tieu_hao

Người chú giám hộ chính trực

Tiết Hạo lúng túng, "Xin lỗi."

"Dù sao, cậu có thể động là được."

Nghe ý khác của cô, đầu tiên Tiết Hạo đỏ bừng cả mặt, sau đó thì tức giận nói, "Chuyện gặp mặt này trước đó tôi cũng không biết! Còn nữa, chuyện lần trước là tôi không đúng, tôi không nên cá cược với người khác làm chuyện ấu trĩ đó. Nhưng tôi thật sự thích cậu, tôi tuyệt thực hết ba ngày ba đêm ba tôi mới đồng ý. Cậu xem tôi đói đến mức gầy thế nào này!"

Tiết Hạo chỉ vào khuôn mặt mình.

"Tôi nói thật, lần trước từ biệt, tôi nhớ mãi không quên." Tiết Hạo nói chắc nịch, muốn nắm lấy tay cô, nhưng tuyệt đối không nên thật sự làm thế.

Chuyện phát triển bây giờ thật ngoài dự đoán của cô, An Cửu tưởng rằng Tiết Hạo bị ép, hoặc chỉ vì chuyện lần trước nên ghi hận muốn làm nhục mình, cho nên khi nghe cậu ta kể liền bị dọa giật mình.

"Mẹ cậu không cản cậu?" Không nói đến lời Tiết Hạo là thật hay giả, cô có thể xác định là, bà Tiết tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cô bước vào cửa.

Tiết phiền muộn nói, "Đều tại tôi mới khiến ấn tượng của mẹ tôi về cô không tốt, nhưng tôi đã khuyên bà, bà đã đồng ý cho tôi quen cậu. Tôi thật sự nghiêm túc, cậu xem tôi bị mẹ đánh đây."

Tiết Hạo nói xong liền cởi toàn bộ áo khoác áo lót trên người, quả nhiên trên cơ thể có không ít vết thương.

Tống An Cửu trừng mắt nhìn, vết thương kia đúng là thật.

Tiết Hạo bị cô nhìn chằm chằm đến mắc cỡ, "Bên dưới còn nữa mà không thể cho cậu xem. Nhưng mà, nếu cậu muốn xem, tôi cũng có thể..." Cởi.

Tống An Cửu vô lực đỡ trán, "Mẹ cậu đánh đúng, tôi thấy đánh là còn ít! Cậu trúng gió phải không? Đang yên lành lại đi thích tôi?"

Tiết Hạo gãi đầu, "Thật ra tôi cũng không biết, hôm đó tôi đến nhà cậu, à không, là nhà chú cậu để giải thích sau lần gặp đó xong thì đã nhớ cậu. Rồi biết cậu muốn học thêm, tôi giả vờ làm học sinh chui vào trường luyện thi của cậu, nhưng tôi không dám nói chuyện với cậu, chỉ dám đứng ở hàng cuối nhìn lén cậu. Tóm lại, tôi tuyệt đối sẽ không làm gì cậu, nếu cậu thật sự không muốn, tôi sẽ về nói rõ với ba tôi. Ban đầu tôi nói với họ chỉ để nhận được sự đồng ý của họ thôi, không ngờ họ lại làm tới mức này, thật sự rất xin lỗi!"

Tên này không ngờ lại nhìn trộm cô một tháng, thế mà cô chẳng phát hiện chút nào...

Tống An Cửu đã mệt mỏi khắp người, đầu cũng hỗn loạn, bây giờ thì càng rối tung, dạo này có chuyện gì thế này, tất cả hoa đào nở rộ bất thường, tận một hai người thích cô với lý do chẳng hiểu ra làm sao cả.

Cô không nhanh không chậm để cốc thủy tinh xuống, dù thế nào thì tạm thời mệnh căn của cậu ta được bảo vệ.

Tiết Hạo nói tiếp, "Nhà tôi quản tôi rất nghiêm, nhất là phương diện bạn gái, nếu tôi muốn theo đuổi cậu thì trước tiên phải được ba mẹ đồng ý, đầu tiên tôi nói với ba, lúc đầu ba tôi không đồng ý, còn mẹ tôi thì dùng roi quất tôi một trận. Sau đó tôi bắt đầu tuyệt thực, đói bụng ba ngày ba đêm ba tôi mới cân nhắc, còn nói phải đính hôn sớm, bằng không thì..."

"Bằng không thì cái gì?" Tống An Cửu hỏi.

Dường như Tiết Hạo có điều cố kỵ, khó mà nói ra miệng.

"Nói đi! Đừng có ngập ngừng như đàn bà thế." Tống An Cửu không kiên nhẫn hét lên.

Tiết Hạo rụt lại như cô dâu nhỏ, "Bằng không sẽ muộn. Ba tôi nói... Quan hệ giữa cậu và chú cậu không tầm thường..."

Bổ sung hết câu vừa rồi, Tiết Hạo vội giải thích, "Cái đó, ba tôi nói lung tung, cậu đừng để trong lòng. Chú ấy là người giám hộ của cậu, sao có thể đối với cậu như thế được! Tôi thấy chú ấy rất bảo vệ cậu, con người thoạt nhìn cũng rất chính trực."

Bên này sắc mặt Tống An Cửu đang thay đổi không ngừng, cánh cửa căn phòng liền bị đẩy ra.

"Đã chậm rồi."

Người tới chính là "người chú giám hộ chính trực" trong miệng Tiết Hạo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện