Editor: Puck - Diễn đàn
Sáng ngày hôm sau, An cửu ở dưới nhà trọ của Thẩm Hoán chặn cậu ta lại.
“Cửu…”
Khoảnh khắc khi thấy rõ là An Cửu, miếng bánh mỳ nướng trong miệng Thẩm Hoán rơi xuống đất, chữ “Ca” đó cho dù như thế nào cũng không cắn ra được, cho đến khi An Cửu chủ động chạy tới nhảy lên ôm anh, “Thẩm Hoán, đã lâu không gặp!”
Bây giờ An Cửu ăn mặc rất tùy ý, một thân quần áo ở nhà, tóc dài cột đuôi ngựa ở sau gáy, kể từ sau khi có cục cưng, phong cách trang phục bình thường của cô đều nghiêng về mềm mại nhẹ nhàng, không hề có một chút trang sức dư thừa, đồng hồ đeo tay dây chuyền đều chưa bao giờ mang, chỉ sợ khi ôm cục cưng đồ lung tung trên quần áo sẽ khiến cho hai đứa không thoải mái.
Thẩm Hoán cúi người ôm ngược lại cô, kích động không thôi, “Cửu ca!!! Thật sự là chị! Loli đáng yêu còn chưa tính, đánh chết em cũng không thể tin được chị có thể khống chế được mà về nhà!”
“Làm trò! Cậu cũng có thể cứu mạng sống, tại sao tôi không thể về nhà chứ?”
Thẩm Hoán bật cười, “Ha ha, chỉ giới hạn trong khi nói chuyện chị không nói lời nào. Trở về khi nào? Sao không nói với em một tiếng!”
“Ngày hôm qua! Đây không phải muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ sao! Tối hôm qua sau khi về đến thì gọi điện thoại cho cậu, nhưng số điện thoại di động của cậu ngừng hoạt động, gọi điện thoại phòng làm việc cũng không được!” An Cửu ai oán nói.
Thẩm Hoán nâng trán, “Đừng nói nữa, có một bệnh nhân thất tình bị đả kích, khó khăn lắm mới khơi thông cho người ta…”
“Sau đó cô ấy đã yêu bác sỹ Thẩm khéo hiểu lòng người, triển khai theo đuổi nhiệt liệt với cậu, cậu không chịu nổi quấy nhiễu này mới đổi số điện thoại?”
“Đều trúng!” Thẩm Hoán ủ rũ cúi đầu.
An Cửu liếc nhìn cậu ta một cái, “Thật đúng là đang ở trong phúc mà chẳng biết! Có người phụ nữ theo đuổi cậu còn không được? Cậu tốt xấu gì cũng là bác sỹ tâm lý, chỉ có năng lực tâm lý thừa nhận chút ít vậy?”
Thẩm Hoán kín đáo liếc nhìn cô một cái, “Mấu chốt là… Anh ấy không phải phụ nữ…”
An Cửu: “…”
Thẩm Hoán chua xót thở dài, chuyển đề tài, “Em gửi số mới rồi, chị không nhận được?”
“Gửi ngày hôm qua?”
“Đúng vậy, như thế nào?”
“Ngày hôm qua tôi trở về nước liền thay số mới…”
“Chẳng trách!” Thẩm Hoán cảm thán một câu, sau đó trong nháy mắt trong đầu bổ tới một tia chớp, ngay cả giọng nói cũng hơi thay đổi, “Chị vừa mới nói gì, tối hôm qua chị gọi tới phòng làm việc của em?”
“Đúng vậy, gọi tới mới biết điện thoại của cậu bị hư.”
“Hư? Chị gọi được sao?” Thẩm Hoán đè nén khẩn trương xác định lại một lần nữa với cô.
An Cửu đang định gật đầu, lại ngẫm nghĩ, nhớ lại nói: “Tôi gọi ba lượt, giống như có người nhận, nhưng không có ai nói chuyện, nhất định là điện thoại của cậu bị hư rồi.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Thẩm Hoán trắng bệch.
“Làm gì vậy? Sắc mặt kém như thế! Tối hôm qua điện thoại không phải do cậu nhận? Cậu kim ốc tàng kiều? Tôi không gây thêm phiền toái cho cậu chứ?” An Cửu nhớ lại rất nhiều năm trước mình đã làm liên lụy Tề Tấn. Nhưng mà, đây là số điện thoại ở phòng làm việc của Thẩm Hoán, cũng không phải số điện thoại riêng…
“Điện thoại hư, em nhớ ra rồi, là hư rồi… Đi thôi! Chúng ta vui vẻ tụ họp!” Thẩm Hoán nhanh chóng đổi chủ đề.
Không phải thời gian làm việc bình thường sẽ không có ai gọi điện thoại tới, cho dù ngoài ý muốn, Phó Thần Thương sẽ tuyệt đối không nhận điện thoại của người khác. Nhưng mà, kể từ khi có một trợ lý nhỏ cố gắng đến gần khi Phó Thần Thương ngủ đã bị anh ấy hung tàn vặn gãy tay thì sau này khi Phó Thần Thương tới điều trị sẽ không có ai ở đó, cho dù là anh cũng phải lui ra, anh có một phòng riêng ở bên kia, nên chìa khóa cũng đánh cho anh ấy một chìa, anh ấy tỉnh lại khi nào thì đi khi đó, cho nên, lúc đó tuyệt đối chỉ có một mình anh ấy, An Cửu nói đã có người nhận, không phải là anh ấy thì còn ai vào đây…
Hỏng rồi hỏng rồi! Lúc này đúng là chuyện xấu! Cái gọi là kẻ trí cũng có lúc làm sai! Kim ốc tàng kiều em gái chị! Là chồng trước của chị nè!
Thẩm Hoán giày vò giữa y đức giữ bí mật cho bệnh nhân và tình nghĩa anh em với An cửu, vô cùng rối rắm.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Bệnh viện.
Sắc mặt Phùng Uyển tiều tụy tựa vào trên giường bệnh, “Anh hai của con gần đây như thế nào?”
Phó Hoa Sênh đưa trái táo đã gọt đến nham nhở cho Phùng Uyển, “Ngài yên tâm, anh hai ngoan lắm! Lúc này đang gặp mặt vị thiên kim nhà họ Vương kia.”
Phùng Uyển nện trái táo lên người con trai, “Ngoan cái rắm! Xem mắt, có người xem mắt như nó sao? Tất cả đều coi mẹ già rồi nên hồ đồ có phải không?”
Phó Hoa Sênh luống cuống tay chân đón được, lầu bầu: “Ngài đã biết rồi còn hỏi con làm gì!”
“Anh con không chịu tử tế xem mắt, vậy con đi cho mẹ, đi làm mẫu chính xác tử tế cho anh con!”
“Này này, sao lại đột nhiên kéo tới trên người con vậy! Ngài cứ nghỉ ngơi thật tốt đi! Công ty con còn có chuyện, con đi trước…” Phó Hoa Sênh chạy trối chết.
Hai đứa con trai, một không gần nữ sắc, thanh tâm quả dục *, một không rời nữ sắc, ai đến cũng không từ chối, Phùng Uyển càng nghĩ càng sốt ruột.
(*) thanh tâm quả dục: Sống trong sạch không ham muốn.
Để cho bà lo lắng chính là Phó Thần Thương, làm mẹ, thấy con trai biến thành như bây giờ, nhẫn tâm với An cửu, không oán là không thể nào, bà vẫn bận rộn tìm kiếm cô gái tốt khác thay thế, cầu xin nó đi xem mắt, nó vẫn lấy lý do bận rộn công việc mượn cớ không chịu đi, cho đến khi mấy ngày trước bà vì quá mức ưu tư lo âu té xỉu trong nhà phải đưa đi bệnh viện.
Nó đồng ý thì đồng ý, chỉ có điều, cho dù Yến sấu Hoàn phì *, thậm chí bà còn cố ý tìm người tương tự Tô Hội Lê, tương tự An Cửu… Tất cả nó đều thờ ơ, mỗi lần đều chỉ ngồi mười phút, không nói một lời, tròn mười phút, một giây không thừa, một giây không thiếu, thanh toán hóa đơn rời đi, qua loa đến không chê vào đâu được. Cho tới bây giờ tất cả các danh viện ** thượng lưu đều xắn tay áo lên liều mạng thi thố, ai có thể vào thời điểm xem mắt khiến Phó Thần Thương mở miệng nói một câu với mình, có một sắc mặt tốt, cũng có thể coi như có bản lĩnh lớn lao.
(*) Yến sấu hoàn phì: câu nói đó nói đến vẻ đẹp đẫy đà của Dương Ngọc Hoàn, trong khi Triệu Phi Yến được biết đến với thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển như bay như lượn giống như tiên nữ (Dương Ngọc Hoàn và Triệu Phi Yến là hai trong tứ đại mỹ nữ của Trung Hoa cổ đại).
(**) Danh viện: thường được chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách.
Phùng Uyển thật sự không biết nên làm sao với đứa con trai này rồi!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Mấy ngày nay An Cửu tìm việc cũng không thuận lợi, bên đại học M kia xảy ra chút vấn đề, sau đó đi xin việc mấy trường học và công ty khác, bọn họ đưa cho câu trả lời chắc chắn đều là từ chối, hơn nữa từ chối tương đối hoàn mỹ, mỗi nhà đều có lý do hợp lý.
Không chỉ có cô, ngay cả Kiều Tang cũng bắt đầu không thuận lợi, khó khăn lắm mới trốn tránh được phóng viên trốn đến chỗ cô, vừa thấy mặt đã bắt đầu khóc.
Trên mạng tung tin cô ngược đãi trợ lý, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, có hình ảnh có bộ mặt thật, chờ đón cô chính là ngôn luận ngược chó ngược mèo, tình thế phát triển càng lúc càng nghiêm trọng, Tụ Tinh tốn công sức tạo dựng hình ảnh tốt đẹp cho cô trong một đêm bị hủy trong chốc lát, chẳng những cảm xúc chán ghét của người hâm mộ đạt đến đỉnh điểm, còn bị trợ lý trong vòng luẩn quẩn kéo vào danh sách đen, đã không có một ai tình nguyện đại diện cho cô.
Kiều Tang khóc đến hai mắt cũng sưng lên, nằm trong lòng An Cửu thút thít, “Làm thế nào? Làm thế nào bây giờ An Cửu… Tớ xong rồi…”
An Cửu an ủi cô ấy: “Đừng lo lắng, tất cả đều sẽ có cách, chỉ cần tìm được Hedy giải thích chân tướng.”
“Không có cách nào, Hedy từ chức, vốn không tìm được cô ta, cô ta vốn chính là cố ý chơi tớ, bằng không sao ảnh chụp này lại có thể đăng lên mạng chứ, nếu không sao cô ta lại có thể biến mất vào lúc này chứ? Trước kia trên người cô ta có vết thương kỳ kỳ quái quái, tớ đã hỏi cô ta, cô ta rất khẩn trương không muốn nói, bởi vì là chuyện riêng của cô ta, tớ cũng không hỏi nhiều, nào biết có một ngày tất cả đều quy tội lên đầu tớ!” Kiều Tang càng nói càng uất ức.
“Suy nghĩ thật kỹ, gần đây có phải cậu đắc tội với người nào không? Cậu và Hedy từng có va chạm gì sao?”
“Mặc dù bình thường tới hơi tùy hứng, nhưng tớ chưa từng đùa giỡn quá đáng, không có chuyện không tôn trọng đồng nghiệp! Mặc dù tớ chọc Hedy không ít phiền toái, nhưng có nghệ sĩ nào không gây phiền toái cho trợ lý? Sau khi gây họa tớ đều khiêm nhường nói xin lỗi, mới không có tính cách vừa đánh vừa sỉ nhục như ở trên mạng đưa, cô ta cũng vẫn rất chăm sóc tớ, sao có thể hận tớ hận đến mức muốn phá hủy toàn bộ của tớ!”
An Cửu trầm ngâm nói: “Thật ra thì gần đây tớ cũng không thuận lợi, luôn có một cảm giác rơi vào cạm bẫy… Cậu nói, có phải là Sở Mạch không?”
Cô vừa nói như vậy Kiều Tang cũng nghĩ tới, “Là anh ta, nhất định là anh ta! Không phải anh ta muốn đào lấy hai chúng ta đi sao? Trước mắt cũng chỉ có anh ta biết cậu trở lại! Nếu không làm sao lại trùng hợp như vậy, hai chúng ta đồng thời găp xui xẻo như thế!”
Tin tức tiêu cực có tốc độ truyền bá cực nhanh, An Cửu không có thời gian do dự, tại chỗ bấm số điện thoại của truyền thông Sở Thiên, nhân viên lễ tân vừa nghe tên của cô liền lập tức chuyển cho Sở Mạch giúp cô, hiển nhiên Sở Mạch đã sớm thông báo trước.
Nghe giọng Sở Mạch không hề ngoài ý muốn, “Tôi biết hai người gọi cho tôi, có phải muốn chất vấn tôi vì sao muốn tuyệt đường lui của hai người không?”
“Sở Mạch, anh đồ tiểu nhân hèn hạ!” Kiều Tang mắng lên.
Theo trực giác An Cửu thấy có điểm kỳ quái, trấn an Kiều Tang: “Sở tổng có lời cứ nói thẳng.”
Dường như Sở Mạch thở dài, “Cô cũng không hỏi xem, nếu là tôi làm, tại sao cho đến bây giờ tôi còn không thu lưới? Nếu như Hedy bị tôi thu mua, chịu để tôi sai khiến, vậy tôi có thể đào Kiều Tang tới đây. Nhưng tình huống bây giờ, chuyện này cũng không phải do tôi làm, Hedy không phải người của tôi, cho nên tôi không có cách nào làm sáng tỏ chân tướng, tôi ký kết Kiều Tang, thì đồng nghĩa với việc kỳ với một người vô dụng! Còn phải thay cô ta bồi thường tiền vi phạm hợp đồng kếch xù!”
“Anh mới là người vô dụng!” Kiều Tang giận đến không xong.
An Cửu trầm mặc thật lâu, sắc mặt càng ngày càng kém, “Không phải anh còn ai vào đây?”
“Cô có thù oán với ai, Tống tiểu thư, suy nghĩ thật kỹ đi! A, thật ra thì, trong lòng cô đã sớm có đáp án không phải sao?”
Sáng ngày hôm sau, An cửu ở dưới nhà trọ của Thẩm Hoán chặn cậu ta lại.
“Cửu…”
Khoảnh khắc khi thấy rõ là An Cửu, miếng bánh mỳ nướng trong miệng Thẩm Hoán rơi xuống đất, chữ “Ca” đó cho dù như thế nào cũng không cắn ra được, cho đến khi An Cửu chủ động chạy tới nhảy lên ôm anh, “Thẩm Hoán, đã lâu không gặp!”
Bây giờ An Cửu ăn mặc rất tùy ý, một thân quần áo ở nhà, tóc dài cột đuôi ngựa ở sau gáy, kể từ sau khi có cục cưng, phong cách trang phục bình thường của cô đều nghiêng về mềm mại nhẹ nhàng, không hề có một chút trang sức dư thừa, đồng hồ đeo tay dây chuyền đều chưa bao giờ mang, chỉ sợ khi ôm cục cưng đồ lung tung trên quần áo sẽ khiến cho hai đứa không thoải mái.
Thẩm Hoán cúi người ôm ngược lại cô, kích động không thôi, “Cửu ca!!! Thật sự là chị! Loli đáng yêu còn chưa tính, đánh chết em cũng không thể tin được chị có thể khống chế được mà về nhà!”
“Làm trò! Cậu cũng có thể cứu mạng sống, tại sao tôi không thể về nhà chứ?”
Thẩm Hoán bật cười, “Ha ha, chỉ giới hạn trong khi nói chuyện chị không nói lời nào. Trở về khi nào? Sao không nói với em một tiếng!”
“Ngày hôm qua! Đây không phải muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ sao! Tối hôm qua sau khi về đến thì gọi điện thoại cho cậu, nhưng số điện thoại di động của cậu ngừng hoạt động, gọi điện thoại phòng làm việc cũng không được!” An Cửu ai oán nói.
Thẩm Hoán nâng trán, “Đừng nói nữa, có một bệnh nhân thất tình bị đả kích, khó khăn lắm mới khơi thông cho người ta…”
“Sau đó cô ấy đã yêu bác sỹ Thẩm khéo hiểu lòng người, triển khai theo đuổi nhiệt liệt với cậu, cậu không chịu nổi quấy nhiễu này mới đổi số điện thoại?”
“Đều trúng!” Thẩm Hoán ủ rũ cúi đầu.
An Cửu liếc nhìn cậu ta một cái, “Thật đúng là đang ở trong phúc mà chẳng biết! Có người phụ nữ theo đuổi cậu còn không được? Cậu tốt xấu gì cũng là bác sỹ tâm lý, chỉ có năng lực tâm lý thừa nhận chút ít vậy?”
Thẩm Hoán kín đáo liếc nhìn cô một cái, “Mấu chốt là… Anh ấy không phải phụ nữ…”
An Cửu: “…”
Thẩm Hoán chua xót thở dài, chuyển đề tài, “Em gửi số mới rồi, chị không nhận được?”
“Gửi ngày hôm qua?”
“Đúng vậy, như thế nào?”
“Ngày hôm qua tôi trở về nước liền thay số mới…”
“Chẳng trách!” Thẩm Hoán cảm thán một câu, sau đó trong nháy mắt trong đầu bổ tới một tia chớp, ngay cả giọng nói cũng hơi thay đổi, “Chị vừa mới nói gì, tối hôm qua chị gọi tới phòng làm việc của em?”
“Đúng vậy, gọi tới mới biết điện thoại của cậu bị hư.”
“Hư? Chị gọi được sao?” Thẩm Hoán đè nén khẩn trương xác định lại một lần nữa với cô.
An Cửu đang định gật đầu, lại ngẫm nghĩ, nhớ lại nói: “Tôi gọi ba lượt, giống như có người nhận, nhưng không có ai nói chuyện, nhất định là điện thoại của cậu bị hư rồi.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Thẩm Hoán trắng bệch.
“Làm gì vậy? Sắc mặt kém như thế! Tối hôm qua điện thoại không phải do cậu nhận? Cậu kim ốc tàng kiều? Tôi không gây thêm phiền toái cho cậu chứ?” An Cửu nhớ lại rất nhiều năm trước mình đã làm liên lụy Tề Tấn. Nhưng mà, đây là số điện thoại ở phòng làm việc của Thẩm Hoán, cũng không phải số điện thoại riêng…
“Điện thoại hư, em nhớ ra rồi, là hư rồi… Đi thôi! Chúng ta vui vẻ tụ họp!” Thẩm Hoán nhanh chóng đổi chủ đề.
Không phải thời gian làm việc bình thường sẽ không có ai gọi điện thoại tới, cho dù ngoài ý muốn, Phó Thần Thương sẽ tuyệt đối không nhận điện thoại của người khác. Nhưng mà, kể từ khi có một trợ lý nhỏ cố gắng đến gần khi Phó Thần Thương ngủ đã bị anh ấy hung tàn vặn gãy tay thì sau này khi Phó Thần Thương tới điều trị sẽ không có ai ở đó, cho dù là anh cũng phải lui ra, anh có một phòng riêng ở bên kia, nên chìa khóa cũng đánh cho anh ấy một chìa, anh ấy tỉnh lại khi nào thì đi khi đó, cho nên, lúc đó tuyệt đối chỉ có một mình anh ấy, An Cửu nói đã có người nhận, không phải là anh ấy thì còn ai vào đây…
Hỏng rồi hỏng rồi! Lúc này đúng là chuyện xấu! Cái gọi là kẻ trí cũng có lúc làm sai! Kim ốc tàng kiều em gái chị! Là chồng trước của chị nè!
Thẩm Hoán giày vò giữa y đức giữ bí mật cho bệnh nhân và tình nghĩa anh em với An cửu, vô cùng rối rắm.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Bệnh viện.
Sắc mặt Phùng Uyển tiều tụy tựa vào trên giường bệnh, “Anh hai của con gần đây như thế nào?”
Phó Hoa Sênh đưa trái táo đã gọt đến nham nhở cho Phùng Uyển, “Ngài yên tâm, anh hai ngoan lắm! Lúc này đang gặp mặt vị thiên kim nhà họ Vương kia.”
Phùng Uyển nện trái táo lên người con trai, “Ngoan cái rắm! Xem mắt, có người xem mắt như nó sao? Tất cả đều coi mẹ già rồi nên hồ đồ có phải không?”
Phó Hoa Sênh luống cuống tay chân đón được, lầu bầu: “Ngài đã biết rồi còn hỏi con làm gì!”
“Anh con không chịu tử tế xem mắt, vậy con đi cho mẹ, đi làm mẫu chính xác tử tế cho anh con!”
“Này này, sao lại đột nhiên kéo tới trên người con vậy! Ngài cứ nghỉ ngơi thật tốt đi! Công ty con còn có chuyện, con đi trước…” Phó Hoa Sênh chạy trối chết.
Hai đứa con trai, một không gần nữ sắc, thanh tâm quả dục *, một không rời nữ sắc, ai đến cũng không từ chối, Phùng Uyển càng nghĩ càng sốt ruột.
(*) thanh tâm quả dục: Sống trong sạch không ham muốn.
Để cho bà lo lắng chính là Phó Thần Thương, làm mẹ, thấy con trai biến thành như bây giờ, nhẫn tâm với An cửu, không oán là không thể nào, bà vẫn bận rộn tìm kiếm cô gái tốt khác thay thế, cầu xin nó đi xem mắt, nó vẫn lấy lý do bận rộn công việc mượn cớ không chịu đi, cho đến khi mấy ngày trước bà vì quá mức ưu tư lo âu té xỉu trong nhà phải đưa đi bệnh viện.
Nó đồng ý thì đồng ý, chỉ có điều, cho dù Yến sấu Hoàn phì *, thậm chí bà còn cố ý tìm người tương tự Tô Hội Lê, tương tự An Cửu… Tất cả nó đều thờ ơ, mỗi lần đều chỉ ngồi mười phút, không nói một lời, tròn mười phút, một giây không thừa, một giây không thiếu, thanh toán hóa đơn rời đi, qua loa đến không chê vào đâu được. Cho tới bây giờ tất cả các danh viện ** thượng lưu đều xắn tay áo lên liều mạng thi thố, ai có thể vào thời điểm xem mắt khiến Phó Thần Thương mở miệng nói một câu với mình, có một sắc mặt tốt, cũng có thể coi như có bản lĩnh lớn lao.
(*) Yến sấu hoàn phì: câu nói đó nói đến vẻ đẹp đẫy đà của Dương Ngọc Hoàn, trong khi Triệu Phi Yến được biết đến với thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển như bay như lượn giống như tiên nữ (Dương Ngọc Hoàn và Triệu Phi Yến là hai trong tứ đại mỹ nữ của Trung Hoa cổ đại).
(**) Danh viện: thường được chỉ các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách.
Phùng Uyển thật sự không biết nên làm sao với đứa con trai này rồi!
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Mấy ngày nay An Cửu tìm việc cũng không thuận lợi, bên đại học M kia xảy ra chút vấn đề, sau đó đi xin việc mấy trường học và công ty khác, bọn họ đưa cho câu trả lời chắc chắn đều là từ chối, hơn nữa từ chối tương đối hoàn mỹ, mỗi nhà đều có lý do hợp lý.
Không chỉ có cô, ngay cả Kiều Tang cũng bắt đầu không thuận lợi, khó khăn lắm mới trốn tránh được phóng viên trốn đến chỗ cô, vừa thấy mặt đã bắt đầu khóc.
Trên mạng tung tin cô ngược đãi trợ lý, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, có hình ảnh có bộ mặt thật, chờ đón cô chính là ngôn luận ngược chó ngược mèo, tình thế phát triển càng lúc càng nghiêm trọng, Tụ Tinh tốn công sức tạo dựng hình ảnh tốt đẹp cho cô trong một đêm bị hủy trong chốc lát, chẳng những cảm xúc chán ghét của người hâm mộ đạt đến đỉnh điểm, còn bị trợ lý trong vòng luẩn quẩn kéo vào danh sách đen, đã không có một ai tình nguyện đại diện cho cô.
Kiều Tang khóc đến hai mắt cũng sưng lên, nằm trong lòng An Cửu thút thít, “Làm thế nào? Làm thế nào bây giờ An Cửu… Tớ xong rồi…”
An Cửu an ủi cô ấy: “Đừng lo lắng, tất cả đều sẽ có cách, chỉ cần tìm được Hedy giải thích chân tướng.”
“Không có cách nào, Hedy từ chức, vốn không tìm được cô ta, cô ta vốn chính là cố ý chơi tớ, bằng không sao ảnh chụp này lại có thể đăng lên mạng chứ, nếu không sao cô ta lại có thể biến mất vào lúc này chứ? Trước kia trên người cô ta có vết thương kỳ kỳ quái quái, tớ đã hỏi cô ta, cô ta rất khẩn trương không muốn nói, bởi vì là chuyện riêng của cô ta, tớ cũng không hỏi nhiều, nào biết có một ngày tất cả đều quy tội lên đầu tớ!” Kiều Tang càng nói càng uất ức.
“Suy nghĩ thật kỹ, gần đây có phải cậu đắc tội với người nào không? Cậu và Hedy từng có va chạm gì sao?”
“Mặc dù bình thường tới hơi tùy hứng, nhưng tớ chưa từng đùa giỡn quá đáng, không có chuyện không tôn trọng đồng nghiệp! Mặc dù tớ chọc Hedy không ít phiền toái, nhưng có nghệ sĩ nào không gây phiền toái cho trợ lý? Sau khi gây họa tớ đều khiêm nhường nói xin lỗi, mới không có tính cách vừa đánh vừa sỉ nhục như ở trên mạng đưa, cô ta cũng vẫn rất chăm sóc tớ, sao có thể hận tớ hận đến mức muốn phá hủy toàn bộ của tớ!”
An Cửu trầm ngâm nói: “Thật ra thì gần đây tớ cũng không thuận lợi, luôn có một cảm giác rơi vào cạm bẫy… Cậu nói, có phải là Sở Mạch không?”
Cô vừa nói như vậy Kiều Tang cũng nghĩ tới, “Là anh ta, nhất định là anh ta! Không phải anh ta muốn đào lấy hai chúng ta đi sao? Trước mắt cũng chỉ có anh ta biết cậu trở lại! Nếu không làm sao lại trùng hợp như vậy, hai chúng ta đồng thời găp xui xẻo như thế!”
Tin tức tiêu cực có tốc độ truyền bá cực nhanh, An Cửu không có thời gian do dự, tại chỗ bấm số điện thoại của truyền thông Sở Thiên, nhân viên lễ tân vừa nghe tên của cô liền lập tức chuyển cho Sở Mạch giúp cô, hiển nhiên Sở Mạch đã sớm thông báo trước.
Nghe giọng Sở Mạch không hề ngoài ý muốn, “Tôi biết hai người gọi cho tôi, có phải muốn chất vấn tôi vì sao muốn tuyệt đường lui của hai người không?”
“Sở Mạch, anh đồ tiểu nhân hèn hạ!” Kiều Tang mắng lên.
Theo trực giác An Cửu thấy có điểm kỳ quái, trấn an Kiều Tang: “Sở tổng có lời cứ nói thẳng.”
Dường như Sở Mạch thở dài, “Cô cũng không hỏi xem, nếu là tôi làm, tại sao cho đến bây giờ tôi còn không thu lưới? Nếu như Hedy bị tôi thu mua, chịu để tôi sai khiến, vậy tôi có thể đào Kiều Tang tới đây. Nhưng tình huống bây giờ, chuyện này cũng không phải do tôi làm, Hedy không phải người của tôi, cho nên tôi không có cách nào làm sáng tỏ chân tướng, tôi ký kết Kiều Tang, thì đồng nghĩa với việc kỳ với một người vô dụng! Còn phải thay cô ta bồi thường tiền vi phạm hợp đồng kếch xù!”
“Anh mới là người vô dụng!” Kiều Tang giận đến không xong.
An Cửu trầm mặc thật lâu, sắc mặt càng ngày càng kém, “Không phải anh còn ai vào đây?”
“Cô có thù oán với ai, Tống tiểu thư, suy nghĩ thật kỹ đi! A, thật ra thì, trong lòng cô đã sớm có đáp án không phải sao?”
Danh sách chương