Editor: Quỷ Quỷ

Giam giữ? An Mộc trừng mắt thật lớn, cô cắn môi rồi mở miệng, “Tôi….vĩnh viễn không khuất phục đâu!”

Phong Kiêu cười nhẹ hai tiếng, “Không khuất phục? Tôi cũng không ngại nuôi dưỡng một con chim hoàng yến.”

“Anh……Đồ khốn kiếp!” An Mộc kêu to.

Phong Kiêu không thèm để ý xoay người, lạnh giọng nói:”Dẫn đi.”

“Vâng, thiếu gia.’

Nhưng ngay sau đó Phong Kiêu chợt nghe thấy đám vệ sĩ kêu to, “Thiếu gia!”

Quay đầu lại, ánh mắt Phong Kiêu lập tức sa sầm.

An Mộc đang cầm chặt một chiếc bút máy, lúc này đầu bút đang đặt lên cổ cô.

Phong Kiêu nhìn về phía bàn làm việc, quả nhiên, vừa rồi ký văn kiện mà không thấy bút máy.

Anh chớp mắt, “Cô….muốn tự sát?”

Trong giọng nói chứa mười phần trào phúng.

Dường như, anh tin chắc rằng An Mộc sẽ không tự đâm mình.

Trên mặt An Mộc tràn ngập kiên quyết.

Nhưng trong lòng cô lại đau khổ ngập trời.

Cô chỉ muốn làm một diễn viên, sao lại khó như vậy?

Từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Phong, cô chỉ có thể cố gắng hết sức học cách kiềm chế sự phẫn nộ gò mình vào quy củ, hàng ngày đều phải học cách làm thế nào để tự nguy trang, tự bảo vệ mình.

Năm nay cô đã 18 tuổi rồi!

Đám người nhà họ Phong kia, sợ cô học giỏi, tư tưởng thông suốt mà ngay cả trường đại học tốt cũng không cho cô nhập học!

Thứ cô giỏi nhất chỉ có diễn xuất.

Nhưng hiện giờ Phong Kiêu lại không cho cô diễn xuất?

Cô còn có làm được cái gì?

Cả đời làm chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, còn phải phụ thuộc vào đám người đã cướp đi tài sản của nhà mình, hàng ngày phải phục vụ cho họ?

Không!

An Mộc cô có kiêu hãnh, tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra!

An Mộc nắm chặt cây bút trong tay ánh mắt kiên quyết, “Phong Kiêu, thả tôi ra, nếu không….”

“Nếu không thì sẽ thế nào?” Phong Kiêu châm chọc, “Là ai cho cô sự tự tin như vậy, tự tin rằng tôi sẽ để tâm đến tính mạng của cô, tự tin rằng tôi sẽ để cho cô uy hiếp sao?”

Lời này thốt ra….

Đồng tử An Mộc co lại.

Đúng vậy!

Trên đời này đã không còn ai để tâm đến cô nữa rồi.

Khóe miệng cô trễ xuống, không thốt lên được câu nào.

Nếu đã vậy, không thể dựa vào chính mình để sống sót, thì còn sống làm cái gì?

Cô nắm chặt cây bút giơ mạnh tay lên!

Phong Kiêu mở to mắt!

Nhưng giây tiếp theo, An Mộc trở tay đâm xuống bàn tay của một tên vệ sĩ đoạt ấy súng của anh ta rồi nhắm thẳng vào Phong Kiêu!

“Phong Kiêu, thả tôi ra!”

Dứt lời, cô chợt nghe thấy tiếng súng lên đạn tứ phía, chỉ trong ba giây, đột nhiên xuất hiện tầm mười người mặc đồ đen đột nhiên xông vào biệt thư bao vây xung quanh cô.

Phong Kiêu rốt cuộc cũng nhìn thẳng về phía cô.

Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, cô còn có thể điềm tĩnh cướp được súng trong tay vệ sĩ?

Nhưng giờ phút này đối diện với họng súng đen ngòm trong tay cô, Phong Kiêu mặt không biến sắc, anh đi từng bước về phía trước.”Còn muốn chạy sao? Vậy nổ súng đi!”

“Thiếu gia!”

Mọi người xung quang hoảng sợ cùng hô lên.

Nhưng Phong Kiêu chỉ xua tay, đám người toàn bộ lùi lại từng bước về phía sau, thu súng lại, cúi đầu.

Trong lòng An Mộc hiện giờ rất hỗn loạn.

Cả đời này cô còn chưa từng nhìn thấy súng lục chứ chưa nói đến dùng!

Nhất là khi vừa mới bị đám người dương súng ngắm về phía mình, nhìn vào những họng súng đó, thiếu chút nữa cô đã không nhịn được mà thét lên!

Thật đáng sợ!

Giờ đây người đàn ông này chỉ đem lại cho cô duy nhất một cảm giác, chính là đáng sợ!

Rốt cuộc anh là ai?

Vì sao người của anh lại mang theo súng ống?

Việc này vượt quá sức phán đoán của cô, khiến cô toàn thân run rẩy.

Tuy trong lòng khủng hoảng, nhưng tố chất tư tưởng trong cô còn mạnh mẽ, vẫn đủ giúp cô có thể đối mặt với Phong Kiêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện