Editor: Tuna

“ Đương nhiên là không có!”

An Mộc hiện tại nói dối trắng trợn, bộ dạng kia rõ ràng là làm cho người ta không thể không hoài nghi.

Dù sao cũng đã học diễn kịch từ lúc mười tuổi, kỹ thuật điêu luyện. Phong Kiêu cũng không truy cứu chuyện này, khóe môi câu lên:

“ Vậy, thịt thường.”

Thịt thường, quả nhiên là cái này.

An Mộc thở dài:

“ Được rồi, chú út…Một lần, bao nhiêu tiền?”

Nói xong cô trộm nhìn anh một cái.

Phong Kiêu nhích khóe môi cười một cái.

“ Tôi nhớ, sau đêm đầu tiên của chúng ta, cô cho tôi bao nhiêu tiền vậy nhỉ?”

An Mộc lập tức nghẹn lời.

Huhu…Hu….

Người đàn ông này đúng là bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo!

Chuyện đó đã xảy ra bao lâu rồi chứ? “ Ân, hay là cô thấy cô đáng giá hơn so với tôi?”

An Mộc:….Còn có kiểu còn kè mặc cả như vậy sao?!

Nếu dựa theo cách tính đó, vậy một lần năm trăm thì biết đến kiếp nào mới được?!

“ Chú, chú út, chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, là tôi có mắt không tròng. Lấy địa vị của chú, muốn bao nhiêu cô thì có bấy nhiêu cô, tre già măng mọc, người trước ngã thì có người sau thế, chú xem, tôi dù gì cũng là xử nữ…”

“ Chẳng lẽ mỗi lần cô đều còn trong trắng sao?”

An Mộc lại nghẹn, bỏ qua chuyện đó:

“ Tôi nhỏ tuổi a….”

“ Minh tinh nhỏ nhất tron giới giải trí cũng chưa có thành niên đâu!”

An Mộc nghẹn rồi lại nghẹn, tiếp tục bỏ qua cái này:

“ Dáng người của tôi rất tốt a….”

“ 36B mà cũng tính là dáng người tốt sao?”

“ Vóc dáng tôi cũng rất cao ráo!”

“ Ân, nhưng mà tôi thích kiểu xinh xắn lanh lợi.”

“ Tôi lớn lên cũng rất xinh đẹp!”

“ Lên giường tắt đèn, không phải tất cả đều như nhau sao?”

“…..” An Mộc hết chổ nói rồi, cô rõ ràng cũng là mỹ nhân số một số hai trong giới giải trí, tại sao khi qua miệng anh thì cô liền trở thành người không có chút ưu điểm nào vậy?”

Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, đang trừng thì lại thấy đôi mắt anh cong lên vì cười.

Mẹ nó!

Người đàn ông này lại chơi cô rồi!

Tròng mắt An Mộc đảo một vòng, hai tay liền vòng qua cổ anh, cả người dán lên người anh, thanh âm nũng nịu nói:

“ Chú út, cho dù thế nào thì chúng ta cũng là tâm đầu ý hợp, làm cũng nhau chắc chắn rất có cảm giác, đúng không?”

Nói xong cô còn dùng đôi môi mềm nhẹ thổi hơi vào tai Phong Kiêu

Đôi mắt người đàn ông lập tức trầm xuống, bàn tay to lớn ôm trọn lấy eo cô, hơi dùng sức:

“ Cô làm sao biết được chúng ta là tâm đâu ý hợp?”

An Mộc cười hắc hắc:

“ Nếu như không phải, vậy thì tại sao anh lại ba lần bốn lượt đến tìm tôi?”

Nói xong câu đó, cô liền ngẩng đầu lên, kiêu hảnh như một vị nữ vương:

“ Chú út, một lời thôi, một lần mười vạn!”

“ Thành giao.”

Lời này vừa nói ra, người đàn ông liền cười ra tiếng, tiếp theo liền dùng thân thể mình đè cô xuống:

“ Như vậy, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu lần đầu tiên chưa?”

Dứt lời, anh liền hôn xuống.

Trong căn phòng nhỏ hẹp, truyền ra những âm thanh ái muội.

Lúc này đây, Phong Kiêu thật sự rất vội vàng, nhanh chóng vào chuyện chính. An Mộc cảm thấy cô cũng như là một chiếc thuyền lá giữa đại dương mênh mông vậy, trước trận cuồng phong của biển cả, chỉ có thể tiếp nhận, cùng nhau đạt đến cực đỉnh.

Hai người cùng nhau nằm xuống, nam trên nữ dưới.

Phong Kiêu vẫn không nhúc nhích, nơi nào đó vẫn còn trong cơ thể cô, tựa như vẫn đang lưu luyến chút mềm mại nào đó.

Bị thân hình của người đàn ông đè nặng, An Mộc liền cẩm thấy thở không nổi.

Lúc lâu sau, An Mộc đẩy đẩy người đàn ông:

“ Chú út..”

Giọng của cô trở nền khan đục, tựa như vừa mới vận động quá sức.

Câu này vừa mới nói ra cô liền hoảng sợ, bởi vì cô cảm giác được, nơi nóng rát nào đó lại bị lấp đầy rồi.

Mắt cô trừng to đầy hoảng sợ,khẽ nuốt nước bọt nói:

“ Chú….chú út…”

Từng giọt từng giọt mồ hôi trên tráng Phong Kiêu bắt đầu lăn xuống mặt cô, từng giọt từng giọt một.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện