Editor: Tuna
Bóng đêm mờ mịt trong làng giải trí.
An Mộc cùng Diệp Đồng Đồng đụng mặt ngay cửa.
Diệp Đồng Đồng là bạn thơ ấu của An Mộc, lúc cha mẹ An Mộc còn sống hai nhà đều ở chung một chổ.
Vóc người Diệp Đồng Đồng nhỏ nhắn xinh xắn, thân chỉ cao một mét năm, tóc ngắn lưu loát, diện mạo thì ngây ngô.
Diệp Đồng Đồng học ở học viện điện ảnh, diễn xuất chuyên nghiệp, nhưng mơ ước lớn nhất của cô lại là làm một người đại diện tài ba.
Biết An Mộc muốn tiến quân vào làng giải trí liền lập tức xung phong làm người đại diện của cô.
Lúc này, sắc mặt hai người đều có chút khẩn trương.
Diệp Đồng Đồng nhìn An Mộc, có chút muốn nói lại thôi.
Biết được cô ấy quan tâm mình, An Mộc thở dài, nhưng nếu có cách nào khác thì cô đã không đánh nước cờ mạo hiểm này.
An Mộc vỗ vai an ủi Diệp Đồng Đồng:
“ Yên tâm đi!”
Diệp Đồng Đồng thở dài:
“ Biết là khuyên không nổi cậu, cứ như vậy đi, cậu yên tâm, tớ đã hỏi thăm tốt lắm, Tôn giám đốc vừa rồi đã tiến vào phòng, chỉ cần chúng ta bắt được nhược điểm của ông ấy thì không sợ hắn không khuất phục.
Tôn giám đốc là người đầu tư cho dự án phim truyền hình thuộc FAE. Có thể nói, trong lĩnh vực truyền hình, ông ta tuyệt đối có uy quyền.
An Mộc tính toán sẽ hành sự theo hoàn cảnh.
Nếu có thể thuyết phục đối phương, làm cho ông ta ủng hộ mình, tôn trọng nguyên tắc thì nghĩa là tất cả đều thuận lợi.
Nhưng nếu đối phương không đồng ý.....
An Mộc liền phải dùng sắc dụ đối phương, sau đó Diệp Đồng Đồng sẽ chạy vào chụp vài tấm ảnh.
FAE quản lý rất nghiêm khắc, tổng tài Phong Kiêu vốn ghét nhất chính là quy tắc ngầm, hắn nổi tiếng là làm người không nói tình cảm, nhất định Tôn giám đốc sẽ phải chịu uy hiếp.
An Mộc hít sâu một hơi, tiến lên một bước, mở của phòng.
Bên trong phòng KTV cũng không có ồn ào náo nhiệt mà ngược lại hoàn toàn an tĩnh.
Ánh đèn mờ nhạt làm cho căn phòng càng trở nên ảm đạm,
An Mộc tiến lên một bước, liền nhìn thấy căn phòng xa hoa bên trong có một người đàn ông đang ngồi ở trên chiếc sô pha màu đen.
Người kia lưng thẳng tắp, hói đầu, bụng phệ, đúng là Tôn giám đốc rồi. Năm nay đã gần bốn mươi, ánh mắt đục ngầu, rõ ràng là tham dâm vô độ đã nhiều năm.
Nhưng........Tại sao trong phòng chỉ có một mình ông ta? Ánh mắt An Mộc đột nhiên sáng ngời, cái này, thật đúng là cơ hội tốt.
Nghe được âm thanh mở cửa, Tôn giám đốc quay đầu nhìn thoáng qua, trong ánh mắt lộ ra thần sắc kinh diễm.
An Mộc tiến lên một bước, quy củ hướng Tôn giám đốc cúi chào:
“ Chào Tôn giám đốc, tôi là Đường Hạ người ứng tuyển cho vai nữ phụ “ Lãnh Sương” trong kịch bản “Kiếm tiên truyện”, không biết ngài còn có ấn tượng hay không?”
Đường Hạ là nghệ danh của An Mộc.
Tôn giám đốc tà mị trong mắt, nhìn chằm chằm vào bộ ngực của An Mộc, nghe thấy thế ngay lập tức liền gật đầu:
“ Có, có, ấn tượng của tôi rất tốt, cô diễn xuất rất khá”
An Mộc nhẹ nhàng thở ra, thử dò hỏi:
“ Như vậy, Tôn giám đốc đã định ra nữ phụ chưa? Tổng giám đốc nghe nói như thế, liền nghiêm túc:
“ Cái này sao....”
An Mộc thuận thế tự tiến cử:
“ Tôn giám đốc, nhân vật Lãnh Sương này tôi đã nghiên cứu rất kĩ, đây là nhân vật mà ta vô cùng tâm đắc, phiền toái ngài xem qua một chút.”
Nói xong liền đưa tập tài liệu qua:
“ Ta cảm thấy bất luận là khí chất hay là hình tượng ta đều phù hợp với nhân vật này. Tôn giám đốc, ngài.......”
Tôn giám đốc đem văn kiện đặt lại trong bao, sau đó gật đầu, nói:
“ Tôi đã biết.”
Tròng mắt An Mộc co rụt lại.
Đây là cái dạng trả lời kiểu gì a?
Tôn giám đốc lại nói:
“ Tuyển cử, đều phải việc công xử lý theo phép công.”
Việc công xử theo phép công?
A!
Nếu có thể cạnh tranh công bằng, mình sao phải tới tận đây a?
An Mộc nhìn ông ta, tên này rõ ràng là có hứng thú với mình, lại nổ lực kiềm chế ánh mắt, có chút nghi hoặc, tên chết tiệt này...Chẳng lẽ chơi trò lạt mềm buộc chặt?
An Mộc nghiến răng một cái, tiến về trước một bước, đặt mông ngồi bên cạnh Tôn giám đốc”
“ Tôn giám đốc, tôi tới bồi ngài uống một chén đi?”
Bóng đêm mờ mịt trong làng giải trí.
An Mộc cùng Diệp Đồng Đồng đụng mặt ngay cửa.
Diệp Đồng Đồng là bạn thơ ấu của An Mộc, lúc cha mẹ An Mộc còn sống hai nhà đều ở chung một chổ.
Vóc người Diệp Đồng Đồng nhỏ nhắn xinh xắn, thân chỉ cao một mét năm, tóc ngắn lưu loát, diện mạo thì ngây ngô.
Diệp Đồng Đồng học ở học viện điện ảnh, diễn xuất chuyên nghiệp, nhưng mơ ước lớn nhất của cô lại là làm một người đại diện tài ba.
Biết An Mộc muốn tiến quân vào làng giải trí liền lập tức xung phong làm người đại diện của cô.
Lúc này, sắc mặt hai người đều có chút khẩn trương.
Diệp Đồng Đồng nhìn An Mộc, có chút muốn nói lại thôi.
Biết được cô ấy quan tâm mình, An Mộc thở dài, nhưng nếu có cách nào khác thì cô đã không đánh nước cờ mạo hiểm này.
An Mộc vỗ vai an ủi Diệp Đồng Đồng:
“ Yên tâm đi!”
Diệp Đồng Đồng thở dài:
“ Biết là khuyên không nổi cậu, cứ như vậy đi, cậu yên tâm, tớ đã hỏi thăm tốt lắm, Tôn giám đốc vừa rồi đã tiến vào phòng, chỉ cần chúng ta bắt được nhược điểm của ông ấy thì không sợ hắn không khuất phục.
Tôn giám đốc là người đầu tư cho dự án phim truyền hình thuộc FAE. Có thể nói, trong lĩnh vực truyền hình, ông ta tuyệt đối có uy quyền.
An Mộc tính toán sẽ hành sự theo hoàn cảnh.
Nếu có thể thuyết phục đối phương, làm cho ông ta ủng hộ mình, tôn trọng nguyên tắc thì nghĩa là tất cả đều thuận lợi.
Nhưng nếu đối phương không đồng ý.....
An Mộc liền phải dùng sắc dụ đối phương, sau đó Diệp Đồng Đồng sẽ chạy vào chụp vài tấm ảnh.
FAE quản lý rất nghiêm khắc, tổng tài Phong Kiêu vốn ghét nhất chính là quy tắc ngầm, hắn nổi tiếng là làm người không nói tình cảm, nhất định Tôn giám đốc sẽ phải chịu uy hiếp.
An Mộc hít sâu một hơi, tiến lên một bước, mở của phòng.
Bên trong phòng KTV cũng không có ồn ào náo nhiệt mà ngược lại hoàn toàn an tĩnh.
Ánh đèn mờ nhạt làm cho căn phòng càng trở nên ảm đạm,
An Mộc tiến lên một bước, liền nhìn thấy căn phòng xa hoa bên trong có một người đàn ông đang ngồi ở trên chiếc sô pha màu đen.
Người kia lưng thẳng tắp, hói đầu, bụng phệ, đúng là Tôn giám đốc rồi. Năm nay đã gần bốn mươi, ánh mắt đục ngầu, rõ ràng là tham dâm vô độ đã nhiều năm.
Nhưng........Tại sao trong phòng chỉ có một mình ông ta? Ánh mắt An Mộc đột nhiên sáng ngời, cái này, thật đúng là cơ hội tốt.
Nghe được âm thanh mở cửa, Tôn giám đốc quay đầu nhìn thoáng qua, trong ánh mắt lộ ra thần sắc kinh diễm.
An Mộc tiến lên một bước, quy củ hướng Tôn giám đốc cúi chào:
“ Chào Tôn giám đốc, tôi là Đường Hạ người ứng tuyển cho vai nữ phụ “ Lãnh Sương” trong kịch bản “Kiếm tiên truyện”, không biết ngài còn có ấn tượng hay không?”
Đường Hạ là nghệ danh của An Mộc.
Tôn giám đốc tà mị trong mắt, nhìn chằm chằm vào bộ ngực của An Mộc, nghe thấy thế ngay lập tức liền gật đầu:
“ Có, có, ấn tượng của tôi rất tốt, cô diễn xuất rất khá”
An Mộc nhẹ nhàng thở ra, thử dò hỏi:
“ Như vậy, Tôn giám đốc đã định ra nữ phụ chưa? Tổng giám đốc nghe nói như thế, liền nghiêm túc:
“ Cái này sao....”
An Mộc thuận thế tự tiến cử:
“ Tôn giám đốc, nhân vật Lãnh Sương này tôi đã nghiên cứu rất kĩ, đây là nhân vật mà ta vô cùng tâm đắc, phiền toái ngài xem qua một chút.”
Nói xong liền đưa tập tài liệu qua:
“ Ta cảm thấy bất luận là khí chất hay là hình tượng ta đều phù hợp với nhân vật này. Tôn giám đốc, ngài.......”
Tôn giám đốc đem văn kiện đặt lại trong bao, sau đó gật đầu, nói:
“ Tôi đã biết.”
Tròng mắt An Mộc co rụt lại.
Đây là cái dạng trả lời kiểu gì a?
Tôn giám đốc lại nói:
“ Tuyển cử, đều phải việc công xử lý theo phép công.”
Việc công xử theo phép công?
A!
Nếu có thể cạnh tranh công bằng, mình sao phải tới tận đây a?
An Mộc nhìn ông ta, tên này rõ ràng là có hứng thú với mình, lại nổ lực kiềm chế ánh mắt, có chút nghi hoặc, tên chết tiệt này...Chẳng lẽ chơi trò lạt mềm buộc chặt?
An Mộc nghiến răng một cái, tiến về trước một bước, đặt mông ngồi bên cạnh Tôn giám đốc”
“ Tôn giám đốc, tôi tới bồi ngài uống một chén đi?”
Danh sách chương