An Mộc bình tĩnh quan sát, thấy Tô Mỹ Huệ đang bĩu môi, liền chỉ chỉ trên bàn trà, đã sớm chuẩn bị tốt hợp đồng.

“Ừ, cô qua đây, ký cái hợp đồng này.”

Ký hợp đồng.

An Mộc trong nháy mắt hiểu được, lập tức sắc mặt xanh mét.

Nhóm người này….

Nhóm người này!!

Năm đó cha mẹ để lại cho cô một khoản tài chính bất động(tiền bị khóa), phải chờ tới khi cô thành niên mới có thể khởi động.

Xí nghiệp An Thị, đã bị bọn họ chặt chẽ khống chế ở trong tay, đính hôn chỉ là mặt tốt đẹp ở bên ngoài, cho bọn hắn một cái lý do hoàn toàn thâu tóm được An Thị.

Hiện tại……

A!

Bọn họ thật đúng là tính toán thời gian.

Đợi sinh nhật mười tám tuổi của cô, nhưng lại đính hôn trước một ngày.

Vừa mới đính hôn, bọn họ muốn đánh lên, một khoản này, kỳ thật trên người cô cũng không có nhiều vốn lưu động.

An Mộc không nhúc nhích.

Tô mỹ Huệ lộ ra giọng the thé cay nghiệt, “An Mộc, cô làm gì vậy? A, từ nhỏ ăn nhà chúng tôi, mặc cũng là nhà của chúng tôi, lớn lên dáng dấp lại xấu, Tử Khiêm cùng cô đính hôn phải chịu bao nhiêu ủy khuất đây? Như thế nào, hiện tại để cô ký tên, đều không sai khiến được cô hả?”

Ký tên? Nếu quả thật giống như nói nhẹ nhàng như vậy, thì tốt rồi!

Tính cách của cô cho tới bây giờ chưa khuất phục trước ai, cô đi qua, Tô Mỹ Huệ đưa hợp đồng cho cô.

An Mộc cúi đầu, quả nhiên liền nhìn thấy bốn chữ chuyển nhượng hợp đồng.

“Chuyển nhượng hợp đồng?” An Mộc ngẩng đầu, nhỏ giọng mở miệng, “Bác gái, này, đây là tiền cha mẹ để lại cho con, vì, vì cái gì muốn chuyển nhượng cho anh Tử Khiêm?”

Phong Tử Khiêm rốt cuộc nhịn không được, không kiên nhẫn mở miệng, “ Kêu cô chuyển nhượng thì chuyển nhượng đi, nói nhiều như vậy làm cái gì?!”

An Mộc nghe nói như thế, lập tức ngẩng đầu lên, mắt rưng rưng nhìn Phong Tử Khiêm.

Tô Mỹ Huệ nhìn tình huống này, bĩu môi đúng lý hợp tình mà mở miệng, “An Mộc a, công ty Phong gia của chúng ta, gần đây cần một khoản tiền rót vào, cô cũng không thể nhìn thấy Tử Khiêm vì chuyện này mà buồn rầu được? Hơn nữa, cô ở Phong gia nhiều năm như vậy, ăn uống đều là nhà của chúng tôi, chút tiền ấy cho chúng tôi căn bản cũng không tính là gì.”

Ăn uống đều là nhà của bọn họ?

Người nhà họ Phong da mặt thật dày, có thể so sánh với Vạn Lý Trường Thành rồi!

Tưởng rằng cô không biết sao, mấy năm nay, Phong gia toàn dựa vào Xí nghiệp An Thị nuôi.

Năm đó công ty Phong gia, bởi vì Phong Anh Hùng kinh doanh không tốt, đã sớm phá sản.

An Mộc nắm chặt nắm tay.

Người Phong gia thay phiên ra trận, Phong Tư Nguyệt lạnh như băng đi đến trước mặt cô, “An Mộc, cô không nỡ đúng không? Vẫn là, cô căn bản không có yêu Tử Khiêm?”

Phong Anh Hùng ho khan một tiếng, trong phòng nháy mắt an tĩnh lại, Phong Anh Hùng mở miệng, “An Mộc, coi như số tiền này, coi như Phong gia chúng ta mượn cô.”

Lời này ——

Nói làm như thật.

Nhưng chỉ có Phong Anh Hùng hắn, là một tiểu nhân đê tiện.

Mượn? Hắn có thể trả sao, nếu trả An Mộc cô lấy đầu xuống làm cầu đá.

So với Phong Tư Nguyệt, Tô Mỹ Huệ cùng Phong Tử Khiêm sẽ cướp lấy cho bằng được, loại người âm trầm này, càng không thể chọc.

An Mộc rũ đôi mắt xuống, lúc này cô có thể không nói sao.

Cô gật đầu.

Tô Mỹ Huệ liền một bộ dáng vẻ “Đã sớm phải như vậy, uổng phí chúng tôi nói nhiều nước bọt như vậy”, đẩy hợp đồng qua, “Vậy cô liền ký hợp đồng đi.”

An Mộc ừ một tiếng, ngượng ngùng mở miệng: “Của con cũng là của anh Tử Khiêm, chỉ cần anh Tử Khiêm cùng con kết hôn, hợp đồng này không cần ký.”

Nói, đẩy hợp đồng về phía trước.

Nhưng vừa nói ra lời này, Phong Tử Khiêm vụt đứng lên, “Tôi mới không cùng cái người quái dị này……”

Lời nói còn chưa dứt lời, “Bang” một tiếng.

Phong Anh Hùng liền đặt ly nước ở trên bàn trà.

Phong Tử Khiêm, lập tức nghẹn lời ở trong cổ họng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện