Một bộ dáng cuồng vọng, làm cho An Mộc không đoán được suy nghĩ của anh ta.
Phong Kiêu, trong giới làm ăn không người nào không biết anh ta, anh ta ghét nhất chính là quy tắc ngầm.
Nghe nói, đã từng có nữ diễn viên Kỳ Hạ cấp bậc ảnh hậu tới tập đoàn FAE, nhào vào trong ngực của anh ta.
Một công ty quản lý mà nói, có thể đẩy một người ảnh hậu ra như vậy, trong đó phải tiêu tốn biết bao nhiêu nhân lực và sức lực.
Người bình thường, sẽ thật sự chán ghét đối phương, cũng muốn suy xét lợi ích của công ty, trước mặt mọi người, giữ gìn hình tượng của người ảnh hậu này.
Nhưng Phong Kiêu lại tùy hứng, làm trò trước mặt mọi người, độc miệng mắng đối phương không sạch sẽ, là kỹ - nữ.
Một loạt hành động, trực tiếp làm cho người ảnh hậu này, thanh danh tụt xuống, từ đó hình tượng rớt xuống rất nhanh.
Mà trải qua chuyện này, tâm tình của Phong Kiêu bất ổn, tính cách láu cá, cũng được truyền ra.
Mặc dù như vậy, cũng có các tiểu minh tinh đến như cũ, người trước ngã xuống người sau tiếp tục muốn chinh phục hắn, cuối cùng đều thất bại tan tát mà trở về.
Cho nên ——
Hiện tại Phong Kiêu, rõ ràng là làm khó người khác.
Như vậy…… Uống, hay không uống.
Thân là tổng tài của FAE, anh ta nói chuyện không tính toán gì hết.
Ngẫm lại lúc này, đây chính là cơ hội tốt, muốn đoạt lại xí nghiệp của An Thị thì cần phải có lực lượng và tài chính, An Mộc tiến lên, cầm lấy bình rượu, ngửa đầu, trực tiếp rót vào trong miệng.
Anh ngồi ở trên sô pha, nhìn hành động dứt khoát của cô, toàn thân lại dâng lên một cổ lạnh lẽo tà mị.
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới.
Diện mạo của An Mộc, thuộc về loại hình đặc biệt xinh đẹp.
Ngũ quan tinh xảo, nhan sắc vượt trội, môi đỏ đậm, mũi thẳng, xuất sắc nhất, là cặp mắt phượng kia, dường như mang theo ánh hào quang của toàn thế giới, một cái nhăn mày một nụ cười, mị hoặc mười phần.
Hôm nay cô mặc một cái váy màu vàng, lộ ra cặp chân trắng nõn tinh tế.
Thân hình mỏng manh, lại lả lướt hấp dẫn, tuy rằng còn nhỏ, nhưng rõ ràng là một báu vật.
Trên chân cô mang giày xăng-̣đan màu trắng đế dài sáu centimet, không có mặc vớ, ngón chân mượt mà, nhìn qua giống như một dạng bánh trôi nước, thập phần đáng yêu.
Phong Kiêu híp lại đôi mắt hẹp dài.
Không nghĩ tới vật nhỏ này, lại là người con gái đẹp như hoa mẫu đơn, hại nước hại dân.
Đúng vậy, An Mộc vừa nói câu đầu tiên, Phong Kiêu liền nhận ra cô.
Cô ta vì muốn có được nhân vật này, liền tính toán muốn nhào vào trong ngực người khác.
Cô ta đem sự uy hiếp ngày trước của mình, đều quên mất đi.
Hơn nữa uống hết cái bình Vodka, dạ dày của cô ta chịu được sao.
Cô ta —— vì muốn nổi danh nên điên rồi sao.
Phong Kiêu tức giận, đời này mình đã từng chạm qua cô ta, nhưng không nghĩ tới cô ta lại dơ bẩn như thế.
Ở Phong gia, gian xảo,xảo quyệt, nói dối hết lần này đến lần khác.
Mà hiện tại, vì muốn nổi danh, thế nhưng không biết xấu hổ đắm mình trong trụy lạc, tự mình tiến cử mình.
Mắt thấy yết hầu của cô lúc lên lúc xuống, Phong Kiêu đột nhiên đứng dậy, một tay hất bình rượu đi.
Bang! Bình rượu rơi xuống đất.
An Mộc hít thở từng ngụm từng ngụm, mùi vị cay độc trong miệng, làm cổ họng cô đau như lửa đốt.
Quả nhiên không hổ là rượu mạnh.
An Mộc ngẩng đầu, nhìn về phía Phong Kiêu, bàn tay dài mảnh khảnh lau một chút rượu chảy ra trên khóe miệng, ánh mắt bướng bỉnh: “Hiện tại, nhân vật này là của tôi?”.
Nhưng không nghĩ tới đôi mắt của Phong Kiêu híp lại, nửa ngày, cong môi, tà khí mở miệng: “Ai nói là của cô?”.
An Mộc tức giận, “Anh……!”.
Ánh mắt hẹp dài của Phong Kiêu, hiện lên ảm đạm không thấy rõ ánh sáng, “Tôi chỉ nói, muốn nhân vật này, trước hết uống cạn nó! Hiện tại, tôi…… Lại muốn suy nghĩ một chút!”
Lại suy nghĩ lại suy nghĩ.
Tròng mắt của An Mộc co rụt lại.
Nha, anh ta thế nhưng chơi khâm cô.
Sắc mặt của An Mộc như tảng băng, nhìn chằm chằm Phong Kiêu mở miệng nói: “Anh nằm mơ!”
Nói xong, xoay người, liền đi ra ngoài.
Phong Kiêu, trong giới làm ăn không người nào không biết anh ta, anh ta ghét nhất chính là quy tắc ngầm.
Nghe nói, đã từng có nữ diễn viên Kỳ Hạ cấp bậc ảnh hậu tới tập đoàn FAE, nhào vào trong ngực của anh ta.
Một công ty quản lý mà nói, có thể đẩy một người ảnh hậu ra như vậy, trong đó phải tiêu tốn biết bao nhiêu nhân lực và sức lực.
Người bình thường, sẽ thật sự chán ghét đối phương, cũng muốn suy xét lợi ích của công ty, trước mặt mọi người, giữ gìn hình tượng của người ảnh hậu này.
Nhưng Phong Kiêu lại tùy hứng, làm trò trước mặt mọi người, độc miệng mắng đối phương không sạch sẽ, là kỹ - nữ.
Một loạt hành động, trực tiếp làm cho người ảnh hậu này, thanh danh tụt xuống, từ đó hình tượng rớt xuống rất nhanh.
Mà trải qua chuyện này, tâm tình của Phong Kiêu bất ổn, tính cách láu cá, cũng được truyền ra.
Mặc dù như vậy, cũng có các tiểu minh tinh đến như cũ, người trước ngã xuống người sau tiếp tục muốn chinh phục hắn, cuối cùng đều thất bại tan tát mà trở về.
Cho nên ——
Hiện tại Phong Kiêu, rõ ràng là làm khó người khác.
Như vậy…… Uống, hay không uống.
Thân là tổng tài của FAE, anh ta nói chuyện không tính toán gì hết.
Ngẫm lại lúc này, đây chính là cơ hội tốt, muốn đoạt lại xí nghiệp của An Thị thì cần phải có lực lượng và tài chính, An Mộc tiến lên, cầm lấy bình rượu, ngửa đầu, trực tiếp rót vào trong miệng.
Anh ngồi ở trên sô pha, nhìn hành động dứt khoát của cô, toàn thân lại dâng lên một cổ lạnh lẽo tà mị.
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới.
Diện mạo của An Mộc, thuộc về loại hình đặc biệt xinh đẹp.
Ngũ quan tinh xảo, nhan sắc vượt trội, môi đỏ đậm, mũi thẳng, xuất sắc nhất, là cặp mắt phượng kia, dường như mang theo ánh hào quang của toàn thế giới, một cái nhăn mày một nụ cười, mị hoặc mười phần.
Hôm nay cô mặc một cái váy màu vàng, lộ ra cặp chân trắng nõn tinh tế.
Thân hình mỏng manh, lại lả lướt hấp dẫn, tuy rằng còn nhỏ, nhưng rõ ràng là một báu vật.
Trên chân cô mang giày xăng-̣đan màu trắng đế dài sáu centimet, không có mặc vớ, ngón chân mượt mà, nhìn qua giống như một dạng bánh trôi nước, thập phần đáng yêu.
Phong Kiêu híp lại đôi mắt hẹp dài.
Không nghĩ tới vật nhỏ này, lại là người con gái đẹp như hoa mẫu đơn, hại nước hại dân.
Đúng vậy, An Mộc vừa nói câu đầu tiên, Phong Kiêu liền nhận ra cô.
Cô ta vì muốn có được nhân vật này, liền tính toán muốn nhào vào trong ngực người khác.
Cô ta đem sự uy hiếp ngày trước của mình, đều quên mất đi.
Hơn nữa uống hết cái bình Vodka, dạ dày của cô ta chịu được sao.
Cô ta —— vì muốn nổi danh nên điên rồi sao.
Phong Kiêu tức giận, đời này mình đã từng chạm qua cô ta, nhưng không nghĩ tới cô ta lại dơ bẩn như thế.
Ở Phong gia, gian xảo,xảo quyệt, nói dối hết lần này đến lần khác.
Mà hiện tại, vì muốn nổi danh, thế nhưng không biết xấu hổ đắm mình trong trụy lạc, tự mình tiến cử mình.
Mắt thấy yết hầu của cô lúc lên lúc xuống, Phong Kiêu đột nhiên đứng dậy, một tay hất bình rượu đi.
Bang! Bình rượu rơi xuống đất.
An Mộc hít thở từng ngụm từng ngụm, mùi vị cay độc trong miệng, làm cổ họng cô đau như lửa đốt.
Quả nhiên không hổ là rượu mạnh.
An Mộc ngẩng đầu, nhìn về phía Phong Kiêu, bàn tay dài mảnh khảnh lau một chút rượu chảy ra trên khóe miệng, ánh mắt bướng bỉnh: “Hiện tại, nhân vật này là của tôi?”.
Nhưng không nghĩ tới đôi mắt của Phong Kiêu híp lại, nửa ngày, cong môi, tà khí mở miệng: “Ai nói là của cô?”.
An Mộc tức giận, “Anh……!”.
Ánh mắt hẹp dài của Phong Kiêu, hiện lên ảm đạm không thấy rõ ánh sáng, “Tôi chỉ nói, muốn nhân vật này, trước hết uống cạn nó! Hiện tại, tôi…… Lại muốn suy nghĩ một chút!”
Lại suy nghĩ lại suy nghĩ.
Tròng mắt của An Mộc co rụt lại.
Nha, anh ta thế nhưng chơi khâm cô.
Sắc mặt của An Mộc như tảng băng, nhìn chằm chằm Phong Kiêu mở miệng nói: “Anh nằm mơ!”
Nói xong, xoay người, liền đi ra ngoài.
Danh sách chương