Để tránh lãng phí sự "quan tâm" chân thành của anh, Mộc Tiểu Nhã tùy ý nắm tay Bạch Xuyên trong suốt quá trình đến phòng bệnh, không hề buông tay.

Một lát sau, thang máy đến tầng cao nhất, khi hai người chuẩn bị bước ra khỏi thang máy, lại có một người vọt đầu vào trước họ một bước. Đột nhiên có người xuất hiện, Bạch Xuyên giật nảy mình, sắc mặt bối rối lùi một bước về sau.

Bạch Xuyên là một người tự kỷ, anh không thích động chạm chân tay với người khác, cho nên từ nhỏ anh đã sợ nơi có không gian nhỏ hẹp hay những nơi đông đúc. Vừa rồi đứng trong thang máy, bất kể là ai vào đi nữa, anh cũng đều sẽ khẩn trương, cơ thể căng cứng, lúc này lại suýt nữa thì va vào người ta, anh lại càng thêm bối rối, vội vàng tránh né. Mộc Tiểu Nhã phát hiện, vội tiến một bước đến trước mặt anh, chắn giữa hai người, lên tiếng an ủi anh: "Không sao đâu anh, chúng ta ra ngoài thôi."

"Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi..." Người vừa xông vào giờ mới phát hiện trong này còn có người, nhận thấy mình lỗ mãng, cúi đầu xin lỗi, sau khi ngẩng đầu lên nhìn rõ người trong thang máy là ai, bộ mặt áy náy biến thành kinh hỉ trong nháy mắt, "Nhị thiếu, cậu về rồi!"

Người đó kích động đến mức muốn kéo cánh tay của Bạch Xuyên, Bạch Xuyên nhếch môi, cơ thể lại rụt rụt về phía sau. Mộc Tiểu Nhã vội vàng vươn tay, chặn lại hành động của hắn: "Xin lỗi, anh ấy không thích người khác chạm vào mình."

"À, đúng rồi, xin lỗi, xin lỗi nhé, suýt nữa tôi quên mất." Người đàn ông đó hình như biết Bạch Xuyên, cho nên đương nhiên cũng biết tình trạng đặc biệt của anh, không có ý muốn tiến thêm một bước nữa, hắn ra thang máy trước, tránh sang một bên để hai người ra, "Nhị thiếu, cậu về là tốt rồi, phu nhân và chủ tịch sắp phát điên rồi, giám đốc đã ra ngoài tìm anh hơn nửa ngày nay rồi."

Mộc Tiểu Nhã sững sờ, theo như những gì người này nói, chẳng lẽ một mình Bạch Xuyên trộm chạy ra ngoài, không để người trong Bạch gia biết?

"Chủ tịch, Nhị thiếu về rồi ạ." Chờ hai người ra khỏi thang máy, người kia đã chạy trước đi báo tin.

"Anh không nói với người nhà sao?" Mộc Tiểu Nhã hỏi Bạch Xuyên.

Bạch Xuyên nhìn Mộc Tiểu Nhã một lát, không lên tiếng trả lời.

Được rồi, chắc là lại nghe không hiểu, Mộc Tiểu Nhã thở dài, nói: "Chúng ta đi gặp bà thôi anh."

Hai người cùng nhau tiến về phía trước, đi được một lát, bỗng nhiên có người phụ nữ khí chất ưu nhã từ trong phòng bệnh vội vàng lao ra. Mộc Tiểu Nhã nhận ra người này, đây là mẹ của Bạch Xuyên, sau Tết năm nào cô cũng nhìn thấy bà trong nhà bà Bạch.

"Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên con đã đi đâu vậy?!" Bạch Xuyên đột nhiên biến mất, mẹ Bạch lo lắng mà không thể làm gì, một đống người được phái đi tìm Bạch Xuyên mà đều không có tin tức. Lúc này nhìn thấy con trai mình trở về, thật sự mừng đến nỗi hận không thể ôm chặt lấy con trai vào lòng cho an tâm. Nhưng bà cũng biết rõ tình trạng của con mình, không thích bị người khác chạm vào, vì thế chỉ đành cố gắng kiềm chế bản thân mình.

Thế nhưng sau khi bà đã cố gắng kiềm chế bản thân, lại phát hiện đứa con trai yêu quý không tùy tiện để người khác chạm vào kia, lúc này đang ngoan ngoãn để tùy cho một người con gái khác nắm tay.

Đây là.... tình huống gì thế này?

"Cháu chào cô ạ." Đi tới gần, Một Tiểu Nhã lên tiếng chào hỏi.

"Mộc Tiểu Nhã?" Mẹ Bạch nhận ra Một Tiểu Nhã, họ không tiếp xúc nhiều với những người ở khu nhà bà Bạch ở, nhưng mỗi lần mẹ chồng gọi điện cho họ nói về cuộc sống của Bạch Xuyên, kiểu gì cũng sẽ nhắc đến một bé gái tên Mộc Tiểu Nhã. Sau Tết, Mộc Tiểu Nhã tới chúc Tết, hai người cũng gặp qua vài lần.

"Cháu nghe anh Xuyên nói, bà Bạch đổ bệnh." Mộc Tiểu Nhã nói.

"Cháu đến thăm bà sao, nào, mau vào đi."

Mộc Tiểu Nhã nắm tay Bạch Xuyên kéo vào trong phòng, gặp bố Bạch Xuyên - Bạch Quốc Du đang đứng ở cửa: "Cháu chào chú ạ."

Bạch Quốc Du lạnh nhạt gật đầu, sắc mặt có chút mỏi mệt, lúc nhìn thoáng qua con trai út còn muốn nói gì đó, đúng lúc trong phòng một thanh âm già nua yếu ớt vang lên, "Tiểu Xuyên về rồi sao?"

Bạch Xuyên nghe thấy tiếng bà, cảm xúc lại một lần nữa được kích hoạt, anh kéo lấy tay Mộc Tiểu nhanh chóng đi vào, không thèm để ý tới người cha già có lời muốn nói đứng ở cửa.

"...." Ổn, dù sao tấm thân già này cũng đã quen rồi.

Bạch Xuyên đưa Mộc Tiểu Nhã đi tới bên giường bệnh, nhẹ gọi bà nội một tiếng, gọi xong liền đứng bất động ở một bên.

"Cháu chào bà." Mộc Tiểu Nhã cũng gọi theo một tiếng.

Sắc mặt của bà Bạch cũng không quá xấu, không suy yếu như tiếng nói của bà, đầu tiên bà nhìn thoáng qua cháu trai, sau đó ánh mắt theo cánh tay phải của cháu mình rơi vào thân Mộc Tiểu Nhã, lập tức cười hòa ái: "Tiểu Nhã, cháu đến thăm bà rồi đấy à?"

"Bà ơi, bà đã thấy đỡ hơn chưa ạ?" Mộc Tiểu Nhã ân cần hỏi han.

"Không đỡ được, người đã già rồi, đây đều là quy luật của tự nhiên thôi." Bà Bạch cười xán lạn, năm nay bà đã 89 tuổi, có thể sống đến chừng này tuổi, bà cũng đã thấy mãn nguyện lắm rồi.

"Bà...." Mặc dù biết sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, nhưng Mộc Tiểu Nhã nhìn thấy một người bà hiền lành hòa ái sắp rời đi, không tránh được cảm thấy xót xa trong lòng.

"Là cháu đưa Tiểu Xuyên về sao?" Lão nhân gia hiển nhiên là không muốn nhắc đến bệnh trạng của mình.

"Không phải ạ." Mộc Tiểu Nhã lắc đầu, "Là anh ấy tới tìm cháu."

"Tiểu Xuyên tìm cháu sao?" Bà Bạch kinh ngạc nhìn Bạch Xuyên, "Tiểu Xuyên, cháu đi tìm Tiểu Nhã sao?"

"Ừm. Chúng cháu sắp kết hôn rồi ^^" Bạch Xuyên vui vẻ, không nhịn được mà tuyên bố.

Bạch Quốc Du và người vợ Lý Dung của ông nghe vậy đều giật mình, hai người quay sang nhìn nhau theo bản năng, đều nhìn thấy vẻ mặt không thể tin nổi trên mặt đối phương.

Chỉ có bà Bạch hơi kinh ngạc trong chốc lát, sau đó nhìn Mộc Tiểu Nhã, muốn cô xác nhận: "Tiểu Nhã, Tiểu Xuyên đang nói thật sao?"

Mộc Tiểu Nhã lập tức có chút xấu hổ, đồng thời cũng có chút ngượng ngùng, tuy cô thật sự đã đồng ý lời cầu hôn của Bạch Xuyên, nhưng lại bị nhà trai hỏi thẳng thắn như vậy cô vẫn thấy có chút không tự nhiên. Dù sao trước đó hai người cũng không có quá trình yêu đương giảm xóc gì cả, trực tiếp dẫn nhau đi gặp phụ huynh. Mà Bạch Xuyên lại là một người không có năng lực hành vi dân sự, nghĩ kiểu gì thì trông cô cũng như người lừa gạt con trai nhà người ta ấy, chứ không phải là mình được cầu hôn.

Mộc Tiểu Nhã trầm mặc, khiến cho Bạch Xuyên không hiểu, anh không hiểu tại sao Tiểu Nhã lại không trả lời bà nội, cô đổi ý sao? Cảm giác bất an chiếm đóng trong đầu Bạch Xuyên, không tự chủ nổi, trán anh bắt đầu đổ mồ hôi, cầm tay Mộc Tiểu Nhã cũng thêm mấy phần sức.

Người Bạch gia đứng một bên nhìn thấy, lập tức bày ra tư thế khẩn trương phòng bị. Người ngoài có lẽ không biết, nhưng đây là biểu hiện phát bệnh của Bạch Xuyên. Lúc không phát bệnh thì trông Bạch Xuyên chỉ như một đứa bé vô cùng yên tĩnh, thế nhưng, một khi đã phát bệnh, Bạch Xuyên sẽ trở nên nóng nảy bất an, không ngừng đập phá đồ vật xung quanh, có khi nghiêm trọng đến mức thậm chí còn tự làm hại mình.

"Vâng. Là thật ạ." Sau quãng thời gian xấu hổ ngắn ngủi, Mộc Tiểu Nhã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cô hào phóng đáp lại, "Cháu và Bạch Xuyên.... sắp kết hôn rồi ạ."

Cảm xúc của Bạch Xuyên hạ xuống trong nháy mắt này, lông mày lại trở nên bình lặng như cũ.

"Phù~~~~" Bố mẹ Bạch gia đồng thời thở nhẹ ra một hơi, vừa rồi bọn họ đã phân công xong một người chuẩn bị chạy lên ôm lấy Bạch Xuyên, một người chạy đi gọi bác sĩ.

"Thật sao?!" Bà Bạch run rẩy vươn tay về phía Mộc Tiểu Nhã, Mộc Tiểu Nhã thấy vậy, chủ động vươn tay nắm chặt lấy tay bà.

"Tiểu Nhã, bà biết cháu là một người con gái tốt, nhưng mà.... cháu thật sự đồng ý gả cho Bạch Xuyên sao? Cháu suy nghĩ kỹ chưa? Tình huống đặc biệt của Tiểu Xuyên nhà ta chắc cháu cũng đã biết."

Kích động qua đi, bà Bạch dần dần bình tĩnh lại. Nếu như Tiểu Xuyên nhà bà không phải một người mắc chứng tự kỷ thì hai người họ nhìn thực sự rất xứng đôi. Thế nhưng khổ nỗi là Tiểu Xuyên nhà bà không phải là người bình thường, bà săn sóc cho Tiểu Xuyên hơn hai mươi năm, không một ai biết sống cùng với một người mắc chứng bệnh này cần có bao nhiêu kiên nhẫn và dũng khí hơn bà cả. Cho dù bệnh tình của Tiểu Xuyên tốt hơn so với những người bệnh khác thì cũng như vậy.

Mặc dù trong tư tưởng của bà rất thích cô bé Tiểu Nhã này làm cháu dâu mình, nhưng nếu như con đường này không dễ đi, vậy thì chi bằng đừng bắt đầu, như thế sẽ tốt hơn cho cả hai.

"Bà ơi, cháu đã suy nghĩ rất kỹ rồi ạ." Mộc Tiểu Nhã hiểu nỗi lo qua lời nói của bà, cười trấn an nói.

"Tốt, tốt tốt tốt." Bây giờ bà Bạch thật sự vui lòng, "Tiểu Xuyên nhà chúng ta cũng đã có nàng dâu rồi, cuối cùng ta cũng có thể an tâm nhắm mắt."

"Mẹ, mẹ nói gì vậy!" Bạch Quốc Du không muốn nghe những lời như di ngôn của mẹ mình.

Nhưng Bạch Xuyên đứng ở một bên, lúc bà nội nói ra hai chữ an tâm, ánh mắt lóe lên tia sáng thoải mái và còn cả mừng rỡ.

"Tiểu Dung, mang vòng tay của mẹ qua đây."

Mẹ của Bạch Xuyên tên là Lý Dung, nghe lời mẹ chồng, quay người đi đến bên giường, mở ngăn kéo tủ lấy một hộp gỗ ra, đưa cho bà Bạch: "Mẹ, đây ạ."

Bà Bạch chuyển tay đưa hộp cho Mộc Tiểu Nhã: "Mở ra nhìn xem."

Mộc Tiểu Nhã ngẩn người, mở ra theo lời bà, bên trong là một cái vòng ngọc phỉ thúy. Cái vòng tay này Mộc Tiểu Nhã đã từng nhìn thấy, đây là chiếc vòng chưa từng rời người bà Bạch.

"Đẹp không?" Bà Bạch hỏi.

"Rất đẹp ạ. Cháu nhớ đây là vòng tay của bà mà?"

"Đúng vậy, chiếc vòng tay này là khi bà xuất giá mẹ bà đã đưa cho bà làm của hồi môn, đây là đồ cổ truyền nhà chúng ta, chỉ truyền nữ không truyền nam. Ban đầu bà muốn trao nó cho con gái bà, nhưng lại chỉ sinh được một đứa con trai, không có cơ hội nào cả. Tiểu Nhã, bây giờ, bà muốn trao lại nó cho cháu."

Bà Bạch vừa dứt lời, vợ chồng Bạch gia liền trưng ra bộ mặt kinh ngạc, đối với người Bạch gia mà nói thì chiếc vòng này ý nghĩa to lớn hơn cả giá trị của nó. Tất cả mọi người không một ai nghĩ tới, bà Bạch sẽ đưa vòng tay này cho một người ngoài.

"Dạ... vậy cũng không hay lắm đâu ạ...." Mộc Tiểu Nhã vội vàng từ chối.

"Vốn dĩ là bà muốn để lại cái vòng này cho vợ của Tiểu Xuyên, chỉ không ngờ là bà còn có thể tự tay đưa cho cháu."

"Nhưng mà...." Mộc Tiểu Nhã còn ngập ngừng muốn từ chối, đồ truyền thừa của tổ tông như vậy, lại còn là phỉ thúy thượng hạng, giá trị của nó nhất định rất lớn, cô nào dám nhận. Chỉ là lời từ chối cô còn chưa nói ra miệng, Bạch Xuyên lại đột nhiên đưa tay lấy chiếc vòng phỉ thúy trong hộp gỗ ra, sau đó dưới ánh mắt mờ mịt khó hiểu của Mộc Tiểu Nhã, cưỡng ép đeo lên cho cô.

"Bạch Xuyên?" Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc nhìn Bạch Xuyên.

"Đeo đi." Câu nói ngắn gọn lộ ra nét bá đạo không cho phép cự tuyệt.

~~~~~~

Vee: hello các bạn, tôi về rồi đây 🤭 chân thành đề nghị các bạn vào page Nhà Của Vee để đọc phần (2) hí hí hí hí 😇
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện