chỉ cần là một nghệ sĩ đơn thuần thôi. Nói xong ông ta liền đi về hướng cửa.

Trái tim An Mộc liền lạnh lẽo.

Cô nhìn theo bóng dáng của nam thần mình, nhìn hình dáng thanh thúy không đổi của ông, thình lình nói:

“ Ngôn lão sư!”

Giọng của cô có chút kích động, thậm chí là run rẩy.

Bước chân Ngôn Phi Thần chững lại, quay đầu liền nhìn thấy cô gái tuố pha đứng phắc lên, cô nắm chặt tay thành nắm đấm:

“ Đạo diễn Hoàng nói, lấy danh tiếng của tôi hiện giờ, ký hợp đồng với FAE và có Nhị Lưu làm người đại diện là chuyện dễ như trở bàn tay nhưng tại sao tôi vẫn chờ ông không?”

Trán Ngôn Phi Thần nhăn lại, đối với cô gái lì lợm nhưng lễ phép này ông cũng chỉ có thể mở miệng nói:

“ Tôi nguyện ý lắng nghe.”

An Mộc cắn môi:

“ Bởi vì ông khác biệt!”

Ngôn Phi Thần khựng người.

“ Ông một lòng một dạ muốn đem người ông đào tạo thành một ngôi sao mang tầm cỡ quốc tế, một người có địa vị quan trọng đối với Hoa Hạ, không phải sao?”

Ngôn Phi Thần nheo mắt:

“ Ai nói cho cô biết?”

“ Là Lưu Tử Kỳ!”

An Mộc chậm rãi nói, thanh âm dần dần kiên định:

“ Tôi đã từng nghiên cứu qua con đường nổi tiếng của cô ấy, mọi việc cô ấy làm đều theo hướng quốc tế mà phát triển, nhưng năm ngoái con đường của Lưu Tử Kỳ đột nhiên có biến hóa, cô ta bắt đầu ồn ào với người đại diện. Tôi nghĩ chắc là Lưu Tử Kỳ đột nhiên không nghe theo lời của ông nữa đúng không?”

“ Ông muốn đưa cô ấy trở thành siêu sao quốc tế, nhưng các ý kiến của ông đều không được tán thành, mà cô ấy hiển nhiên đã làm cho ông thất vọng rồi, tôi nói có đúng không Ngôn lão sư?”

Sắc mặt Ngôn Phi Thần từ bình tĩnh chuyển sang kinh ngạc sau đó lại trở về với vẽ bình tĩnh, ông nhìn An Mộc bình luận:

“ Cô rất thong minh cũng rất tinh tế.”

An Mộc mở miệng:

“ Cảm ơn”

“ Nhưng mà, cô hẳn là phải biết yêu cầu hiện tại của tôi là một người biết nghe lời!?”

An Mộc nhún vai:

“ Thông minh không có nghĩa là không nghe lời đúng không? Sauk hi tôi đoạt lại được công ty của ba, tôi sẽ rất giàu có, sẽ không giống với Lưu Tử Kỳ đi quay những bộ phim thương mại, tôi có thể chờ đợi những bộ phim có tính văn nghệ. Cho nên cái này không tính là khuyết điểm được, Ngôn Lão Sư à!”

Ngôn Phi Thần nghe thấy thế liền mấp máy môi, không nói lời nào.

An Mộc nhìn bộ dáng của ông ấy, trong lòng bồn chồn, cuối cùng nói:

“ Ngôn lão sư à, hay là ông không dám đánh cuộc?”

Ngôn Phi Thần nghe thấy thế, cười cười:

“ Khích tướng với tôi cũng vô dụng thôi!”

An Mộc lập tức thất vọng tràn trề.

Nhưng sau đó Ngôn Phi Thần liền xoay người lại, ngồi xuống đối diện với An Mộc:

“ Nhnư vậy chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện về kế hoạch của mấy năm sau rồi!”

An Mộc đầu tiên là ngẩng người, sau đó liền phản ứng lại:

“ Ngôn, Ngôn lão sư, ông, ông thật sự muốn kí hợp đồng với tôi sao?”

Ngôn Phi Thần gật đầu:

“ Ngày mai, tôi sẽ cho người tìm cô ký hợp đồng, nhưng cô không phải người tốt nghiệp từ học viện điện ảnh, cho nên về tính chuyên nghiệp của cô, tôi có chút nghi ngờ, cho nên, điều kiện đầu tiên để ký hợp đồng đó là phải thi đậu học viện điện ảnh kinh đô.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện