Edit: Phong Nguyệt

Ở chỗ cửa, có một cái rương hành lý, người giúp việc đang bận rộn, mà Phong Kiêu, cầm laptop hài lòng ngồi ở trên sô pha, thấy An Mộc tiến vào, vẫy tay một cái, “Lại đây.”

Có việc muốn cầu người, cho nên An Mộc tung ta tung tăng đi qua, hồn nhiên không biết dáng vẻ chính mình, giống như là một chú chó con.

Phong Kiêu buông laptop, trực tiếp ôm cô, đặt ở trên đùi anh, sau đó liền thành công thấy trên mặt An Mộc đỏ lên.

Trong mắt của Phong Kiêu mang theo ý cười, cùng vật nhỏ ở bên nhau trong thời gian dài như vậy, cô thế nhưng vẫn còn thẹn thùng.

An Mộc lập tức cúi đầu, trong lòng mắng to sắc lang Phong Kiêu, người giúp việc còn ở đây a a a a!

An Mộc đang thẹn thùng, liền nghe được giọng nói của Phong Kiêu, “Ta muốn đi công tác một tháng.”

A? Đôi mắt của An Mộc sáng ngời, “Thật sao?”

Thật là vui!

Dứt khoát không cần xin nghỉ!

Trong lòng An Mộc giống như là một tiểu nhân xấu xa!

Mặt mày của Phong Kiêu vẩy lên một cái, “Cháu dâu thật cao hứng?”

“Đương nhiên……” Lời vừa nói ra, An Mộc phục hồi tinh thần lại, lập tức thay đổi giọng nói, “…… Không có, chú nhỏ, chú đừng đi công tác, cháu rất nhớ chú.”

Tầm mắt của Phong Kiêu, tràn ngập hoài nghi, “Nếu như vậy, hoặc là ta mang cháu dâu đi công tác?”

An Mộc lập tức hoảng sợ, “Không được!”

“Như thế nào không được? Chẳng lẽ lời cháu dâu nói vừa rồi, đều là giả?”

Tròng mắt của An Mộc đảo quanh, không biết tìm cái cớ gì để ứng phó, cuối cùng dứt khoát chắc chắn một câu, “Cháu, cháu phải về thành phố C một chuyến.”

Bởi vì 《 Chìm nổi 》 là phim cổ trang, cho nên ở tại Hoành Điếm để quay phim, lúc này về thành phố C một chuyến, cũng không phải nói dối.

Ánh mắt của Phong Kiêu trầm xuống, lại nhìn An Mộc, khóe môi cười, càng thêm tà nịnh, “Cháu dâu, tốt nhất đừng để cho ta biết, cháu muốn chơi xảo quyệt cái gì, biết không?”

An Mộc nghiêm túc gật đầu, “Cháu đã biết, Chú nhỏ!”

“Thiếu gia, đã đến giờ.” Vệ Uy đúng lúc xuất hiện ở cửa, cho dù là tiếc đến đâu, Phong Kiêu cũng muốn rời đi, anh đứng lên, nhìn An Mộc hưng phấn giống như con ong mật, ở trong phòng chạy tới chạy lui vì anh mà thu dọn, bộ dáng kia hận muốn kêu anh đi nhanh lên, ánh mắt anh trầm xuống.

Thật hận không thể đem vật nhỏ mang theo bên người, đáng tiếc, lần này không phải là giao dịch bình thường, cô không thích hợp để lộ diện.

An Mộc tiễn Phong Kiêu ra cửa, nhìn anh lên xe, vừa muốn vui vẻ thổi huýt sáo, cửa sổ xe liền hạ xuống, “An Mộc, trước khi đi, cháu dâu có nên nói với ta chuyện gì không?”

Nói chuyện?

Nói cái gì?

An Mộc nhìn đến cặp mắt hẹp dài của Phong Kiêu, lập tức cười tủm tỉm đi về phía trước, “Chú nhỏ, chú về nhà sớm một chút nha ~ người ta sẽ rất nhớ chú.”

“Ngoan.” Phong Kiêu sờ đầu cô.

An Mộc:……

Tại Hoành Điếm, đoàn phim《 Chìm nổi 》, bên trong phòng trang điểm.

Hứa Lộ đang ở trong phòng trang điểm, phía sau là người đại diện cùng tập thể trợ lý.

Có người mở miệng, “Ai, nghe nói hôm nay nữ số 3 sẽ tới!”

Lời này vừa nói ra, đôi mắt của Hứa Lộ liền nhíu lại.

Người trợ lý lặng lẽ nhìn cô một cái, mở miệng nói: “Nữ số 3 tới thì thôi, có cái gì phải kích động, đâu phải là nữ diễn viên số một!”

Lời này vừa nói ra, trong phòng liền an tĩnh, mọi người đồng loạt nhìn về phía Hứa Lộ.

Đều biết, kỳ thật Hứa Lộ nhìn chằm chằm nữ số 3, đáng tiếc, lại bị người khác cướp đi nhân vật. May mắn FAE mặt mũi đủ lớn, Lý Đông thịnh cũng coi như là đền bù tổn thất, mới đưa nữ số 2 cho cô.

Hiện tại cô tuy rằng biểu diễn nữ số 2, suất diễn so nữ số 3 nhiều hơn, nhưng nhìn kịch bản đều biết, nữ số 3 càng thêm rất vui!

Hứa Lộ cúi đầu, rũ mắt, giật móng tay của mình, cười lạnh, “Một cái nhân vật nhỏ mà thôi, không cần phải?”

Lời này vừa rơi xuống, cửa mở ra, có người mở miệng, “Nữ tam tới, không nghĩ tới, thế nhưng là, thế nhưng là cô!”

Hứa Lộ vụt ngẩng đầu lên, cô thật ra muốn nhìn, đến tột cùng là ai, cướp đọat nhân vật của cô!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện