Editor: Tuna

Hoàng Đạo từ trước đến nay làm người ngay thẳng chính trực, nghe xong lời uy hiếp đương nhiên là giận đến xanh cả mặt:

“ Vậy thì cứ rút vốn đi, tôi đã quyết làm phim thì không tin là không đủ kinh phí!”

Lời Hoàng Đạo vừa nói xong, quản lý Dương liền lo lắng sốt ruột hô:

“Hoàng Đạo!”

Hoàng Đạo hừ lạnh một tiếng, với đầu tóc lôi thôi lúc này làm cho hắn càng nhìn càng giống tên ăn mày ngoài chợ.

Quản lí Dương nhìn về phía Bạch Ngọc Khiết nói:

“ Bạch tiểu thư, rõ rang là trách nhiệm của cô, huống hồ chi Phong tiên sinh đã đầu tư, cũng không thể không giữ lời a”

Bạch Ngọc Khiết nghe thấy thế liền hừ lạnh một tiếng:

“ Vậy để ta hỏi một chút xem là được hay không được!”

Nói xong, cô trực tiếp cầm điện thọi di động gọi cho Phong Tử Khiêm:

“ Anh Tử Khiêm, anh có thể tới đoàn phim một chút không? Là về chuyện đầu tư cho bộ phim đó, có chút chuyện.”

Ngắt điện thoại, Bạch Ngọc Khiết làm ra một bộ dáng chờ đợi xem kịch, hai tay khoanh lại, đứng đó chờ, nhìn mặt Hoàng Đạo từ xanh chuyển sang trắng, chậm rãi nói:

“ Thật ra thì, chuyện này cũng không phải là chuyện lớn, chỉ là có chút chậm trể. Suất diễn của Quỳnh Hoa vốn dĩ không nhiều lắm, chúng ta chỉ cần tranh thủ một chút, không chừng hai tiếng là có thể xong.”

Nói xong, cô ta nâng cằm, liếc An Mộc một cái.

Hoàng Đạo nổi giận:

“ Không đổi người!”

An Mộc thấy tình huống bên ngoài lung tung rối loạn nhưng vẫn đứng đó, không nói không rằng.

Cho dù là có gọi Phong Tử Khiêm tới đây, nhân vật này có về tay Bạch Ngọc Khiết thì cô cũng không có hại gì.

Ít nhất thì Hoàng Đạo sẽ thấy có lỗi với mình, về sau có dịp, ông ta nhất định sẽ nhớ tới mình.

……

Phong Tử Khiêm trên xe đến chổ đoàn phim đang lộn xộn.

Tài xế nhìn anh ta, hỏi:

“ Thiếu gia à, rốt cuộc là cậu đang tìm ai vậy?”

Chỉ cần không phải người mù liền nhìn thấy anh ta đnag tìm người, và đúng thật là như thế.

Đáng tiếc là tìm suốt hai ngày vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, hơn nữa hắn đã hỏi rất nhiều người nhưng ai cũng không quen với cái người tên Đường Hạ này.

Không quen biết Đường Hạ? Chẳng lẽ mắt bọn họ đều bị mù sao?

Người đẹp như vậy thế nào lại là dạng vô danh tiểu tốt?

Ngay lúc hắn đang phiền não thì Bạch Ngọc Khiết gọi đến, dù sao thì đoàn phim cũng gần đây, qua đó một chút cũng không sao, Phong Tử Khiêm liền thuận miệng đáp ứng.

Cúp máy của Bạch Ngọc Khiết thì điện thoại nhà gọi đến:

“ Tử Khiêm à, con có liên lạc được với An Mộc không?”

Vừa nghe đến cái tên này thì anh liền cảm thấy đau đầu.

Cô gái xấu xí như vậy, tính cách yếu đuối lại vô năng, vì cái gì mà cứ một hai phải có liên hệ đến anh?

Anh ta không nhẫn nại nói:

“ Không có, mẹ, mẹ gọi cho cô ta không phải là được rồi sao? Tại sao cái gì cũng tìm con?”

Tô Mỹ Tuệ ở đầu bên kia khuyên nhủ:

“ Không phải mẹ không gọi, nhưng mà cô ta không nhận điện, mẹ tưởng cô ta dã nhận ra cái gì đó?”

Phong Tử Khiêm nghe thấy thế nhịn không được xì cười:

“ Mẹ, chỉ cần không phải là đồ ngốc, ai lại nguyện ý đem tiền của mình cho người khác?”

Tô Mỹ Tuệ nói:

“ Nhưng trước mặt con, nó còn không phải là dứa ngốc sao? Nếu không phải nó đối với con khăng khăng một mực, chúng ta cũng không thể đem tài chính của An thị dời đi.”

Phong Tử Khiêm nheo tráng:

“ Mẹ, con mặc kệ, dù sao chuyện kết hôn gì gì đó, mẹ cứ xem mà làm đi, con còn có việc, tắt máy đây!”

Nói xong liền trực tiếp ngắt điện thoại.

Sau cuộc nói chuyện, Phong Tử KHiêm liền bực bội trong người.

Nhìn qua thì có vẻ như là đại thiếu gia được cưng chiều nhưng thật ra thì trong mắt ba mẹ, anh ta cũng chỉ là một công cụ để kiếm tiền mà thôi.

“ Thiếu gia, đến đoàn phim rồi”

Tài xế nhắc nhở làm Phong Tử Khiêm hồi lại tinh thần, không kiên nhẫn bước xuống xe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện