“Đường Hạ có phải không có được phim điện ảnh, nên mới phải đi đóng phim truyền hình không?”
“Dựa vào thầy Hạ Tâm Băng, chứ cô ta không có kỹ năng diễn xuất, đúng là vừa đáng thương vừa đáng buồn!”
“Đúng rồi, tôi nói các cậu nghe, người bình luận phim ảnh thầy Tôn vẫn còn đang ở trên mạng mắng cô ta là đắm mình trụy lạc đấy!”
Hạ Thiên vội vã mở miệng, “Thầy Tôn, cũng chỉ là hận rèn sắt không thành thép thôi, với lại lời nói của thầy Tôn, cũng quá sắc bén rồi!”
“Cậu thì biết gì chứ? Thầy Tôn là kim bài bình luận điện ảnh, chính là bởi vì mắt nhìn cay độc của ông ấy!”
“Thầy Tôn mặc dù không dễ dàng gì mà khen người khác, nhưng mà ông ấy cũng không dễ dàng mắng người như vậy, năm nay coi như tôi đã gặp được một tiền lệ. Đắm mình trụy lạc, cái bình luận này, đúng là quá sắc bén rồi!”
“Tôi nghe nói, thầy Tôn nói là, sau này sẽ không bao giờ xem tác phẩm của Đường Hạ nữa!”
“Một khi thầy Tôn nói ra, thì giới bình luận phim đều cũng sẽ nhận xét Đường Hạ quá yếu trí, đương nhiên chỉ có thể nhận phim truyền hình.”
“ai, nếu tôi mà bị thầy Tôn nói như vậy, thì tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào mà ở đây nữa!”
Đường Hạ xem đủ rồi, vội vã mở miệng “được rồi, chúng ta nói chuyện khác đi.”
Lúc này mọi người mới dừng lại.
Đáng tiếc, chủ đề này đã bị lộ ra ngoài rồi.
Vì vậy đám người trong đại sảnh, đều nhìn An Mộc với ánh mắt khinh miệt cùng thở dài.
Tại đây, bị người khác cướp mất công việc quảng cáo, đại diện phát ngôn, thật sự là một việc rất mất mặt.
Hơn nữa…Bị thầy Tôn mắng tới mức khó nghe như vậy, cho dù rating có cao, sau này muốn lăn lộn trong giới điện ảnh, e rằng cũng khó!
Phải biết rằng, muốn có được một câu bình luận của thầy Tôn, trong giới điện ảnh, là rất khó có được!
Lưu Vi Ái đi qua vỗ vỗ vai An Mộc, “Đường Hạ, đừng để ý, cậu không bằng người khác thì ắt người ta sẽ vui mừng, đương nhiên là không được rồi, tớ nói cậu nghe, tên Lưu Thái này có tiếng là có quy tắc ngầm với cấp trên.
Tuy là chửi bới người khác, nhưng đứng bên An Mộc, nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy An Mộc là bị cướp mất công việc này.
An Mộc cười cười, “Tiểu Ái, công việc đại diện phát ngôn này, thật sự tớ không muốn làm.”
Vừa nói xong câu này, giọng điệu trào phúng ở bên kia của Lưu Thái đã truyền tới, “Không muốn làm, vậy ai là người đi ăn trưa cùng Lý tổng vậy? không muốn làm sao ngay từ đầu không nói là không muốn làm, đến lúc ký hợp đồng mới bị loại?”
Lưu thái nói xong, liền nhàm chán vuốt vuốt ngón tay của mình, “Đường Hạ, thật ngại quá, tôi không có ý châm chọc cô, chỉ là cô nói như vậy, giống như là tôi nhặt lại thứ đồ mà cô vứt đi vậy, đối với công ty nước hoa của Lý tổng cũng không tốt. Nếu như tôi đã là người đại diện phát ngôn cho quảng cáo của bọn họ, vậy thì tôi cũng cần có trách nhiệm đối với danh tiếng của họ đúng không? Nói nhiều như vậy, mục đích còn không phải là châm chọc An Mộc cô không ăn được nho thì chê nho chua sao?
Loại chuyện này, nếu như là người khác gặp phải, chắc chắn sẽ tức đến nỗi mặt trở nên xanh lè.
Nhưng An Mộc vẫn như cũ thần khí ổn định.
Phong thái này, khiến rất nhiều người ở đây thấy tự hổ thẹn.
Huống hồ Đường Hạ trước mặt mới 23 tuổi!
Ấn tượng của mọi người với cô, dần đần thay đổi.
An Mộc cười, “Cô phải có trách nhiệm với bọn họ? Vậy cô cũng phải có trách nhiệm với sản phẩm của bọn họ chứ nhỉ?
Lưu Thái không biết cô đang nói cái gì, theo bản năng nhíu mày, nhưng không đáp lại, ở trước mặt nhiều người như vậy, cũng mất mặt, “đương nhiên là có trách nhiệm rồi!”
Nước hoa “thời gian tươi đẹp” này, vẫn luôn tiêu thụ rất tốt, Lưu Thái không biết An Mộc lại giở trò gì.
Vừa dứt lời, An Mộc liền cười.
Đinh, điện thoại di động vang lên.
Cô cúi đầu, đoạn tin nhắn trên điện thoại chỉ có một chữ, OK!
An Mộc nhếch môi, thời gian phản kích của An Mộc cô, đến rồi!
“Dựa vào thầy Hạ Tâm Băng, chứ cô ta không có kỹ năng diễn xuất, đúng là vừa đáng thương vừa đáng buồn!”
“Đúng rồi, tôi nói các cậu nghe, người bình luận phim ảnh thầy Tôn vẫn còn đang ở trên mạng mắng cô ta là đắm mình trụy lạc đấy!”
Hạ Thiên vội vã mở miệng, “Thầy Tôn, cũng chỉ là hận rèn sắt không thành thép thôi, với lại lời nói của thầy Tôn, cũng quá sắc bén rồi!”
“Cậu thì biết gì chứ? Thầy Tôn là kim bài bình luận điện ảnh, chính là bởi vì mắt nhìn cay độc của ông ấy!”
“Thầy Tôn mặc dù không dễ dàng gì mà khen người khác, nhưng mà ông ấy cũng không dễ dàng mắng người như vậy, năm nay coi như tôi đã gặp được một tiền lệ. Đắm mình trụy lạc, cái bình luận này, đúng là quá sắc bén rồi!”
“Tôi nghe nói, thầy Tôn nói là, sau này sẽ không bao giờ xem tác phẩm của Đường Hạ nữa!”
“Một khi thầy Tôn nói ra, thì giới bình luận phim đều cũng sẽ nhận xét Đường Hạ quá yếu trí, đương nhiên chỉ có thể nhận phim truyền hình.”
“ai, nếu tôi mà bị thầy Tôn nói như vậy, thì tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào mà ở đây nữa!”
Đường Hạ xem đủ rồi, vội vã mở miệng “được rồi, chúng ta nói chuyện khác đi.”
Lúc này mọi người mới dừng lại.
Đáng tiếc, chủ đề này đã bị lộ ra ngoài rồi.
Vì vậy đám người trong đại sảnh, đều nhìn An Mộc với ánh mắt khinh miệt cùng thở dài.
Tại đây, bị người khác cướp mất công việc quảng cáo, đại diện phát ngôn, thật sự là một việc rất mất mặt.
Hơn nữa…Bị thầy Tôn mắng tới mức khó nghe như vậy, cho dù rating có cao, sau này muốn lăn lộn trong giới điện ảnh, e rằng cũng khó!
Phải biết rằng, muốn có được một câu bình luận của thầy Tôn, trong giới điện ảnh, là rất khó có được!
Lưu Vi Ái đi qua vỗ vỗ vai An Mộc, “Đường Hạ, đừng để ý, cậu không bằng người khác thì ắt người ta sẽ vui mừng, đương nhiên là không được rồi, tớ nói cậu nghe, tên Lưu Thái này có tiếng là có quy tắc ngầm với cấp trên.
Tuy là chửi bới người khác, nhưng đứng bên An Mộc, nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy An Mộc là bị cướp mất công việc này.
An Mộc cười cười, “Tiểu Ái, công việc đại diện phát ngôn này, thật sự tớ không muốn làm.”
Vừa nói xong câu này, giọng điệu trào phúng ở bên kia của Lưu Thái đã truyền tới, “Không muốn làm, vậy ai là người đi ăn trưa cùng Lý tổng vậy? không muốn làm sao ngay từ đầu không nói là không muốn làm, đến lúc ký hợp đồng mới bị loại?”
Lưu thái nói xong, liền nhàm chán vuốt vuốt ngón tay của mình, “Đường Hạ, thật ngại quá, tôi không có ý châm chọc cô, chỉ là cô nói như vậy, giống như là tôi nhặt lại thứ đồ mà cô vứt đi vậy, đối với công ty nước hoa của Lý tổng cũng không tốt. Nếu như tôi đã là người đại diện phát ngôn cho quảng cáo của bọn họ, vậy thì tôi cũng cần có trách nhiệm đối với danh tiếng của họ đúng không? Nói nhiều như vậy, mục đích còn không phải là châm chọc An Mộc cô không ăn được nho thì chê nho chua sao?
Loại chuyện này, nếu như là người khác gặp phải, chắc chắn sẽ tức đến nỗi mặt trở nên xanh lè.
Nhưng An Mộc vẫn như cũ thần khí ổn định.
Phong thái này, khiến rất nhiều người ở đây thấy tự hổ thẹn.
Huống hồ Đường Hạ trước mặt mới 23 tuổi!
Ấn tượng của mọi người với cô, dần đần thay đổi.
An Mộc cười, “Cô phải có trách nhiệm với bọn họ? Vậy cô cũng phải có trách nhiệm với sản phẩm của bọn họ chứ nhỉ?
Lưu Thái không biết cô đang nói cái gì, theo bản năng nhíu mày, nhưng không đáp lại, ở trước mặt nhiều người như vậy, cũng mất mặt, “đương nhiên là có trách nhiệm rồi!”
Nước hoa “thời gian tươi đẹp” này, vẫn luôn tiêu thụ rất tốt, Lưu Thái không biết An Mộc lại giở trò gì.
Vừa dứt lời, An Mộc liền cười.
Đinh, điện thoại di động vang lên.
Cô cúi đầu, đoạn tin nhắn trên điện thoại chỉ có một chữ, OK!
An Mộc nhếch môi, thời gian phản kích của An Mộc cô, đến rồi!
Danh sách chương