Tập đoàn Jen, phía góc khuất một người đàn ông râu ria lọm chọn đang nghiêm túc làm việc. Tiếng động xung quanh hầu như tỉnh lặng, chỉ tồn tại duy nhất tiếng gõ phím

Cốc cốc..

Phía ngoài cửa vang lên tiếng

- Tâm Dã 

Một cô gái nhã nhặn đợi ngoài cửa, Tâm Dã chẳng mảy may thuận miệng 

- Vào đi

Anh chàng Tâm Dã phóng nhã phong tình thuở nào đã trở nên trầm lặng, anh ít nói, nghiêm nghị hơn. 

Cô gái mặc bộ đồ công sở đem tách cà phê thường lệ đến chỗ anh, nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống bàn

- Anh nghỉ chút đi

- Ừm.

- Anh có cần em giúp gì không

- Không.

Y Lan nhìn anh lạnh lùng đến đau lòng, cô nắm chặt chiếc váy công sở cố kìm nén cảm xúc. Cô biết anh yêu cô gái đã mất kia rất nhiều, cô không trách, không dám trách. Nghe tin anh đồng ý với việc kết hôn hai nhà đã hứa hẹn, cô vui như xuân về. Cô ung dung chuẩn bị mọi thứ cho lễ kết hôn của bọn họ, mơ tưởng cả tương lai tươi đẹp phía trước 

Nhưng, thật tàn nhẫn. Anh cưới cô năm năm rồi, người cô anh còn chẳng thèm đụng đến. Một ngày nói với nhau chưa tới ba lời 

Thấy cô có vẻ khác thường, anh ngước mắt lên nhìn

Cô khóc sao? Tâm Dã dừng tay, anh làm gì cô sao? Làm gì có

- Sao vậy? Lời hỏi thăm thờ ơ nhưng anh vẫn có chút để tâm

Cô gái này không xấu, cô ấy rất đơn thuần, chính vì cô ấy đơn thuần nên anh mới không dám làm gì cô. Cố gắng giữ khoảng cách với cô vợ hữu danh vô thực này

Đôi mắt nhòe lệ, Y Lan nhìn anh bi thương

- Anh để tâm em một chút thôi có được không... Hức...

Anh ngơ người khi cô đột nhiên khóc như đứa trẻ, anh lập tức rời khỏi ghê bước đến phía cô. Chần chừ đôi chút anh dang đôi tay ôm cô vào lòng, khá vụng về không biết làm sao để cô nín

Cô khóc càng lớn thêm, ủy khuất đánh vào người anh 

- Anh ghét em đúng không... Huhu.. Hai năm rồi đã năm năm rồi... Anh chẳng thèm ngó ngàng gì đến em... Huhu... Anh không biết em cô đơn đến dường nào sao chứ hả...

Những lời cô nói khiến anh có chút đau lòng, quả thật anh đã lạnh nhạt với cô quá rồi. Người dù gì cũng đã mất, anh cũng nên mở lòng với ai đó rồi... Ít nhất là mở lòng với người vợ ngốc này 

Đưa bàn tay lau đi nước mắt của cô, anh dùng âm điệu trầm ấm dỗ dành cô

- Thôi được rồi, nín đi, anh dẫn em đi ăn chút gì đó

- Ơ... Cô há hốc mồm không tin đây là sự thật

Anh vậy mà lại dịu dàng với cô sao? Vỗ mặt mình. Chậc, đau thật không phải là mơ rồi. Cô vui vẻ hớn hở quên trời đất ôm chầm lấy anh 

- Đi... Đi thôi nào!!!!

- ---.-------..------

Trần Khải đứng phía cửa kính cao nhìn về phía xa xăm. Anh đang trầm ngâm chờ đợi...

Cạch

Phía vừa mở ra

- Trần tổng 

Hắn xoay người nhìn người đối diện, có chút căng thẳng 

- Như thế nào rồi

Người đàn ông bước đến phía hắn đưa tờ xét nghiệm được bao kĩ

Nhìn tờ xét nghiệm có chút do dự, nếu đứa trẻ ấy không phải con hắn...

Lắc đầu, không thể nào

Từ từ mở phong xét nghiệm, tim hắn cũng không làm chủ được mà đập từng nhịp mạnh bạo 

Một loạt số liệu chữ số hiện lẻn tờ giấy trắng, phía cuối tờ giấy có đề chữ

"CHU HÀO HÀO VÀ ÔNG TRẦN KHẢI 99% HUYẾT THỐNG

QUAN HỆ CHA - CON "
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện