Editor: Quỷ Quỷ

An Mộc biết, Đường Cảnh ngắt lời cô vì lời tiếp theo cô nói sẽ là hai bọn họ không có khả năng.

Nhưng, sớm đã không có khả năng rồi….

Đường Cảnh nhìn An Mộc, nhíu mày, “An Mộc, giờ là thế kỷ 21 rồi, yêu cầu của mẹ anh thật sự cũng không quá đáng.”

An Mộc đứng yên tại chỗ, nắm tay run bàn bật.

Đúng vậy, cô biết yêu cầu này không quá đáng.

Nhưng, cô hiện giờ đã không còn là tấm thân trong sạch nữa rồi! Cô trầm mặc như vậy khiến áp lực không khí trong phòng đều hạ thấp.

Có những chuyện, đương sự trầm mặc sẽ bị coi là tự thừa nhận.

Ánh mắt của Đường Cảnh sa sầm xuống.

Anh nhìn An Mộc rất lâu, ngay lúc An Mộc nghĩ rằng anh sẽ chất vấn mình, anh lại nhìn về phía bà Đường, chậm rãi mở miệng, “Mẹ, cho dù thế nào, đây cũng là chuyện của cô và An Mộc, con tin tưởng cô ấy.”

Câu này làm An Mộc đau xót.

Bà Đường hừ lạnh một tiếng, ăn nói càng thêm khó nghe, “Con bé kích động như vậy, rõ ràng là muốn kháng cự, mẹ thấy không chừng đã xảy ra chuyện gì, An Mộc, cháu nói đi, không phải là cháu đã quan hệ với người khác rồi chứ?”

Bà Đường từng bước áp sát.

An Mộc khuất nhục nhắm mắt lại.

Bà Đường ý tứ sâu xa, “Quả nhiên, mợ nói đúng rồi. Mợ biết, cháu ở nhà họ Phong sống không dễ dàng, cho nên mợ có thể hiểu cho cháu, thậm chí đau lòng thay cho cháu, nhưng Đường Cảnh chưa từng sai lầm, dựa vào cái gì mà bắt nó thừa nhận sự khuất nhục và tra tấn này cùng cháu chứ? An Mộc, cháu nói xem?”

Từng câu bà Đường thốt ra, toàn bộ phòng khách lặng ngắt như tờ.

Một lúc lâu sau, ngay lúc An Mộc định lên tiếng, Đường Cảnh đã gầm nhẹ một tiếng, “Mẹ, đây là chuyện riêng của chúng con! Cho dù cô ấy bị người ta chà đạp, cô ấy cũng chẳng sung sướng gì! Con tình nguyện chấp nhận cô ấy thì có sao?”

Anh đã có thể nói ra câu đó, An Mộc đột nhiên nở nụ cười, sáng rạng rỡ lóa mắt, như một đóa hoa thược dược diễm lệ nhất, lại tràn ngập sự bất đắc dĩ và ưu thương, “Anh, cảm ơn anh. Mợ, cháu biết mợ có ý gì, mợ yên tâm…”

“An Mộc!” Đường Cảnh từng bước tiến lên.

“Anh!” An Mộc kêu lên, tránh né Đường Cảnh đang đi tới.

Sắc mặt An Mộc trở nên ngưng trọng, “Mẹ em quyết định hôn ước này, không hề tính toán điều gì, em cũng chưa từng nghĩ tới sẽ gả cho anh, tình cảm em dành cho anh chỉ là tình anh em.”

Cô nhìn bà Đường, “Mợ đã vừa lòng chưa?”

Nói xong, cô xoay người đi lên lầu, vọt vài phòng mình, những giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống từ khóe mắt.

An Mộc đưa tay lau khô.

Không được khóc.

Ngày mà An Mộc cúi đầu trước Phong Kiêu đã hoàn toàn vứt bỏ tôn nghiêm.

Hít sâu một hơi, An Mộc nhìn hành lý đã được sắp xếp một nửa, nghĩ nghĩ, rồi tiếp tục thu dọn nốt.

Vốn tính sang năm mới đi Kyoto, nhưng bây giờ, nếu mình vẫn tiếp tục ở lại nhà họ Đường, chỉ sợ năm mới không tốt lành.

Phải đi thôi!

Thu thập xong xuôi, cô tự mua cho mình vé xe lửa đến Kyoto, từ giờ đến lúc xuất phát chỉ còn mấy tiến, nhàn rỗi không có việc gì, cô liền mở điện thoại lên weibo.

“Đông Hoa công chúa” đã được chiếu hết, độ hot của Đường Hạ không hề suy giảm.

Xem xét một chút, một bài post khiến cho An Mộc chú ý.

ID của bài post là: Con chim bé nhỏ, được phục vụ ngọc nữ Hứa Lộ thật sự vinh hạnh! @Hứa Lộ

Bởi vì nhân vật được nhắc đến, hơn nữa quán cà phê này cũng không lớn, lại để cho người ta bắt gặp rồi đăng bài đứng đầu bản tin.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện