"Cuối cùng cũng tìm thấy em...bảo bối em trốn tôi bao lâu nay coi như cũng rất có tài đấy"
"Mau lại đây! Cùng tôi về nhà..."
Lục Niêm mặc âu phục màu đen, đứng trước sảnh nhà hàng Viên Nam nhìn con tiểu bạch thỏ đang ôm khư khư chiếc túi sách khẽ nhíu mày.
"Chú là ai? Không biết...chú tránh ra, nếu không tôi báo cảnh sát đấy"
Bát Mạch ngu ngơ nói, khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ sợ hãi.
"Bát Mạch...em còn giả ngu với tôi à...thân là Phu nhân của Lục Niêm tôi...em dám trốn tôi bấy lâu nay để rồi trở nên cái bộ dạng này sao?"
Lục Niêm đằng đằng sát khí nhìn con tiểu bạch thỏ trước mắt.
Bát Mạch sợ hãi lùi về phía sau mấy bước, hai tay ôm đầu kêu lên.
"Không biết...không biết...tôi không biết anh là ai..."
Lục Niêm nhìn cái bộ dạng kia thì khẽ nhíu mày.
Bước đến phía cô, không nói hai lời vác cô lên vai, bước thẳng ra xe mặc cho cô vùng vẫy la hét trên vai mình.
Bát Mạch ở trên vai anh vừa quấy rối vừa thút thít.
"Thả ra...tôi báo cảnh sát này, mau thả tôi xuống, ông chú chết tiệt...oa oa, anh hai cứu em...em sợ oa oa~"
Bước chân chợt dừng lại, anh không hề quay đầu lại nhưng giọng nói lạnh lùng vang lên chầm chậm.
"Tìm hiểu những năm gần đây của phu nhân...và cả lí do vì sao cô ấy lại trở nên như vậy!"
Nói xong cũng bước đi.
Lục Niêm oai phong lẫm liệt, lạnh lùng, khó chịu lại vác một phụ nữ trên vai khiến cho mọi người nhìn thấy đều trợn tròn hai mắt.
Đây chắc chắn là tin nóng hổi nhất ngày.
Nhưng bọn họ cũng không muốn mất việc hay nghỉ hưu sớm đi.
Nhét cô vào chiếc xe đã chờ trước cửa ra vào của Viên Nam.
Anh ngồi vào kế bên cô, thấy cô sợ hãi đến nổi khóc đỏ cả hai con mắt luền thấy có lỗi.
Anh khẽ ôm cô vào lòng, ôn nhu xoa đầu vỗ về cô.
"Không khóc...ngoan ngoãn một chút...anh là chồng em...không phải sợ!"
Ôn nhu? Từ trước đến nay anh chỉ ôn nhu với một mình cô.
Từ hai năm về trước cái ngày mà cô bỏ đi biệt tăm biệt tích thì anh liền trở về như cũ với hai từ "lạnh lùng".
Cô ngẩn đầu dậy, khuôn mặt đã dính đầy nước mắt.
Vẫn thút tha thút thít nhìn anh nói.
"Không phải...anh hai nói, tôi chưa có chồng, vẫn là một đứa trẻ! Vậy anh từ đâu ra..."
Anh cười một cái, cúi xuống bên tai cô nói nhỏ.
"Anh ta lừa em..."
Rồi lập tức chặn môi cô lại.
Ưm...cái mùi vị vẫn như năm ấy! Chiếc xe chạy bon bon trên đường, bên trong lại diễn ra một cảnh tượng hết sức kịch tính.
•
Hồi tưởng về mấy năm trước.
Năm ấy cô là một tiểu thư cao quý, nhưng tính cách lại rất đổi giản dị.
Anh gặp cô trong một buổi tiệc của gia đình cô tổ chức.
Bắt gặp cái ánh mắt trong sáng, lại hoạt bát, cả cách ăn mặt hết sức đơn giản ấy thì anh liền chú ý.
Anh muốn lấy cô về làm vợ của mình, cái anh muốn cũng thành hiện thực khi gia đình cô gặp trục trặc về kinh tế, anh liền ra tay tương trợ với điều kiện "Gả cô cho anh".
Cô ban đầu còn rất cố chấp, nhưng rồi cũng đồng ý lấy anh.
Cứ tưởng rằng cứ bình yên mà sống cho đến hết đời.
Cuối cùng cô cũng không thể ở bên cạnh anh mãi nữa.
Gì nhỉ! Phải nói rằng cô có tình cảm với anh. Nhưng như vậy thì đã sao? Bạn gái cũ của anh tìm đến và bảo rằng bọn họ đã có một đứa con 4 tuổi. Bản thân cô làm sao chịu đựng được.
Nhìn cô ta thánh thiện, hiền dịu đến vậy lại một mình nuôi con mấy năm trời. Còn cả những giọt nước mắt ấy nữa...cô làm sao kìm lòng được.
Lòng cô đau nhói, viết đơn ly hôn rồi đặt trên bàn.
Cô xách chiếc vali nặng triễu đi trên đường, thẫn thờ, như một người vô hồn.
Cô sang đường, nhưng hầu như không nhìn xung quanh. Một chiếc xe cứ thế mà lao thẳng vào cô.
*Rầm*
Hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy chính là người ngồi trên chiếc xe gây tai nạn đó. Chính là người phụ nữ đó....
Máu chảy lan ra cả mặt đường, người xung quanh hấp tấp gọi xe cấp cứu đến.
Coi như cô may mắn giữ được mạng sống. Nhưng kể từ ngày đó cô như một đứa trẻ, chỉ biết ngu ngơ đi theo bên cạnh anh trai....
Cũng từ ngày đó...cô như một ảnh ảo xuất hiện một lúc rồi biến mất khỏi cuộc đời anh!
"Mau lại đây! Cùng tôi về nhà..."
Lục Niêm mặc âu phục màu đen, đứng trước sảnh nhà hàng Viên Nam nhìn con tiểu bạch thỏ đang ôm khư khư chiếc túi sách khẽ nhíu mày.
"Chú là ai? Không biết...chú tránh ra, nếu không tôi báo cảnh sát đấy"
Bát Mạch ngu ngơ nói, khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ sợ hãi.
"Bát Mạch...em còn giả ngu với tôi à...thân là Phu nhân của Lục Niêm tôi...em dám trốn tôi bấy lâu nay để rồi trở nên cái bộ dạng này sao?"
Lục Niêm đằng đằng sát khí nhìn con tiểu bạch thỏ trước mắt.
Bát Mạch sợ hãi lùi về phía sau mấy bước, hai tay ôm đầu kêu lên.
"Không biết...không biết...tôi không biết anh là ai..."
Lục Niêm nhìn cái bộ dạng kia thì khẽ nhíu mày.
Bước đến phía cô, không nói hai lời vác cô lên vai, bước thẳng ra xe mặc cho cô vùng vẫy la hét trên vai mình.
Bát Mạch ở trên vai anh vừa quấy rối vừa thút thít.
"Thả ra...tôi báo cảnh sát này, mau thả tôi xuống, ông chú chết tiệt...oa oa, anh hai cứu em...em sợ oa oa~"
Bước chân chợt dừng lại, anh không hề quay đầu lại nhưng giọng nói lạnh lùng vang lên chầm chậm.
"Tìm hiểu những năm gần đây của phu nhân...và cả lí do vì sao cô ấy lại trở nên như vậy!"
Nói xong cũng bước đi.
Lục Niêm oai phong lẫm liệt, lạnh lùng, khó chịu lại vác một phụ nữ trên vai khiến cho mọi người nhìn thấy đều trợn tròn hai mắt.
Đây chắc chắn là tin nóng hổi nhất ngày.
Nhưng bọn họ cũng không muốn mất việc hay nghỉ hưu sớm đi.
Nhét cô vào chiếc xe đã chờ trước cửa ra vào của Viên Nam.
Anh ngồi vào kế bên cô, thấy cô sợ hãi đến nổi khóc đỏ cả hai con mắt luền thấy có lỗi.
Anh khẽ ôm cô vào lòng, ôn nhu xoa đầu vỗ về cô.
"Không khóc...ngoan ngoãn một chút...anh là chồng em...không phải sợ!"
Ôn nhu? Từ trước đến nay anh chỉ ôn nhu với một mình cô.
Từ hai năm về trước cái ngày mà cô bỏ đi biệt tăm biệt tích thì anh liền trở về như cũ với hai từ "lạnh lùng".
Cô ngẩn đầu dậy, khuôn mặt đã dính đầy nước mắt.
Vẫn thút tha thút thít nhìn anh nói.
"Không phải...anh hai nói, tôi chưa có chồng, vẫn là một đứa trẻ! Vậy anh từ đâu ra..."
Anh cười một cái, cúi xuống bên tai cô nói nhỏ.
"Anh ta lừa em..."
Rồi lập tức chặn môi cô lại.
Ưm...cái mùi vị vẫn như năm ấy! Chiếc xe chạy bon bon trên đường, bên trong lại diễn ra một cảnh tượng hết sức kịch tính.
•
Hồi tưởng về mấy năm trước.
Năm ấy cô là một tiểu thư cao quý, nhưng tính cách lại rất đổi giản dị.
Anh gặp cô trong một buổi tiệc của gia đình cô tổ chức.
Bắt gặp cái ánh mắt trong sáng, lại hoạt bát, cả cách ăn mặt hết sức đơn giản ấy thì anh liền chú ý.
Anh muốn lấy cô về làm vợ của mình, cái anh muốn cũng thành hiện thực khi gia đình cô gặp trục trặc về kinh tế, anh liền ra tay tương trợ với điều kiện "Gả cô cho anh".
Cô ban đầu còn rất cố chấp, nhưng rồi cũng đồng ý lấy anh.
Cứ tưởng rằng cứ bình yên mà sống cho đến hết đời.
Cuối cùng cô cũng không thể ở bên cạnh anh mãi nữa.
Gì nhỉ! Phải nói rằng cô có tình cảm với anh. Nhưng như vậy thì đã sao? Bạn gái cũ của anh tìm đến và bảo rằng bọn họ đã có một đứa con 4 tuổi. Bản thân cô làm sao chịu đựng được.
Nhìn cô ta thánh thiện, hiền dịu đến vậy lại một mình nuôi con mấy năm trời. Còn cả những giọt nước mắt ấy nữa...cô làm sao kìm lòng được.
Lòng cô đau nhói, viết đơn ly hôn rồi đặt trên bàn.
Cô xách chiếc vali nặng triễu đi trên đường, thẫn thờ, như một người vô hồn.
Cô sang đường, nhưng hầu như không nhìn xung quanh. Một chiếc xe cứ thế mà lao thẳng vào cô.
*Rầm*
Hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy chính là người ngồi trên chiếc xe gây tai nạn đó. Chính là người phụ nữ đó....
Máu chảy lan ra cả mặt đường, người xung quanh hấp tấp gọi xe cấp cứu đến.
Coi như cô may mắn giữ được mạng sống. Nhưng kể từ ngày đó cô như một đứa trẻ, chỉ biết ngu ngơ đi theo bên cạnh anh trai....
Cũng từ ngày đó...cô như một ảnh ảo xuất hiện một lúc rồi biến mất khỏi cuộc đời anh!
Danh sách chương