Editor: Tuna
Mãi cho đến khi tới phía Đông đại học thành phố C, An Mộc lúc này mới quay đầu, đẩy cửa, trực tiếp xuống xe.
Cô cũng không biết tại sao, tự nhiên trong người cảm thấy nhộn nhạo, rất muốn nôn.
Gương mặt nhỏ nhắn căng chặt, An Mộc trực tiếp hướng về phía tiểu khu mà đi.
Đến nơi, cô liền cảm thấy không đúng. Vừa quay đầu lại đã thấy người đàn ông kia dang đi theo cô, cô kinh ngạc nói:
“ Anh đi theo tôi làm gì?”
Phong Kiêu đứng đó, thân hình thon dài, ước chừng hơn An Mộc một cái đầu, chắc cũng khoảng 1 mét 8 đi!
Anh tà mị cười:
“ Đương nhiên là đến để....lấy lại đồ rồi!”
An Mộc chau mày:
“ Anh...!”
Nói xong, cô lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, thái độ lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ, cười đến cong mắt:
“ Chú út, muốn tới xem chổ ở của cháu thì cứ nói thẳng đi!”
Tiếp đến cô nắm chặt lấy tay anh:
“ Đi, đi thôi!”
Bộ dáng này, giống như là đang sợ Phong Kiêu sẽ rời đi vậy.
Anh nghiêng đầu xem xét vật nhỏ đang kéo tay anh, khẽ nhếch mày.
Thú vị thật, vật nhỏ này, lại muốn tính kế gì đây?”
An Mộc học đại học ở thành phố C, thuê một căn nhà nhỏ, diện tích cũng chỉ có hai mươi mấy mét vuông.
Bình thường An Mộc ở một người đã quen, chưa bao giờ cảm thấy nơi này nhỏ chút nào, nhưng hôm nay có thêm một Phong Kiêu, An Mộc đột nhiên cảm thấy, phòng dường như nhỏ đi rất nhiều a!
Dáng người cao lớn của hắn, chỉ cần đứng ở một chổ cũng đủ khiến cho căn phòng trở nên chật chội dị thường.
Khóe môi An Mộc giật giật mấy cái:
“ Chú út, nhà cháu tuy rằng nhỏ, nhưng là......?”
Lời còn chưa nói xong thì đã bị âm thanh của Phong Kiêu đánh gãy, hắn vươn ngón út:
“ Cô xác định cái nơi nhỏ bé này có thể gọi là nhà sao?”
An Mộc:.........!
Dựa vào!
Trong cảm nhận của cô, chỉ có nơi này mới là chốn niết bàn, nhiều năm như vậy rồi, chỉ có nơi đây mới có thể cho cô được cảm giác an toàn, thế nhưng lại bị Phong Kiêu khinh bỉ? Cô nhịn rồi lại nhịn, nhịn...nhịn...., rốt cuộc vẫn là không nhịn được, mở miệng phản kích:
“ Đúng vậy, tôi đâu có giống con ký sinh trùng nào dó, sinh ra đã là phú nhị đại, đối với tôi, có nơi dừng chân như vầy đã là không tồi rồi.”
Nhưng cô không nghĩ tới, một lời vừa nói xong đã khiến đôi mày của Phong Kiêu nhăn lại.
Anh chỉ biết vật nhỏ xảo trá tinh quái, biết cô ở Phong gia không được hoan nghên, nhưng Phong Kiêu trăm ngàn lần không nghĩ tới, cô nhóc từng là An tiểu thư thế nhưng lại có thể nghèo túng đến mức này!
A..............
Xem ra Phong Anh Hùng năm đó đúng là không có đem lời của anh đặt trong lòng!
Đôi mắt Phong Kiêu trở nên thâm trầm, sau đó sải đôi chân thon dài bước vào phòng.
Thân hình cao lớn của hắn đi đến chổ sô pha đơn của An Mộc, cau mà ngồi xuống, vừa ngồi liền chiếm đầy cả sô pha.
An Mộc cúi đầu nhìn chính mình, sau lại ngẩn đầu nhìn Phong Kiêu.
Đột nhiên đã hiểu vì sao anh ta lại kinh động đến thế rồi.
Có lẻ hai mươi mét vông đối với mình là đủ lớn, nhưng đối với Phong Kiêu, thật đúng là muốn động cũng không có chổ mà động.
An Mộc ho khan một tiếng, tiến lên một bước, từ tủ lạnh lấy ra một lọ nước khoáng đưa cho hắn.
Thấy Phong Kiêu tiếp nhận hành động tốt của mình, An Mộc lúc này mới tiếp tục hành động, cẩn thận nói:
“ Chú út a, có thể nhờ chú một chút chuyện được không?”
Phong Kiêu mở bình nước khoáng, uống một ngụm, sau đó híp mắt lại, khóe môi mang theo ý cười:
“ Chuyện gì?”
An Mộc lại ho khan:
“ Chuyện là....Chú út, gần đây, cháu phạm một chút chuyện nhỏ ở trong trường, sau đó, giáo sư bảo phải kêu người lớn trong nhà đến, chú có thể hay không, giúp cháu gặp mặt giáo sư một chút?”
Phong Kiêu nhướng mày:
“ A~, như vậy, cô đã phạm phả “chút chuyện nhỏ” gì đây?”
Mãi cho đến khi tới phía Đông đại học thành phố C, An Mộc lúc này mới quay đầu, đẩy cửa, trực tiếp xuống xe.
Cô cũng không biết tại sao, tự nhiên trong người cảm thấy nhộn nhạo, rất muốn nôn.
Gương mặt nhỏ nhắn căng chặt, An Mộc trực tiếp hướng về phía tiểu khu mà đi.
Đến nơi, cô liền cảm thấy không đúng. Vừa quay đầu lại đã thấy người đàn ông kia dang đi theo cô, cô kinh ngạc nói:
“ Anh đi theo tôi làm gì?”
Phong Kiêu đứng đó, thân hình thon dài, ước chừng hơn An Mộc một cái đầu, chắc cũng khoảng 1 mét 8 đi!
Anh tà mị cười:
“ Đương nhiên là đến để....lấy lại đồ rồi!”
An Mộc chau mày:
“ Anh...!”
Nói xong, cô lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, thái độ lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ, cười đến cong mắt:
“ Chú út, muốn tới xem chổ ở của cháu thì cứ nói thẳng đi!”
Tiếp đến cô nắm chặt lấy tay anh:
“ Đi, đi thôi!”
Bộ dáng này, giống như là đang sợ Phong Kiêu sẽ rời đi vậy.
Anh nghiêng đầu xem xét vật nhỏ đang kéo tay anh, khẽ nhếch mày.
Thú vị thật, vật nhỏ này, lại muốn tính kế gì đây?”
An Mộc học đại học ở thành phố C, thuê một căn nhà nhỏ, diện tích cũng chỉ có hai mươi mấy mét vuông.
Bình thường An Mộc ở một người đã quen, chưa bao giờ cảm thấy nơi này nhỏ chút nào, nhưng hôm nay có thêm một Phong Kiêu, An Mộc đột nhiên cảm thấy, phòng dường như nhỏ đi rất nhiều a!
Dáng người cao lớn của hắn, chỉ cần đứng ở một chổ cũng đủ khiến cho căn phòng trở nên chật chội dị thường.
Khóe môi An Mộc giật giật mấy cái:
“ Chú út, nhà cháu tuy rằng nhỏ, nhưng là......?”
Lời còn chưa nói xong thì đã bị âm thanh của Phong Kiêu đánh gãy, hắn vươn ngón út:
“ Cô xác định cái nơi nhỏ bé này có thể gọi là nhà sao?”
An Mộc:.........!
Dựa vào!
Trong cảm nhận của cô, chỉ có nơi này mới là chốn niết bàn, nhiều năm như vậy rồi, chỉ có nơi đây mới có thể cho cô được cảm giác an toàn, thế nhưng lại bị Phong Kiêu khinh bỉ? Cô nhịn rồi lại nhịn, nhịn...nhịn...., rốt cuộc vẫn là không nhịn được, mở miệng phản kích:
“ Đúng vậy, tôi đâu có giống con ký sinh trùng nào dó, sinh ra đã là phú nhị đại, đối với tôi, có nơi dừng chân như vầy đã là không tồi rồi.”
Nhưng cô không nghĩ tới, một lời vừa nói xong đã khiến đôi mày của Phong Kiêu nhăn lại.
Anh chỉ biết vật nhỏ xảo trá tinh quái, biết cô ở Phong gia không được hoan nghên, nhưng Phong Kiêu trăm ngàn lần không nghĩ tới, cô nhóc từng là An tiểu thư thế nhưng lại có thể nghèo túng đến mức này!
A..............
Xem ra Phong Anh Hùng năm đó đúng là không có đem lời của anh đặt trong lòng!
Đôi mắt Phong Kiêu trở nên thâm trầm, sau đó sải đôi chân thon dài bước vào phòng.
Thân hình cao lớn của hắn đi đến chổ sô pha đơn của An Mộc, cau mà ngồi xuống, vừa ngồi liền chiếm đầy cả sô pha.
An Mộc cúi đầu nhìn chính mình, sau lại ngẩn đầu nhìn Phong Kiêu.
Đột nhiên đã hiểu vì sao anh ta lại kinh động đến thế rồi.
Có lẻ hai mươi mét vông đối với mình là đủ lớn, nhưng đối với Phong Kiêu, thật đúng là muốn động cũng không có chổ mà động.
An Mộc ho khan một tiếng, tiến lên một bước, từ tủ lạnh lấy ra một lọ nước khoáng đưa cho hắn.
Thấy Phong Kiêu tiếp nhận hành động tốt của mình, An Mộc lúc này mới tiếp tục hành động, cẩn thận nói:
“ Chú út a, có thể nhờ chú một chút chuyện được không?”
Phong Kiêu mở bình nước khoáng, uống một ngụm, sau đó híp mắt lại, khóe môi mang theo ý cười:
“ Chuyện gì?”
An Mộc lại ho khan:
“ Chuyện là....Chú út, gần đây, cháu phạm một chút chuyện nhỏ ở trong trường, sau đó, giáo sư bảo phải kêu người lớn trong nhà đến, chú có thể hay không, giúp cháu gặp mặt giáo sư một chút?”
Phong Kiêu nhướng mày:
“ A~, như vậy, cô đã phạm phả “chút chuyện nhỏ” gì đây?”
Danh sách chương