An Cửu một đi không trở lại, cuối cùng SS cũng phát hiện mình bị vứt bỏ.

“Làm sao bây giờ?”

“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con! May mà tôi đã sớm có chuẩn bị.” Đội trưởng lấy ra một tờ giấy, trong đó có ghi địa chỉ của An Cửu.

“Thật sự muốn hiến thân? Tôi thấy cô ta không phải người phụ nữ có hứng thú với đàn ông đẹp.”

“Một người hiến thân là đủ rồi! Hay là đội trưởng đi đi! Một người đi là đủ.” Thành viên nhỏ nhất trong đội nịnh hót, vừa mới dứt lời bị một cái gõ đầu của đội trưởng.

“Lấy cho tôi ít thuốc mê, một là thành, hai là bại, lúc này lại muốn bỏ chạy? Đừng quên bình thường là người nào gây chuyện nhiều nhất? Cậu dám không đi?”

“Người ta còn nhỏ a, nhất định phải để em đi bán nhan sắc sao, làng giải trí thật đáng sợ!”

“Cút!” Lại bị vỗ thêm một cái, “Tán cô ta còn nhiều hơn so với anh mày mà còn dám giả bộ, hừ!”

--- ----

Bên này An Cửu vừa mới ra khỏi nhà vệ sinh lại bị một người chặn ở trước cửa, cô ngã nhào vào người ta, sau đó người đó vừa đỡ vừa ôm cô vào trong xe.

Từ toilet đến bãi đậu xe chỉ là một khoảng cách nhỏ, nhưng  người Phó Thần Thương đã trúng hơn mười cước, cổ tay bị bầm tím không nói, khó khăn lắm mới tránh được một kiếp nhưng vẫn không thoát khỏi móng vuốt của cô.

Dọc đường đi, An Cửu nôn hết ra người anh, cuối cùng mơ màng nằm gối lên chân anh, Phó Thần Thương kéo cô mới yên ổn nằm một lát, sau đó lại trở về với trạng thái lúc đầu.

Phó Thần Thương không thể nhịn được nữa, dừng trước đèn đỏ, đỡ cô dậy thắt dây an toàn, quả nhiên cô bắt đầu không thoải mái, tìm cách cởi bỏ, anh đành phải giúp, sau đó để cô tùy ý nằm gối lên chân anh mà ngủ.

Đi được nửa đường, Phó Thần Thương quay đầu xe chuyển phương hướng.

Lần trước tình nguyện ở bên ngoài thay quần áo cũng không chịu đi vào dù chỉ một bước, bây giờ cô uống say, anh cũng không có cách giữ chặt cô, chỉ có thể giữ cô một tay… thật là cứng đầu.

Đưa An Cửu đến nơi, Phó Thần Thương đi cất xe, sau đó ôm cô ra, trực tiếp lên tầng ba.

Ngoài cửa, anh đặt cô dựa vào mình, lục túi xách cô nửa ngày cũng không tìm được chìa khóa, anh vỗ vỗ mặt cô hỏi, “Chìa khóa đâu?”

An Cửu đánh tay anh như đánh một con ruồi, dựa vào anh như người không xương, Phó Thần Thương vừa muốn tìm chìa khóa, vừa muốn đánh một cái cho cô tỉnh lại, vật lộn cả người đều là mồ hôi, cuối cùng mặc cho người mềm nhũn tựa vào chân anh.

Phó Thần Thương nới lỏng cà vạt, sau đó lục quần áo của cô, tìm được chìa khóa mở cửa, đặt cô lên sofa rồi mới đi tắm.

Một lúc sau, tiếng chuông cửa vang lên.

An Cửu cố chống đỡ mí mắt, căn bản không muốn dậy, nhưng người ngoài cửa vô cùng kiên nhẫn, không thể làm gì khác là mơ màng vò đầu bứt tai ra mở cửa.

“Ai vậy?” An Cửu còn tưởng rằng Kiều Tang cầm thứ gì trở về, nha đầu kia mặc dù chỉ ở lại mấy ngày, lại giống như mang cả gia tài đến, lúc đi cũng lười mang, cho nên còn dư lại một đống ngổn ngang ở đây.

Kết quả lại là mấy tên âm hồn bất tán đang xô đẩy nhau trước cửa.

Lần đầu tiên An Cửu không đuổi người, ngược lại còn nghiêng đầu cho vào nhà, hiển nhiên là do cô uống nhiều.

Đôi mắt An Cửu mê ly, một tay chống cằm, chân gác trên ghế sofa, đối diện cả là cả đội SS, chiều cao mỗi người ở đây đều là 1m8 trở lên, không ai không đẹp trai, và lại mỗi người một vẻ, bởi vì hôm nay có sự kiện, cho nên tất cả đều ăn mặc chỉnh tề, xem ra có quy củ, giống người trưởng thành.

Bảy người anh đẩy tôi, tôi đẩy anh, cuối cùng vẫn là đội trưởng ho nhẹ, tiến lên một bước, nhưng khổ nỗi không biết mở miệng thế nào, đây cũng là một kĩ thuật nha! “Cởi quần áo!”

Bảy người đang cúi thấp đầu bỗng nhiên đồng loạt ngẩng lên nhìn An Cửu đang ôm gối trên ghế sofa.

“Cởi đi!” An Cửu chống chân lên khay trà, không nhịn được thúc giục, hoàn toàn là bộ dáng một người phụ nữ lưu manh, bình thường nhìn thì dịu dàng hào phóng, thật là hai người khác nhau một trời một vực. Mấy người này sợ hãi, thiếu chút nữa rớt cả mắt xuống.

Đội trưởng vội xoa cái trán đang đổ mồ hôi của mình, đạp mấy người kia một cái, “Tất cả đều cởi cho tôi! Đến lúc này còn bày ra bộ dạng dè dặt cái gì?”

Nói xong làm luôn, đầu tiên là cởi áo khoác, còn cố ý làm sao để động tác phóng khoáng.

Phần đa người ở đây, để đi được đến hôm nay đều không phải không biết, tuy nhiên bất kể ai cũng không tiếp thụ được sự chênh lệch khác nhau như sông với biển, trong số bọn họ, lớn nhất chỉ hai hai tuổi, nhỏ nhất là mười chín tuổi, cho dù kiêu ngạo, khinh thường, tuổi trẻ khinh cuồng, đã lăn lộn trong xã hội này vài năm, cuối cùng cũng thỏa hiệp với thực tế, huống chi bọn họ không hề có bối cảnh, quyền sinh sát đều là người đại diện nắm giữ.

Thấy đội trưởng dẫn đầu, mấy người khác nhìn nhau, cũng bắt đầu động thủ, cởi từ áo sơ mi để thỏa mãn An Cửu, mặc dù cô không hề đáng tin.

Lại nói, bảy người này nên cảm thấy may mắn mới đúng, vì tư chất vốn có của bọn họ nay có đất dụng võ.

“Toàn bộ cởi ra!” An Cửu được voi đòi tiên.

Đội trưởng hiển nhiên bị ánh mắt An Cửu kích thích, anh ta làm sao có thể chấp nhận được một người phụ nữ chất vấn sự hấp dẫn của mình, không nói hai lời đã cởi sạch toàn bộ.

Sáu người khác trợn mắt há mồm, rối rít vỗ tay, đại ca của bọn họ thật là uy vũ.

An Cửu có chút không đúng, từ hoảng hốt đến tập trung, sau đó nhìn không chớp mắt, cuối cùng là kinh ngạc tầng tầng nở rộ…

Chỉ là, tầm mắt này không phải rơi trên người anh ta.

Bọn họ lập tức phát hiện có điều gì đó không đúng, đều quay đầu lại, đầu tiên là bị mỹ nam vừa mới tắm làm cho cả kinh, nghẹn họng trân trối, sau đó sợ đến mức hồn bay phác tán.

Cả đội đứng đàng hoàng tư thế nghiêm, sau đó khom lưng cúi chào, lệ rơi đầy mặt: “Ông chủ.”

Sớm biết cô có bối cảnh, nhưng nào biết bối cảnh sẽ như vậy….

Tự nhiên tổ chức thành đoàn quyến rũ người phụ nữ của ông chủ, lúc này thật sự là chết chắc.

Phó Thần Thương chỉ quấn quanh hông một chiếc khăn tắm, nước ở trên cơ thể còn chưa lau khô, từng giọt lăn xuống hầu kết, xuống đến xương quai xanh quyến rũ, lồng ngực màu mật ong cường tráng, đường cong eo ếch hoàn hảo, cho đến khăn tắm dưới bụng.

Anh chỉ đơn giản đứng đó, dùng khăn lông tùy ý lau tóc, không có bất kì động tác dư thừa nào, lại có thể tạo ra từ trường cực đại, thu hết hết ánh mắt người khác, cho dù là đàn ông cũng không nhịn được mà phải đỏ mặt tía tai…

Chỉ là, cảnh dạt dào xuân sắc trong giây lát hóa thành trời đầy băng tuyết.

“Mặc quần áo.” Phó Thần Thương khạc ra mấy chữ biểu thị cho sự tức giận.

“Không cho mặc.” Nói chuyện chính là An Cửu.

Bảy người nhìn người kia một chút, nhìn người này một chút, dưới tình huống luống cuống, vội mặc quần áo bằng tốc độ nhanh nhất, đứng thành một hàng, nơm nớp lo sợ chờ xử lý.

Mà đầu sỏ gây nên chuyện này đang bất mãn dùng gối đập vào Phó Thần Thương, sau đó vội vàng dùng di động, “Tách tách”, “Tách tách”, “Tách tách”....... Mà người bị chụp kia tùy ý, không có chút nào ngăn cản hành động của cô.

Thân phận của Phó Thần Thương như vậy, là sao có thể cho phép phụ nữ chụp ảnh như vậy, không sợ sau này bị lấy ra lăng xê, uy hiếp sao? Thật sự là không tưởng tượng nổi.

Thấy cô càng ngày càng điên, thậm chí nhào lên kéo khăn tắm của mình, Phó Thần Thương duỗi tay đoạt lại điện thoại, kẹp chặt cô rồi nắm vào phòng ngủ, sau đó khóa trái cửa, mặc cho cô không ra được mà đập loạn xạ.

Mồ hôi bảy người rơi như mưa, không nhìn ra vị này lại hào phóng như vậy, Phó Đình Phương dịu dàng chính là như vậy, chẳng lẽ cô chính là người phụ nữ thần bí trong buổi lễ giải trí long trọng. Càng nghĩ càng làm cho người ta run rẩy….

Bọn họ không có tìm sai đối tượng nịnh bợ, lỗi là đã dùng sai phương pháp, một sai lầm để hận mãi mãi…..

Phó Thần Thương ngồi vào chỗ lúc trước của An Cửu, nhặt gối ôm trên mặt đất lên, trả về chỗ cũ, lúc này mới nhìn thẳng vào bọn họ.

Mặc dù boss không mặc quần áo, cũng làm cho người ta có cảm giác áp bách, bảy người không một ai dám ngẩng đầu.

Bây giờ còn có thể như thế nào, bắt ngay tại chỗ, trăm miệng cũng không thể bào chữa!

Đội trưởng yếu ớt giải thích, “Ông chủ, không phải như anh nghĩ đâu! Cũng không phải như anh thấy! Chúng tôi…….”

Vậy còn có thể là loại nào? Đội trưởng cũng không tự mình nói được nữa.

Chỉ có chờ chết.

Toàn bộ tâm tình của Phó Thần Thương đều đặt vào người trong phòng ngủ đang giương nanh múa vuốt rồi, đâu còn tâm trí xử phạt bọn họ, chỉ tùy ý khoát tay.

Chỉ cần bọn họ có đầu óc, sau ngày hôm nay sẽ không dám xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của cô.

Còn có chuyện tốt như vậy? Bảy người sửng sốt rất lâu, sau đó như được đại xá, nhanh chóng chạy mất dạng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện