Edit: Phong Nguyệt
Đám người Phong gia kia, vui mừng đến điên rồi sao, bọn họ có thể danh chính ngôn thuận chiếm xí nghiệp An Thị, còn muốn sở hữu tài chính nữa sao.
Trong trường học, cô vẫn luôn là người vô hình, không có bạn bè.
Bạn bè duy nhất, chính là Diệp Đồng Đồng……
Có lẽ ngày hôm nay của hàng năm về sau, có lẽ ra nghĩa địa thăm cô rồi.
Trước mặt buồn bã, Hoàng Tam đi vào đứng ở trước mặt cô.
An Mộc có thể nhìn thấy được ánh mắt của hắn ta, mang theo dâm - uế.
An Mộc nhịn không được mà tưởng tượng, cô nghĩ muốn chết, Hoàng Tam có thể buông tha thi thể của cô hay không? Nếu như vậy……
An Mộc dùng hết sức lực toàn thân, lại một lần cầm nửa bình rượu tử, cô muốn cùng Hoàng Tam, đồng quy vu tận!
Trên vai bỗng nặng xuống, cô cảm giác được tay Hoàng Tam để lên.
An Mộc mở bình rượu tử, liền muốn hung hăng đập tới!
Nhưng vào lúc này……
Một cổ lạnh lẽo, đột nhiên đánh tới, làm đầu óc của cô, trong nháy mắt một mảnh thư thái.
Trước mặt, có người cầm bả vai của Hoàng Tam, chỉ một chút, liền đem cả người hắn kéo ra.
“An Mộc!”
Giọng nói trầm thấp, xen lẫn nhàn nhạt khẩn trương cùng vội vàng.
Giọng nói quen thuộc, làm An Mộc không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn.
Sau đó liền nhìn đến, gương mặt vô cùng xinh đẹp kia.
Tâm tình của An Mộc thả lỏng, “Chú nhỏ?”
Tay cầm bình rượu tử, rốt cuộc rơi xuống, phanh lập tức rơi trên mặt đất, tiếp theo, thân thể liền ngã xuống vào vòng ôm ấm áp quen thuộc.
An Mộc cảm giác được, chính mình được người khác bế ngang lên, thân hình cao lớn kia, thân hình cứng rắn kia, còn có hơi thở quen thuộc, thế nhưng làm cô an tâm, đột nhiên lắng đọng lại xuống.
Cô biết, chính mình an toàn.
Hoàng Tam không thể hiểu mình làm sao bị đẩy ra, lảo đảo ngã nhào trên mặt đất.
Hắn âm thầm mắng một tiếng, “Ta phi, ai dám cùng tiểu gia ta đoạt mỹ……”
Lời nói chưa nói hết, chợt dừng lại, tiếp theo, liền toàn thân rùng mình một cái!
Trước mặt người đàn ông này, cao lớn thẳng tắp, quanh thân lộ ra sát khí sắc bén.
Rõ ràng diện mạo cực kỳ yêu nghiệt, nhưng Hoàng Tam lại chỉ có thể chú ý tới, khóe môi cong lên mỉm cười, nhưng mà độ cung kia, lại lãnh mị sắc bén làm hắn kinh hồn bạt vía!
Ánh mắt của Phong Kiêu, ánh mắt nhìn đến miệng vết thương trên cánh tay vật nhỏ.
Từng vết máu, tung hoành trải rộng, lít nha lít nhít đếm không hết bao nhiêu vết thương, ở trên da thịt trắng nõn của cô, lộ ra có vẻ chói mắt!
Đôi mắt trầm xuống, một cổ lửa giận, ầm ầm dâng lên trong lòng!
Trong lòng, chỉ còn lại một ý niệm, anh đều không nỡ động vào cô, vậy mà bị người khi dễ thành bộ dạng này.
Khóe môi của Phong Kiêu cong lên, cong lớn hơn nữa.
Anh hểu biết người của anh, đều biết, Phong Kiêu, nổi giận.
“Chú, chú nhỏ, hắn, cha hắn chính là Hoàng Quân, ngài, ngài chớ làm loạn!” Bạch Ngọc Khiết vội vàng mở miệng.
Phong gia cũng lợi hại, cũng là thương gia, thương gia, như thế nào cùng chính khách đấu?
Trong ánh mắt của Bạch Ngọc Khiết hiện ra vẻ đắc ý, hôm nay, Đường Hạ liền bị hủy ở nơi này!
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, mặt mày của Phong Kiêu nhăn lên, nhìn về phía Hoàng Tam, giọng nói mị hoặc mang theo ý lạnh, “Cha ngươi, là cái thị- ủy - thư - nhớ Hoàng Quân?”
Hoàng Tam rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu lên, “Đúng, chính là cha ta, nói cho ngươi biết, ngoan ngoãn nói lời xin lỗi với tiểu gia ta, lại bỏ cô ta ở lại để bồi ta, tiểu gia cao hứng, có lẽ sẽ buông tha cho ngươi!”
Con mắt hẹp dài của Phong Kiêu, lộ ra ánh sáng khiếp người, anh ôm An Mộc, từng bước một hướng về phía Hoàng Tam đi tới, “Để cô ta ở lại, hảo hảo bồi ngươi?”
“Đúng, nói như vậy…… A, ngươi muốn làm gì…… A!”
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai thê lương phát ra, gian phòng bên trong, một bàn tay, kẹp lấy một dòng máu loãng phun ra ngoài, phóng lên cao!
Đám người Phong gia kia, vui mừng đến điên rồi sao, bọn họ có thể danh chính ngôn thuận chiếm xí nghiệp An Thị, còn muốn sở hữu tài chính nữa sao.
Trong trường học, cô vẫn luôn là người vô hình, không có bạn bè.
Bạn bè duy nhất, chính là Diệp Đồng Đồng……
Có lẽ ngày hôm nay của hàng năm về sau, có lẽ ra nghĩa địa thăm cô rồi.
Trước mặt buồn bã, Hoàng Tam đi vào đứng ở trước mặt cô.
An Mộc có thể nhìn thấy được ánh mắt của hắn ta, mang theo dâm - uế.
An Mộc nhịn không được mà tưởng tượng, cô nghĩ muốn chết, Hoàng Tam có thể buông tha thi thể của cô hay không? Nếu như vậy……
An Mộc dùng hết sức lực toàn thân, lại một lần cầm nửa bình rượu tử, cô muốn cùng Hoàng Tam, đồng quy vu tận!
Trên vai bỗng nặng xuống, cô cảm giác được tay Hoàng Tam để lên.
An Mộc mở bình rượu tử, liền muốn hung hăng đập tới!
Nhưng vào lúc này……
Một cổ lạnh lẽo, đột nhiên đánh tới, làm đầu óc của cô, trong nháy mắt một mảnh thư thái.
Trước mặt, có người cầm bả vai của Hoàng Tam, chỉ một chút, liền đem cả người hắn kéo ra.
“An Mộc!”
Giọng nói trầm thấp, xen lẫn nhàn nhạt khẩn trương cùng vội vàng.
Giọng nói quen thuộc, làm An Mộc không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn.
Sau đó liền nhìn đến, gương mặt vô cùng xinh đẹp kia.
Tâm tình của An Mộc thả lỏng, “Chú nhỏ?”
Tay cầm bình rượu tử, rốt cuộc rơi xuống, phanh lập tức rơi trên mặt đất, tiếp theo, thân thể liền ngã xuống vào vòng ôm ấm áp quen thuộc.
An Mộc cảm giác được, chính mình được người khác bế ngang lên, thân hình cao lớn kia, thân hình cứng rắn kia, còn có hơi thở quen thuộc, thế nhưng làm cô an tâm, đột nhiên lắng đọng lại xuống.
Cô biết, chính mình an toàn.
Hoàng Tam không thể hiểu mình làm sao bị đẩy ra, lảo đảo ngã nhào trên mặt đất.
Hắn âm thầm mắng một tiếng, “Ta phi, ai dám cùng tiểu gia ta đoạt mỹ……”
Lời nói chưa nói hết, chợt dừng lại, tiếp theo, liền toàn thân rùng mình một cái!
Trước mặt người đàn ông này, cao lớn thẳng tắp, quanh thân lộ ra sát khí sắc bén.
Rõ ràng diện mạo cực kỳ yêu nghiệt, nhưng Hoàng Tam lại chỉ có thể chú ý tới, khóe môi cong lên mỉm cười, nhưng mà độ cung kia, lại lãnh mị sắc bén làm hắn kinh hồn bạt vía!
Ánh mắt của Phong Kiêu, ánh mắt nhìn đến miệng vết thương trên cánh tay vật nhỏ.
Từng vết máu, tung hoành trải rộng, lít nha lít nhít đếm không hết bao nhiêu vết thương, ở trên da thịt trắng nõn của cô, lộ ra có vẻ chói mắt!
Đôi mắt trầm xuống, một cổ lửa giận, ầm ầm dâng lên trong lòng!
Trong lòng, chỉ còn lại một ý niệm, anh đều không nỡ động vào cô, vậy mà bị người khi dễ thành bộ dạng này.
Khóe môi của Phong Kiêu cong lên, cong lớn hơn nữa.
Anh hểu biết người của anh, đều biết, Phong Kiêu, nổi giận.
“Chú, chú nhỏ, hắn, cha hắn chính là Hoàng Quân, ngài, ngài chớ làm loạn!” Bạch Ngọc Khiết vội vàng mở miệng.
Phong gia cũng lợi hại, cũng là thương gia, thương gia, như thế nào cùng chính khách đấu?
Trong ánh mắt của Bạch Ngọc Khiết hiện ra vẻ đắc ý, hôm nay, Đường Hạ liền bị hủy ở nơi này!
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, mặt mày của Phong Kiêu nhăn lên, nhìn về phía Hoàng Tam, giọng nói mị hoặc mang theo ý lạnh, “Cha ngươi, là cái thị- ủy - thư - nhớ Hoàng Quân?”
Hoàng Tam rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu lên, “Đúng, chính là cha ta, nói cho ngươi biết, ngoan ngoãn nói lời xin lỗi với tiểu gia ta, lại bỏ cô ta ở lại để bồi ta, tiểu gia cao hứng, có lẽ sẽ buông tha cho ngươi!”
Con mắt hẹp dài của Phong Kiêu, lộ ra ánh sáng khiếp người, anh ôm An Mộc, từng bước một hướng về phía Hoàng Tam đi tới, “Để cô ta ở lại, hảo hảo bồi ngươi?”
“Đúng, nói như vậy…… A, ngươi muốn làm gì…… A!”
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai thê lương phát ra, gian phòng bên trong, một bàn tay, kẹp lấy một dòng máu loãng phun ra ngoài, phóng lên cao!
Danh sách chương