Bạch Ngọc Khiết vô cùng vênh váo tự đắc dẫn An Mộc đi vào phòng khách của Phong gia: “Phong bá mẫu đã cho người đặc biệt chuẩn bị lễ phục cho cô. Tới đây thử đi.”

An Mộc không nghĩ nhiều liền đi theo Bạch Ngọc Khiết đến khách phòng.

Bạch Ngọc Khiết tránh sang một bên để An Mộc một mình đi vào.

Vừa bước vào cô đã có một cảm giác ớn lạnh rồi lại nghe thấy một tiếng đóng cửa rất mạnh sau lưng.

Theo bản năng cô quay đầu lại thì phát hiện ra cửa phòng đã bị đóng. Cô chỉ nghe thấy tiếng “Răng rắc” ở bên ngoài, chứng tỏ cửa phòng đã bị khóa!

Trong lòng An Mộc liền nhảy dựng lên, một cỗ lửa giận nổi lên trong lòng. Cô đập đập cửa: “Bạch Ngọc Khiết, cô làm cái gì vậy? Thả tôi ra!”

Giọng nói của Bạch Ngọc Khiết như có như không vọng vào: “An Mộc, cô thật không biết tự lượng sức mình, bắt Tử Khiêm đính hôn cùng mình. Ha ha, nếu vậy thì đừng trách tôi không khách khí! Cô tốt nhất là hãy ở đây hưởng thụ đi!”

Ha ha!

Cô ta cho rằng An Mộc cô nguyện ý đính hôn cùng cái tên ngựa giống kia sao?!

Bất quá…… Bạch Ngọc Khiết lại đem cô nhốt ở đây làm gì? Nhìn xung quanh một chút, An Mộc cảm thấy vô cùng hốt hoảng.

Hít một hơi thật sâu nhưng hơi thở của cô vẫn không ổn định mà lại càng khiến lồng ngực thêm khó chịu. Nhưng nó lại không có giấu hiệu giảm đi mà càng ngày càng khó chịu hơn.

An Mộc đặt tay ở ngực.

Hôm nay cô làm sao vậy?

Ngày thường bị nói một hai câu cũng đâu có bi như thế này.

Cô lại hít thở thật sâu mà cỗ lửa giận đó dường như đang từ lồng ngực lan tỏa ra khắp cơ thể.

An Mộc cảm thấy rất không bình thường!

Thực sự rất không bình thường!

Bỗng dưng, cô nhớ tới lúc ở dưới lầu, Bạch Ngọc Khiết đã cho cô uống ly rượu vang đỏ đó!

Không xong rồi!

An Mộc thật sự không thể nghĩ tới Bạch Ngọc Khiết giữa ban ngày ban mặt dám hạ dược cô ở Phong gia!

Cảm thấy được cơ thể mình đang dần nóng lên, cô âm thầm chửi rủa một tiếng.

A!

Dược tính này cũng quá mạnh nha!

Cô nắm chặt tay khiến khuôn mặt nhỏ trở nên đỏ bừng nhưng lại không thể nào phát tiết ra ngoài được.

Cô không thể ở chỗ này được.

Một lát nữa dược tính phát tác mà nếu cô mất đi lý trí không biết Bạch Ngọc Khiết kia sẽ mang những người đàn ông gì vào nữa.

Cửa chính đã bị khóa, cô quyết định sẽ trốn thoát bằng cửa sổ.

Nếu nhảy xuống bây giờ chắc chắn sẽ đánh động những tên vệ sĩ như vậy người của Phong gia nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

Cho nên…… Cô chỉ có thể đi bằng cửa sổ ban công nhảy sang phòng sát vách.

Phòng sát vách, chính là phòng ngủ của Phong gia mà cô đã ở.

Đi vào căn phòng quen thuộc cô mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Nhưng ngay lúc đó hai chân cô mềm nhũn ra, ngã trên mặt đất.

Cả người khô nóng khiến cô rất khó chịu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện