"Máu...máu lại chảy rồi"
"Chú ơi...chú ơi...máu....Oa oa....."
Cô vừa tĩnh dậy, thấy đáy quần dính máu thì lập tức oa oa khóc lớn lên.
Anh ở phòng bên cạnh nghe tiếng khóc thì hấp tấp chạy sang.
"Bảo bối...sao vậy? Có chuyện gì..."
Cô oa oa khóc lớn hơn, mặt tèm lem nước mắt nước mũi.
"Chú...tôi sắp chết rồi...người tôi lại bị chảy máu...oa oa...tôi sắp chết rồi...."
Vừa khóc vừa chỉ tay xuống phía dưới.
Anh giật mình, kéo chăn lên nhìn thử. Rồi hai má lập tức đỏ lên.
Thì ra là tới tháng, cô ngốc này cũng thật là...làm anh một phen hết hồn.
Anh cười cười, bế cô lên tay.
"Không sao đâu...cái này...chuyện này...em chỉ bị bệnh nhẹ thôi...chắc ít ngày là hết..."
Mặc dù trước đó, hai người đã từng chung sống với nhau, nhưng những chuyện như thế này quả là anh chưa từng tiếp xúc.
Cô tròn hai mắt nhìn anh, tiếng khóc cũng nhỏ dần.
"Thật...thật không? Thật sự không chết...Chú...chú không được lừa tôi đâu đấy..."
Anh bế cô trên tay, bước vào phòng vệ sinh.
"Chắc chắn...anh sẽ không lừa em"
Đặt cô ngồi trên thành bồn tắm.
"Ngoan ngoãn ở đây tắm rửa sạch sẽ, anh sẽ trở lại ngay..."
Nói rồi anh để cô một mình ngây ngô trong phòng tắm, còn anh thì bước ra ngoài.
Anh bước xuống lầu dưới, lạnh giọng gọi.
"Dì Lâm...."
Quản gia Lâm từ trong phòng bếp bước ra.
"Ông chủ...có chuyện gì không ạ?"
Anh vừa nghĩ tới chuyện kia thì mặt đỏ lên, khẽ ho khan một cái.
"Khụ...chuyện là...cái kia của cô ấy đến...dì chuẩn bị những thứ cần thiết rồi mang lên lầu cho tôi"
Quản gia Lâm nhăn trán khó hiểu một lúc, rồi phì cười.
"Được...tôi sẽ mang lên cho phu nhân ngay..."
Anh xấu hổ nhưng vẫn tỏ ra rất ư là lạnh lùng.
"Còn có...chuẩn bị một ít đồ bổ cho cô ấy..."
Nói rồi cũng xoay người đi lên lầu. Anh còn ở đó một lúc nữa chắc chắn sẽ xấu hổ mà chết.
Quản gia nhìn theo bóng lưng anh, cười một cái.
Quả nhiên chỉ có phu nhân mới làm cho ông chủ trở nên như một người bình thường, biết cười, biết xấu hổ.
Bà nghĩ nghĩ, rồi cũng phân phó người hầu chuẩn bị những vật dụng kia cho cô.
Anh mở cửa bước vào phòng.
Nhìn cô vẫn còn như cũ, vẫn khô ráo thì anh tròn mắt hỏi.
"Sao còn chưa tắm?"
Cô ngồi trên thành bồn tắm mếu máo.
"Thật sợ...máu cứ chảy...tôi sợ...chú...tôi sắp chết rồi đó"
Anh bật cười thành tiếng, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Chưa kịp nói thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Mang vào đây...."
Một cô hầu nhỏ, cầm trên tay một cái khay đựng tất cả vật dụng cần thiết nhất cho cô.
"Ông chủ...mọi thứ đều ở đây"
Nói rồi cô ấy đặt xuống giường, tính ra ngoài.
Anh đột ngột lên tiếng.
"Chờ một chút...."
Ngập ngừng một chút, anh nói tiếp.
"...cái kia sử dụng như thế nào?"
Cô hầu nghe vậy thì ngạc nhiên một cái, rồi cố nín cười.
Nhưng anh lại đột ngột nói tiếp.
"Thôi...cô vào giúp phu nhân tắm rửa...rồi làm cái kia cho phu nhân luôn..."
Nói xong còn ho khẽ một cái, anh mặt lạnh bước ra ngoài.
Cô hầu cúi đầu, vâng một tiếng rồi bước vào bên trong phòng tắm.
"Phu nhân...để em giúp phu nhân tắm rửa..."
Cô thấy anh bước đi thì tròn mắt, rồi lại thấy cô hầu nhỏ kia bước vào thì lại bật khóc.
"Không...chú...chú đừng vứt bỏ tôi...oa oa...người xấu...người xấu tránh ra!!!"
Vừa khóc vừa quơ loạn xạ hai cánh tay.
Anh đang bước đi thì chợt dừng lại, cười khẽ.
Cô ngốc của anh, nhìn ai cũng có thể nói là người xấu hết.
Anh xoay người lại, đi vào bên trong.
"Cô ra ngoài đi...để tôi tự làm..."
"Chú ơi...chú ơi...máu....Oa oa....."
Cô vừa tĩnh dậy, thấy đáy quần dính máu thì lập tức oa oa khóc lớn lên.
Anh ở phòng bên cạnh nghe tiếng khóc thì hấp tấp chạy sang.
"Bảo bối...sao vậy? Có chuyện gì..."
Cô oa oa khóc lớn hơn, mặt tèm lem nước mắt nước mũi.
"Chú...tôi sắp chết rồi...người tôi lại bị chảy máu...oa oa...tôi sắp chết rồi...."
Vừa khóc vừa chỉ tay xuống phía dưới.
Anh giật mình, kéo chăn lên nhìn thử. Rồi hai má lập tức đỏ lên.
Thì ra là tới tháng, cô ngốc này cũng thật là...làm anh một phen hết hồn.
Anh cười cười, bế cô lên tay.
"Không sao đâu...cái này...chuyện này...em chỉ bị bệnh nhẹ thôi...chắc ít ngày là hết..."
Mặc dù trước đó, hai người đã từng chung sống với nhau, nhưng những chuyện như thế này quả là anh chưa từng tiếp xúc.
Cô tròn hai mắt nhìn anh, tiếng khóc cũng nhỏ dần.
"Thật...thật không? Thật sự không chết...Chú...chú không được lừa tôi đâu đấy..."
Anh bế cô trên tay, bước vào phòng vệ sinh.
"Chắc chắn...anh sẽ không lừa em"
Đặt cô ngồi trên thành bồn tắm.
"Ngoan ngoãn ở đây tắm rửa sạch sẽ, anh sẽ trở lại ngay..."
Nói rồi anh để cô một mình ngây ngô trong phòng tắm, còn anh thì bước ra ngoài.
Anh bước xuống lầu dưới, lạnh giọng gọi.
"Dì Lâm...."
Quản gia Lâm từ trong phòng bếp bước ra.
"Ông chủ...có chuyện gì không ạ?"
Anh vừa nghĩ tới chuyện kia thì mặt đỏ lên, khẽ ho khan một cái.
"Khụ...chuyện là...cái kia của cô ấy đến...dì chuẩn bị những thứ cần thiết rồi mang lên lầu cho tôi"
Quản gia Lâm nhăn trán khó hiểu một lúc, rồi phì cười.
"Được...tôi sẽ mang lên cho phu nhân ngay..."
Anh xấu hổ nhưng vẫn tỏ ra rất ư là lạnh lùng.
"Còn có...chuẩn bị một ít đồ bổ cho cô ấy..."
Nói rồi cũng xoay người đi lên lầu. Anh còn ở đó một lúc nữa chắc chắn sẽ xấu hổ mà chết.
Quản gia nhìn theo bóng lưng anh, cười một cái.
Quả nhiên chỉ có phu nhân mới làm cho ông chủ trở nên như một người bình thường, biết cười, biết xấu hổ.
Bà nghĩ nghĩ, rồi cũng phân phó người hầu chuẩn bị những vật dụng kia cho cô.
Anh mở cửa bước vào phòng.
Nhìn cô vẫn còn như cũ, vẫn khô ráo thì anh tròn mắt hỏi.
"Sao còn chưa tắm?"
Cô ngồi trên thành bồn tắm mếu máo.
"Thật sợ...máu cứ chảy...tôi sợ...chú...tôi sắp chết rồi đó"
Anh bật cười thành tiếng, ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Chưa kịp nói thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Mang vào đây...."
Một cô hầu nhỏ, cầm trên tay một cái khay đựng tất cả vật dụng cần thiết nhất cho cô.
"Ông chủ...mọi thứ đều ở đây"
Nói rồi cô ấy đặt xuống giường, tính ra ngoài.
Anh đột ngột lên tiếng.
"Chờ một chút...."
Ngập ngừng một chút, anh nói tiếp.
"...cái kia sử dụng như thế nào?"
Cô hầu nghe vậy thì ngạc nhiên một cái, rồi cố nín cười.
Nhưng anh lại đột ngột nói tiếp.
"Thôi...cô vào giúp phu nhân tắm rửa...rồi làm cái kia cho phu nhân luôn..."
Nói xong còn ho khẽ một cái, anh mặt lạnh bước ra ngoài.
Cô hầu cúi đầu, vâng một tiếng rồi bước vào bên trong phòng tắm.
"Phu nhân...để em giúp phu nhân tắm rửa..."
Cô thấy anh bước đi thì tròn mắt, rồi lại thấy cô hầu nhỏ kia bước vào thì lại bật khóc.
"Không...chú...chú đừng vứt bỏ tôi...oa oa...người xấu...người xấu tránh ra!!!"
Vừa khóc vừa quơ loạn xạ hai cánh tay.
Anh đang bước đi thì chợt dừng lại, cười khẽ.
Cô ngốc của anh, nhìn ai cũng có thể nói là người xấu hết.
Anh xoay người lại, đi vào bên trong.
"Cô ra ngoài đi...để tôi tự làm..."
Danh sách chương