Editor: Tuna

Thái Tử gấp gáp hỏi:

“ Vậy tại sao người lại không cưới thê tử?”

Lý Thịnh Thế mở miệng:

“ Chỉ là không muốn động tới.”

Thái tử dò hỏi:

“ Vậy ngươi thích nữ nhân dạng như thế nào?”

Lý Thịnh Thế biết Thái tử đang có hoài nghi đối với hắn.

Vì sự an nguy của Thái tử phi và cũng vì tránh khỏi hiềm nghi của Thái tử, Lỹ Thịnh Thế cười rộ lên:

“ Thần a, chính là thích những cô nương xinh đẹp, nhu nhược, lại có thân hình yểu điệu thướt tha!”

Thái tử cười ha hả:

“ Cô* nhớ năm đó cung ngươi tâm tình ở dân gian, ngươi cũng đã nói như vậy, đáng tiếc, trong đám nữ tữ nhà quan gia, rất khó có thể tìm được người như vậy, cho nên, cô đã vì ngươi mà huấn luyện cho một cơ thiếp.”

Nói xong, hắn vỗ tay hai cái. Từ trong màn xuất hiện một chuổi tiếng chuông thanh thúy, nhìn tiếp cảnh tượng bên trong, liền thấy xuất hiện một bàn chân nhỏ nhắn ngọc ngà, kiều nôn mỹ lệ, màng theo vẻ mê đắm lòng người.

Tiếp theo, một đạo ôn nhu thanh âm truyền tới:

“ Mị nhi tham kiến Thái tử điện hạ, Lý đại nhân.”

Hai người trên đài đều tỏ vẻ sửng sốt, An Mộc chỉ vừa xuất hiện, cả hai người đều lập tức ngẩng ngơ.

May mắn là Dung Trạch phản ứng mau lẹ, mặt mày nhíu lại, trầm giọng hỏi:

“ Thái tử, ngài đây là có ý gì?”

Thái tử phục hồi tinh thần, dương tay:

“ Mị nhi, cong không mau vào bái kiến Lý đại nhân.”

Lời này buông xuống, một đôi tay mảnh khảnh liền xốc sa mành lên.

Mỹ nhân như ẩn như hiện, trong nháy mắt đã xuất hiện ngay cửa.

Nàng vận một thân vũ y cổ trang sắc đỏ, thân hình yểu điệu, bước đi nhẹ nhàng, đường cong cơ thể tựa như nước chảy, chậm rãi phiêu động, làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông!

Nụ cười mỹ nữ, mị hoặc chúng sinh!

Lúc này tựa như không còn một từ ngữ nào có thể diễn tả được nàng.

An Mộc liền xuất hiện xinh xắn như vậy!

Sóng mắt lưu chuyển, mang theo phong tình, vẻ tự tin như thể có thể nắm bắt được hết tâm tu của nam nhân, càng làm cho người ta cảm thấy, nàng chính là một nữ vương.

Tầm mắt cô dừng ngay chổ vủa Lý Thịnh Thế, chính là hắn…sao? Ánh mắt đong đưa rất nhỏ, khóe môi cô câu lên.

“ Cắt!”

Quá đáng tiếc, cảm xúc vừa mới ấp ủ lại bị đạo diễn ngang ngạnh đánh gãy!

Mọi người nhẹ nhàng thở ra, lộ ra vẻ luyến tiếc.

Bởi vì nữ phụ số 3 lần đầu tiên lộ diện, hơn nữa kịch bản còn viết rõ là mang theo vẽ đẹp mị hoặc chúng sinh, cho nên mọi người đều rất hiếu kì, xúm lại thành một vòng tròn người.

Hứa Lộ cũng ở trong đó, vẫn còn chưa tháo trang sức, vừa rồi trên đài, cái loại cảm giác làm cho người ta hít thở không thông đã bị tiếng cắt của đạo diễn làm đứt đoạn.

Cô nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong lòng mang theo không ít khoái cảm.

Đạo diễn Lý mắng người rất hung bạo, cũng không bận tâm đến mặt mũi của ai hết, hừ, nếu có thể mắng đến mức An Mộc bật khóc thì mới tốt a!

Trong lòng nghĩ như vậy, cô ta quay đầu lại, đứng kế bên Đường Cảnh nói:

“ Đừng lo lắng quá, là do đạo diễn Lý yêu cầu quá cao thôi, ngoại trừ vai của Dung lão sư và Đào lão sư diễn rất ít bị NG, thì ngay cả Ngô Tư Tư lão sư cũng thường xuyên bị mắng đấy. Đường Hạ lần đầu tiên diễn, NG là chuyện cần thiết.”

Nhưng lời này vừa nói ra, liền nghe thấy đạo diễn Lý lớn giọng cằn nhằn:

“ Đào Nhạc Hạo, cậu làm gì thế hả? Mị nhi là người đưa cho Lý Thịnh Thế, cậu lộ ra dáng vẻ lưu luyến đó để làm gì a? Không nỡ à?”

Toàn bộ trường quay đều yên tĩnh, mọi người không thể tưởng tượng được nhìn về phía giữa sân.

Cho nên….Đạo diễn mắng là do Đào lão sư? Không phải nữ phụ mới tới?

“ Ha ha ha!”

Đào Nhạc Hạo cùng đạo diễn Lý đã hợp tác với nhau rất nhiều lần rồi, qaun hệ của hai người rất tốt, hơn nữa anh ta rất ít khi bị NG, nên đạo diễn Lý cũng cho anh ta chút mặt mũi, không mắng chửi, chỉ nói thôi.

*Ở đây xưng ‘cô’ là chỉ một người quân vương, cách xưng trong cổ trang Trung Quốc, không phải là cô trong cô dì chú bác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện