Xế chiều, ánh lửa hồng ở phía trời xa xăm chiếu qua mái tóc dài của Gia Ái. Cô cùng Tâm Dã đã nói chuyện hơn hai tiếng, trong lòng đã vơi đi phần nào ái ngại về quá khứ. Vén tóc ra sau gáy, cô nhã nhặn mĩm cười chào tạm biệt anh

- Hãy chăm sóc cô ấy thật tốt nhé

Ý từ này của cô khiến Tâm Dã cũng mỉm cười theo, búng nhẹ trán cô

- Em cũng vậy, cố gắng chăm sóc tốt cho bản thân biết không?

Cô gật đầu một cái, cười thật tươi - ưm!

Nhìn đồng hồ đã đến giờ đón Hào Hào rồi, phải nhanh chân mới được cô vội vàng xoay người bước đi

Còn lại Tâm Dã đứng đó, anh ung dung đưa tay vào túi giọng điệu cưng chiều kêu gọi ai đó

- Bảo bối, em đi theo lâu như vậy chắc cũng mõi chân rồi nhỉ?

Phía sau bức tường, cô gái ngụy trang kín mít bị chụp thót giật mình. Bẽn lẽn nhìn anh, anh ấy biết mình đi theo sau? Làm sao đây, anh ấy sẽ nổi giận mất

Nhìn cô bối rối, anh đương nhiên biết cô nghĩ gì. Liền sải một bước dài đến chỗ cô, nghiêng người nhìn cô vợ nhỏ

- Chậc, xa anh một chút em liền không chịu được? Nào về nhà chúng ta liền không rời.... Cúi đầu xuống đôi tai mẫn cảm của cô - GIƯỜNG!

A! Đại não cô như ngọn núi lữa nổ * boom* một tiếng cả khuôn mặt đều đỏ cả lên

- ---.--------.--------------

Trên đường đi, Gia Ái cư nhiên lại cảm thấy có ai đó đang đi đằng sau mình. Tâm Dã? Không thể nào anh ấy đã rời đi rồi mà..

Bước thêm vài bước, bỗng đầu cô bị đập mạnh từ phía sau

A!!

Một mảng đêm ập trước mắt tiểu Ái, là ai? Cô mơ màng dần thấp thoáng nhìn thấy người đàn ông áo đen

Lão ta vứt điếu thuốc nhìn xung quanh, nhanh chóng đưa cô lên vài rời đi. Đột nhiên từ ngón tay cô rơi xuống một chiếc nhẫn, tên đàn ông dừng lại lướt mắt nhìn phía sau. Không gì đáng quan tâm hắn lại nhanh chóng bước lên chiếc xe hộp đen huyền bí phóng vút đi

Còn về chỗ trường học, Hào Hào ngồi ngoan ngoãn đợi mẹ một lúc lâu nhưng vẫn không thấy bóng dáng mẹ đâu, mẹ ngốc này đừng nói là quên mình rồi chứ? Bĩu môi, cậu bé cứ nhìn từng đứa trẻ được ba mẹ đón về... Khoan đã mẹ có xảy ra chuyện gì không, trước giờ mẹ chưa bao giờ đón trễ như vậy. Mĩm chặt môi lo lắng, cậu nhanh chóng móc trong cặp ra chiếc vi tính siêu mini do hắn đặt cấp riêng chế tạo cho cậu

Chỉ với năm phút sau một chiếc siêu xe với tốc độ kinh hoàng dừng lại phía trước trường Hào Hào, cửa xe tự động mở, đôi chân dài chạm đất Trần Khải nhanh chóng dò xét vị trí của Hào Hào. Bóng dáng nhỏ bé của cậu thấy vậy liền lao tới thật nhanh đến hắn

- Dad mẹ tôi đâu? Cậu lập tức trả hỏi hắn, hi vọng là mẹ ở chỗ ông ta

Dự cảm chẳng lành, không nói nhiều hắn đưa một tay nhấc bỗng Hào Hào đưa vào xe

- Thắt dây an toàn!

Giọng nói lạnh lẽo này của hắn khác hẳn trước đây, khí thế toát ra khiến cho Hào Hào cảm thấy thích thú với người cha này

Chiếc xe lao nhanh trong gió, chỉ tầm khoảng nửa tiếng điện thoại hắn lại kêu lên. Là quản gia?

- Chuyện gì?

Đối lập với vẻ lạnh toát bên này thì bên đầu dây kia kích động đến lắp bắp

- Thiếu gia lão... Lão.. Phu nhân... Đột nhiên mất tích rồi!

Đầu hắn như chấn động, hết vợ hắn mất tích bây giờ là đến bà nội. Rột cuộc kẻ nào to gan như vậy?

Cúp máy, hắn hạ lệnh cho Jay lập tức huy động người chặn tất cả các biên giới của thanh phố, ngay cả một con ruồi muỗi cũng không thể lọt qua!

Nhìn thấy thái độ của Trần Khải, Hào Hào biết mẹ mình chắc chắn đang gặp nguy hiểm. Thân thể nhỏ bất giác tiến lại gần hắn, đôi mắt đáng thương rưng rưng

- Dad... Cứu lấy mẹ con..

Nhìn thấy giọt máu duy nhất của mình sợ hãi, hắn lòng đau quằn quại. Sẽ không, không kẻ nào được động đến người hắn yêu thương. Dang tay ôm chặt cậu bé vào lòng, âm thanh trầm cố giữ bình tĩnh

- Ngoan, gia đình ta nhất định sẽ đoàn tụ!

- -.-------.------------

Trung tâm thành phố, tại tòa nhà cao nhất nơi kiểm soát mọi hoạt động của thành phố

Bây giờ đã hơn 12h đêm, ánh mắt hắn dò la khắp các màng hình camera của thành phố. Chết tiệt đã dò cả 4 tiếng đồng hồ, tại sao lại không có chút manh mối chứ! Hắn tức giận đập mạnh tay vào tường, tiểu Ái chúng ta vừa mới tương phùng anh không thể nào mất em được, không thể....

- A! Trần Tổng ngài xem. Ở một góc camera có người báo cáo

Hắn nhanh chóng bước đến nhìn vào màng hình. Là cô! Chứng kiến tất cả quá trình bị bắt của cô, tim hắn như có bàn tay vô hình siết chặt, chặt đến khó thở. Gia Ái là anh không vào vệ em chu toàn

- Zoom cái tên đó lên!

Ngữ điệu chết chóc vang lên, hắn thật muốn một phát súng bay vào đầu tên kia.

- Trần tổng có tin nhắn mật gửi đến. Jay trình báo

- Đọc!

Jay tuân lệnh nhấp chuột vào tệp tin

" Trần Khải, bà nội và vợ mày đang nằm trong tay tao. Nếu muốn chúng bình an thì đem giấy chuyển nhượng tập đoàn JK đến đảo Bán Nguyệt. Đừng giở trò nếu không mày sẽ biết kết cục thảm như thế nào! "

- Lập tức chuẩn bị chiếc cano tốt nhất cho tôi! Trần Khải không do dự đứng lên chỉnh trang y phục

Jay đứng lên theo sau

- Trần tổng anh không thể đi một mình đây rõ ràng là cái bẫy! Xin cho phép tôi đi cùng

Ánh mắt hắn từ lúc nào đã đầy tia máu, bước đến gần Jay

- Dù là bẫy tôi cũng phải cứu lấy người tôi yêu thương. Họ là tài sản của tôi cậu hiểu không Jay?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện