Bạch Xuyên đứng yên lặng thật lâu trước bia mộ của bà Bạch, Mộc Tiểu Nhã cũng vẫn luôn đứng bên cạnh anh, Bạch Xuyên không đi, Mộc Tiểu Nhã cũng không thúc giục.
Trải qua cái chết một lần, Mộc Tiểu Nhã đã thay đổi, cô càng thêm bình tĩnh thong dong hơn trước nhiều. Thời gian của cô chỉ còn lại bốn năm, bốn năm này cô sẽ không đi học cao thêm nữa, sẽ không tốn nhiều thời gian vào việc học tập, không cần phải vội vã tìm công việc, thậm chí những lý tưởng trước kia bây giờ cũng không cần phí sức để cố thực hiện. Khi bắt đầu coi tất cả đều trở nên không quan trọng nữa, bạn sẽ chợt nhận ra rằng, cuộc sống sẽ chậm lại từng chút một, thời gian sẽ kéo dài đến vô hạn.
Hiện tại Mộc Tiểu Nhã đang có cảm giác này, mà bốn năm còn lại này, cô hy vọng ngày tháng trôi qua vẫn cứ ấm áp bình thản như vậy.
"Ục ục~~~"
Bữa sáng Mộc Tiểu Nhã chỉ ăn qua loa một chút rồi liền chạy tới đây đã sớm đói bụng, vẫn cố nén đến bây giờ, dạ dày lại không chấp nhận được sự coi thường của chủ nhân, cuối cùng cũng bất mãn phát ra tiếng kêu.
Mộc Tiểu Nhã vụng trộm nhìn thoáng qua Bạch Xuyên đang đứng bên cạnh, cũng may là hình như Bạch Xuyên không nghe thấy gì cả, vẫn cứ ngơ ngác đứng trước bia mộ. Dạ dày Mộc Tiểu Nhã khó chịu, không nhịn nổi mới đưa tay ôm bụng. Lúc giơ tay lên, chiếc vòng ngọc xanh biếc trên cổ tay cô không cẩn thận đập vào một cái cúc áo trên áo sơ mi, phát ra một tiếng va chạm giòn giã.
Âm thanh rất nhẹ, không để ý đến sẽ không nghe thấy được, nhưng Bạch Xuyên mới vừa rồi không có chút phản ứng nào, lúc này chợt nhìn lại. Người mắc bệnh tự kỷ, phản ứng rất nhạy cảm với những âm thanh nhỏ bé đặc biệt.
Anh nghi hoặc nhìn động tác ôm bụng của Mộc Tiểu Nhã.
"Em hơi đói.." Mộc Tiểu Nhã ngượng ngùng cười cười.
"Chúng ta đi ăn cơm." Đói bụng thì phải đi ăn cơm.
Đại não của người bệnh tự kỷ phần lớn là tư duy tuyến tính, họ không để ý lo lắng nhiều như người bình thường, muốn làm gì, cần phải làm gì, sẽ biểu đạt thẳng thắn ra ngay lập tức. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là họ có thể có được năng lực biểu đạt thật tốt.
Tư duy tuyến tính: là kiểu tư duy theo một đường thẳng. như kiểu đồ thị của phương trình y=2x-1 ấy:))
Năng lực biểu đạt của Bạch Xuyên phải nói là vô cùng tốt, mấy năm trước trong báo cáo y khoa, bác sĩ của anh - Phùng giáo sư - đã mấy lần hoài nghi Bạch Xuyên là một người bệnh mắc hội chứng học giả. Nhiều lần hỏi bố mẹ của Bạch Xuyên, phải chăng trước một tuổi đại não Bạch Xuyên đã va đập vào đâu đó. Bởi vì tình trạng hồi phục của Bạch Xuyên thật sư là quá tốt, giống như cơ bản là đã có năng lực xã giao bình thường rồi vậy.
Tiểu Nhã đói, Tiểu Nhã phải ăn cơm. Ý nghĩ này đã đôn đốc Bạch Xuyên đi ra ngoài, chỉ là sau khi đi được mấy bước không thấy Mộc Tiểu theo sau, anh nghi hoặc dừng bước.
"Bà nội, chúng cháu đi đây ạ." Nói xong, Mộc Tiểu Nhã đuổi theo Bạch Xuyên, nắm lấy tay anh một cách tự nhiên.
Bạch Xuyên ngẩn người, lần thứ ba, đồng thời tâm lý anh cũng nảy sinh ra một điều: Tiểu Nhã thích nắm tay anh.
Điều này khiến anh thấy hơi vui vui.
Hai người đi xuôi theo bậc thang, từng bước xuống tới chân núi. Cửa ra vào của khu mộ có một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz màu đen vô cùng bắt mắt đỗ bên lề đường. Mộc Tiểu Nhã biết đây chính là xe mà Bạch Tranh nói để lại cho họ, nên cô kéo Bạch Xuyên qua thẳng bên đó.
"Tiểu Xuyên." Hai người vừa mới tới gần, một cô gái mặc một chiếc váy đen thành thục mở cửa xe bước xuống, cô ta gọi Bạch Xuyên rất thân mật.
Bạch Xuyên chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, không nói một câu, rồi thu lại tầm mắt. Nhưng Mộc Tiểu Nhã biết, đối với người khó khăn khi giao tiếp với người khác như Bạch Xuyên mà nói, phản ứng đơn giản này của anh chứng tỏ anh quen biết cô gái này, mà còn không có chút mâu thuẫn.
"Chào cô Mộc." Cô gái này tựa như cũng đã quen với phản ứng của Bạch Xuyên, quay đầu chào hỏi với Mộc Tiểu Nhã.
"Chào cô, cô là?"
"Tôi là thư ký của Bạch tổng, tên Vương Tịnh, Bạch tổng để tôi ở lại đây để chờ hai người." Nói xong, Vương Tịnh mở cửa sau xe thay cho hai người.
Mộc Tiểu Nhã nói cám ơn, kéo Bạch Xuyên cùng lên xe.
Vương Tịnh đóng cửa xe, rồi tự mở cửa lên xe, sau khi xe bắt đầu chạy, cô ta hỏi: " Cô Mộc, vậy tôi đưa cô về trước nhé?"
"Cảm ơn, nhà tôi ở...."
"Đường số 126 Phồn Hoa, ký túc xá công chức THPT Khánh Nguyên, tòa nhà số 18." Không đợi Mộc Tiểu Nhã nói xong, Vương Tịnh đã chuẩn xác nói địa chỉ nhà Mộc Tiểu Nhã.
"Sao cô biết vậy?" Mộc Tiểu Nhã hơi kinh ngạc.
"Trước đây tôi thường đi đón Tiểu Xuyên, cô lại ở ngay bên cạnh nhà Tiểu Xuyên, nên tôi cũng nhớ luôn địa chỉ nhà cô."
"Thì ra là thế." Mộc Tiểu Nhã hơi tò mò, Vương Tịnh này hình như rất thân thiết với Bạch Xuyên, thế là cô cũng không nhịn được hỏi: "Cô rất thân với Tiểu Xuyên?"
"Đúng vậy." Vương Tịnh nói, "Tôi dựa vào học bổng của tập đoàn Dật Phong mới học xong đại học, cho nên sau khi tốt nghiệp đã xin thẳng vào làm việc tại Dật Phong. Bạch tổng rất quan tâm tới người em trai Tiểu Xuyên này, lúc ở công ty, chuyện ăn ở đều đặc biệt chú ý, mà tôi lại là thư ký của Bạch tổng, nên cũng tiếp xúc tương đối nhiều với Tiểu Xuyên." Tập đoàn Dật Phong là bố của Bạch Xuyên - Bạch Quốc Du sáng lập.
"Vậy ở công ty thì Tiểu Xuyên nhất định nhờ phải nhờ cô chiếu cố rồi."
"Chuyện nên làm thôi." Vương Tịnh chuyển chủ đề, "Thật ra ngày đó Tiểu Xuyên đi tìm cô cầu hôn, đúng lúc tôi cũng ở đó."
"Cô ở đó?" Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc nhíu mày.
"Ngày đó Tiểu Xuyên bỗng nhiên chạy ra khỏi bệnh viện, không ai tìm thấy, Bạch tổng rất lo lắng, chúng tôi tìm một vòng những nới gần bệnh viện cũng không thấy người đâu, sau đó tôi liền hoài nghi chắc có lẽ Tiểu Xuyên chạy về nhà, cho nên đã lái xe đi tìm. Không ngờ là vừa hay nhìn thấy Tiểu Xuyên cầu hôn cô." Vương Tịnh vừa cười vừa nói, "Nói thật, lúc ấy có khi tôi còn hồi hộp hơn cả hai người ấy."
Mộc Tiểu Nhã ngượng ngùng cười cười, không ngờ quá trình được cầu hôn của mình còn bị người ta trông thấy.
"May mà tôi đồng ý."
"Cũng không hẳn, nếu như cô không đồng ý, thì có lẽ tôi sẽ đồng ý thay cô." Vương Tịnh nửa
đùa nửa thật nói.
Mộc Tiểu Nhã nghe đối phương đùa thì muốn cười, trong lúc vô tình, ánh mắt lướt qua sườn mặt trắng nõn tuẫn mỹ của Bạch Xuyên, trong lòng đột nhiên nhảy một cái, trước mắt Mộc Tiểu Nhã đột nhiên xẹt qua khuôn mặt chằng chịt vết sẹo của Bạch Xuyên trước khi cô trùng sinh.
"Sao cô lại đồng ý thay tôi?" Mộc Tiểu Nhã bỗng trở nên mẫn cảm hơn.
"Chắc cô Mộc không biết, dáng dấp của Tiểu Xuyên rất đẹp trai, lại còn thông minh, mặc dù có chút đặc biệt, nhưng anh ấy là top5 người đàn ông độc thân hoàng kim trong nội bộ công ty đấy. Trong công ty có rất nhiều cô gái muốn gả cho anh ấy."
Lời nói của Vương Tịnh giống như một lời nói đùa cợt bình thường, nhưng lúc này Mộc Tiểu Nhã không cười được. Nếu như kiếp trước bà Bạch cũng qua đời trong khoảng thời gian này, vậy buổi sáng Bạch Xuyên mới bị cô từ chối, buổi chiều đi đâu để tìm người kết hôn? Tất cả mọi trùng hợp kết hợp với nhau, nói cô biết rằng, người con gái tên Vương Tịnh trước mặt cô đây, rất có thể là vợ của Bạch Xuyên trong đời trước.
Như những lời mà Vương Tịnh mới nói, cô Mộc Tiểu Nhã không đồng ý, thì cô ta sẽ đồng ý thay. Không, có lẽ là, cô ta sẽ chủ động tìm Bạch Xuyên để đưa ra đề nghị kết hôn. Mà lúc ấy với Bạch Xuyên - người muốn hoàn thành tâm nguyện của bà mà nói, rất có thể sẽ thực sự đồng ý.
Mộc Tiểu Nhã càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán này của cô có thể là sự thật, đầu tiên, người của Bạch gia quan tâm Bạch Xuyên như thế, chắc chắn sẽ không để anh tùy tiện tìm người nào đó để kết hôn. Mà Vương Tịnh là thư ký của Bạch Tranh, lại còn có vẻ như thân quen với Bạch Xuyên, nếu như Bạch Xuyên kiên trì nhất định phải kết hôn trước khi bà nội qua đời, vậy người Bạch gia thật sự có thể đồng ý.
Nếu như kiếp trước Vương Tịnh gả cho Bạch Xuyên, vậy người làm hại Bạch Xuyên cũng chính là cô ta....
"Cô Mộc, cô Mộc?"
Mộc Tiểu Nhã chìm sâu vào trong suy nghĩ của mình, mãi cho đến khi Vương Tĩnh gọi, cô mới giật mình lấy lại tinh thần.
"Sao vậy?"
"Đến nơi rồi." Vương Tịnh cười nhắc nhở.
Mộc Tiểu Nhã nhìn thoáng qua cửa sổ, quả nhiên là xe đã dừng lại trước cổng nhà mình, mà Bạch Xuyên ngồi bên cạnh đang yên lặng nhìn cô.
"Chúng ta xuống xe thôi." Mộc Tiểu Nhã ra hiệu Bạch Xuyên xuống xe, Bạch Xuyên ngoan ngoãn nghe lời tùy cho Mộc Tiểu Nhã nắm tay, hai người xuống cùng một cửa xe.
"Cô Mộc, tôi sẽ ở đây chờ. Chờ mọi người ăn xong, tôi sẽ đưa Tiểu Xuyên về nhà." Vương Tịnh nói.
"Thư ký Vương không cần chờ đâu, lát nữa ăn cơm xong, tôi sẽ tự đưa Tiểu Xuyên về." Có phỏng đoán vừa nãy, bỗng nhiên Mộc Tiểu Nhã không muốn để Vương Tịnh tiếp xúc quá nhiều với Bạch Xuyên.
"Nhưng mà... Bạch tổng đã giao cho tôi, tôi nhất định phải tự đưa Tiểu Xuyên về."
Mộc Tiểu Nhã nhíu mày, cô không muốn để Vương Tịnh đưa, nhưng Vương Tịnh cũng chỉ nghe lệnh của Bạch Tranh, mà mình và Bạch Tranh cũng không phải là rất quen, lập tức cảm thấy hơi khó khắn.
"Em không muốn cô ta chờ?" Lúc này, Bạch Xuyên đứng một bên bỗng lên tiếng. Anh vừa nghe thấy Mộc Tiểu Nhã bảo Vương Tịnh về đi.
Vương Tịnh có chút kinh ngạc nhìn Bạch Xuyên, đây là lần đầu tiên cô ta thấy Bạch Xuyên chủ động để ý phản ứng người khác.
"Vâng, đêm nay em đưa anh về." Mộc Tiểu Nhã gật đầu.
"Cô đi đi!" Sau khi hiểu rõ ý của Tiễu Nhã, Bạch Xuyên không chút do dự, ngay lập tức bắt đầu đuổi người. Mà đây cũng là câu nói đầu tiên mà Bạch Xuyên nói với Vương Tịnh, giọng điệu cứng nhắc, không chút khách khí.
"Tiểu Xuyên, em..." Vương Tịnh cảm thấy hơi xấu hổ.
"Cô đi." Bạch Xuyên hơi nhíu mày lại, tại sao người này vẫn chưa đi.
Chỉ cần là nhân viên của Dật Phong, đều biết đến một quy tắc ngầm, đó chính là ngàn vạn lần không thể để cho Bạch nhị thiếu Bạch Xuyên không vui, cho dù là nhăn lông mày thôi cũng không được, bởi vì mộy khi Bạch nhị thiếu không kiềm chế được nỗi lòng, chủ tịch và Bạch tổng, hai người sẽ cùng nhau tìm bạn nói chuyện. Bởi vậy sau khi Vương Tịnh nhìn thấy anh nhíu mày, không dám nói gì nữa, lúc này liền lái xe rời đi.
"Anh không phải thích cô ấy à? Đuổi cô ấy đi làm gì?" Vương Tịnh đi rồi, Mộc Tiểu Nhã cũng rất vui vẻ, nhưng cô vẫn phải hỏi một chút Bạch nhị thiếu bỗng nhiên bá đạo đuổi người này, tại sao lại đột ngột mở miệng.
"Anh không thích cô ấy." Bạch Xuyên nghiêm túc đính chính.
"Không thích? Vậy sao cô ấy lại gọi anh là Tiểu Xuyên?" Mộc Tiểu Nhã nhíu mày, lần trước bọn họ gặp người trong thang máy kia rõ ràng gọi Bạch Xuyên là Nhị thiếu, sao cái cô này lại trực tiếp gọi Tiểu Xuyên thế, nghe thôi cũng cảm thấy quan hệ của hai người rất thân thiết.
".... là cô ấy muốn gọi." Trong nhận thức của Bạch Xuyên, Bạch Xuyên, Nhị thiếu, Tiểu Xuyên, cũng đều chỉ là cái để xưng hô mà thôi, ba cái này cũng chẳng khác gì nhau.
"Cô ấy muốn gọi thì anh liền để cho cô ấy gọi à?" Mộc Tiểu Nhã rất bất mãn.
Bạch Xuyên hoang mang nhìn Mộc Tiểu Nhã, không hiểu ý trong lời nói của cô.
Người bệnh tự kỷ đều gặp khó khăn khi giao tiếp như nhau, cho dù năng lực về ngôn ngữ của bọn họ không tệ. Nhưng khi nói chuyện với người khác, họ chỉ nghe người khác nói, chỉ vậy thôi, đối với bất kể biện pháp nghệ thuật so sánh, ẩn dụ, nhân hóa, hoán dụ, phóng đại, hay thành ngữ gì đó, họ đều thấy khó hiểu. Cho nên Bạch Xuyên không hiểu ẩn dụ và câu hỏi trong lời nói của Mộc Tiểu Nhã.
"Không cho phép cô ấy gọi." Mộc Tiểu Nhã cũng biết là Bạch Xuyên nghe không hiểu ẩn dụ và trào phúng trong câu nói, cho nên chỉ có thể thẳng thắng mà cũng không nói lý đưa ra yêu cầu này.
"Ồ." Bạch Xuyên không hiểu cảm xúc của Mộc Tiểu Nhã, nhưng yêu cầu của Mộc Tiểu Nhã thì anh hiểu, mà không hề cảm thấy không hợp lý chút nào.
"Sau này chỉ có người rất rất thân với anh, mới có thể gọi cái tên Tiểu Xuyên này, nhớ chưa?" Mộc Tiểu Nhã giải thích.
"Ồ." Bạch Xuyên cái hiểu cái không.
Cho nên vừa rồi ở trên xe Mộc Tiểu Nhã gọi mình là Tiểu Xuyên, chứng tỏ cô và anh rất thân sao? Hệ thống nhận biết của Bạch Xuyên lại thâu nhập thêm một tin tức mới.
Bạch Xuyên nghe lời như vậy khiến Mộc Tiểu Nhã hài lòng không chịu được. Cô vui vẻ đưa người đi vào nhà, vừa đi vừa dặn dò: "Chắc giờ bố mẹ em đang ở nhà, tí nữa đi vào, chuyện kết hôn cứ để em nói, anh chỉ cần ngồi một chỗ thôi là được rồi, ok?"
"Ừ."
"Bây giờ em hơi đói, hay chuyện kết hôn cứ để cơm nước xong xuôi rồi nói sau, tránh đến lúc đấy cơm ăn không xong."
"Ừ."
"Ngoan ghê cơ."
Đôi mắt to đen như mực của Bạch Xuyên yên tĩnh chăm chú nhìn Mộc Tiểu Nhã, với hành động như dỗ trẻ con của Mộc Tiểu Nhã anh cũng không có chút mâu thuẫn nào. Thậm chí anh còn hoài niệm, bởi vì, đã rất lâu rồi, Mộc Tiểu Nhã không dỗ anh như thế này.
"Anh Bạch Xuyên, anh ở đây chờ em, em sẽ về nhanh thôi." Cô gái nhỏ giao phó xong liền nhảy nhảy nhót nhót chạy đi, qua một lúc lâu mới trở về.
"Anh Bạch Xuyên anh luôn ở đây chờ em sao? Không hề rời đi?"
Cậu thiếu niên thật lòng lắc đầu, cậu không hề rời đi dù chỉ một bước.
"Ngoan ghê cơ." Cô gái nhỏ bắt chước dáng vẻ của người lớn, nhón chân lên muốn vỗ đầu của cậu thiếu niên, nhưng cuối cùng bởi chiều cao có hạn, nên chỉ vỗ tới bả vai.
Lần này, cô không vỗ bả vai nữa. Ánh mắt Bạch Xuyên chìm xuống, sau đó đột ngột kéo tay Mộc Tiểu Nhã, cưỡng ép đặt lên vai mình.
"Sao thế?" Mộc Tiểu Nhã quay đầu, đối diện với cô là đối mắt sáng lấp lánh của Bạch Xuyên.
Trải qua cái chết một lần, Mộc Tiểu Nhã đã thay đổi, cô càng thêm bình tĩnh thong dong hơn trước nhiều. Thời gian của cô chỉ còn lại bốn năm, bốn năm này cô sẽ không đi học cao thêm nữa, sẽ không tốn nhiều thời gian vào việc học tập, không cần phải vội vã tìm công việc, thậm chí những lý tưởng trước kia bây giờ cũng không cần phí sức để cố thực hiện. Khi bắt đầu coi tất cả đều trở nên không quan trọng nữa, bạn sẽ chợt nhận ra rằng, cuộc sống sẽ chậm lại từng chút một, thời gian sẽ kéo dài đến vô hạn.
Hiện tại Mộc Tiểu Nhã đang có cảm giác này, mà bốn năm còn lại này, cô hy vọng ngày tháng trôi qua vẫn cứ ấm áp bình thản như vậy.
"Ục ục~~~"
Bữa sáng Mộc Tiểu Nhã chỉ ăn qua loa một chút rồi liền chạy tới đây đã sớm đói bụng, vẫn cố nén đến bây giờ, dạ dày lại không chấp nhận được sự coi thường của chủ nhân, cuối cùng cũng bất mãn phát ra tiếng kêu.
Mộc Tiểu Nhã vụng trộm nhìn thoáng qua Bạch Xuyên đang đứng bên cạnh, cũng may là hình như Bạch Xuyên không nghe thấy gì cả, vẫn cứ ngơ ngác đứng trước bia mộ. Dạ dày Mộc Tiểu Nhã khó chịu, không nhịn nổi mới đưa tay ôm bụng. Lúc giơ tay lên, chiếc vòng ngọc xanh biếc trên cổ tay cô không cẩn thận đập vào một cái cúc áo trên áo sơ mi, phát ra một tiếng va chạm giòn giã.
Âm thanh rất nhẹ, không để ý đến sẽ không nghe thấy được, nhưng Bạch Xuyên mới vừa rồi không có chút phản ứng nào, lúc này chợt nhìn lại. Người mắc bệnh tự kỷ, phản ứng rất nhạy cảm với những âm thanh nhỏ bé đặc biệt.
Anh nghi hoặc nhìn động tác ôm bụng của Mộc Tiểu Nhã.
"Em hơi đói.." Mộc Tiểu Nhã ngượng ngùng cười cười.
"Chúng ta đi ăn cơm." Đói bụng thì phải đi ăn cơm.
Đại não của người bệnh tự kỷ phần lớn là tư duy tuyến tính, họ không để ý lo lắng nhiều như người bình thường, muốn làm gì, cần phải làm gì, sẽ biểu đạt thẳng thắn ra ngay lập tức. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là họ có thể có được năng lực biểu đạt thật tốt.
Tư duy tuyến tính: là kiểu tư duy theo một đường thẳng. như kiểu đồ thị của phương trình y=2x-1 ấy:))
Năng lực biểu đạt của Bạch Xuyên phải nói là vô cùng tốt, mấy năm trước trong báo cáo y khoa, bác sĩ của anh - Phùng giáo sư - đã mấy lần hoài nghi Bạch Xuyên là một người bệnh mắc hội chứng học giả. Nhiều lần hỏi bố mẹ của Bạch Xuyên, phải chăng trước một tuổi đại não Bạch Xuyên đã va đập vào đâu đó. Bởi vì tình trạng hồi phục của Bạch Xuyên thật sư là quá tốt, giống như cơ bản là đã có năng lực xã giao bình thường rồi vậy.
Tiểu Nhã đói, Tiểu Nhã phải ăn cơm. Ý nghĩ này đã đôn đốc Bạch Xuyên đi ra ngoài, chỉ là sau khi đi được mấy bước không thấy Mộc Tiểu theo sau, anh nghi hoặc dừng bước.
"Bà nội, chúng cháu đi đây ạ." Nói xong, Mộc Tiểu Nhã đuổi theo Bạch Xuyên, nắm lấy tay anh một cách tự nhiên.
Bạch Xuyên ngẩn người, lần thứ ba, đồng thời tâm lý anh cũng nảy sinh ra một điều: Tiểu Nhã thích nắm tay anh.
Điều này khiến anh thấy hơi vui vui.
Hai người đi xuôi theo bậc thang, từng bước xuống tới chân núi. Cửa ra vào của khu mộ có một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz màu đen vô cùng bắt mắt đỗ bên lề đường. Mộc Tiểu Nhã biết đây chính là xe mà Bạch Tranh nói để lại cho họ, nên cô kéo Bạch Xuyên qua thẳng bên đó.
"Tiểu Xuyên." Hai người vừa mới tới gần, một cô gái mặc một chiếc váy đen thành thục mở cửa xe bước xuống, cô ta gọi Bạch Xuyên rất thân mật.
Bạch Xuyên chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, không nói một câu, rồi thu lại tầm mắt. Nhưng Mộc Tiểu Nhã biết, đối với người khó khăn khi giao tiếp với người khác như Bạch Xuyên mà nói, phản ứng đơn giản này của anh chứng tỏ anh quen biết cô gái này, mà còn không có chút mâu thuẫn.
"Chào cô Mộc." Cô gái này tựa như cũng đã quen với phản ứng của Bạch Xuyên, quay đầu chào hỏi với Mộc Tiểu Nhã.
"Chào cô, cô là?"
"Tôi là thư ký của Bạch tổng, tên Vương Tịnh, Bạch tổng để tôi ở lại đây để chờ hai người." Nói xong, Vương Tịnh mở cửa sau xe thay cho hai người.
Mộc Tiểu Nhã nói cám ơn, kéo Bạch Xuyên cùng lên xe.
Vương Tịnh đóng cửa xe, rồi tự mở cửa lên xe, sau khi xe bắt đầu chạy, cô ta hỏi: " Cô Mộc, vậy tôi đưa cô về trước nhé?"
"Cảm ơn, nhà tôi ở...."
"Đường số 126 Phồn Hoa, ký túc xá công chức THPT Khánh Nguyên, tòa nhà số 18." Không đợi Mộc Tiểu Nhã nói xong, Vương Tịnh đã chuẩn xác nói địa chỉ nhà Mộc Tiểu Nhã.
"Sao cô biết vậy?" Mộc Tiểu Nhã hơi kinh ngạc.
"Trước đây tôi thường đi đón Tiểu Xuyên, cô lại ở ngay bên cạnh nhà Tiểu Xuyên, nên tôi cũng nhớ luôn địa chỉ nhà cô."
"Thì ra là thế." Mộc Tiểu Nhã hơi tò mò, Vương Tịnh này hình như rất thân thiết với Bạch Xuyên, thế là cô cũng không nhịn được hỏi: "Cô rất thân với Tiểu Xuyên?"
"Đúng vậy." Vương Tịnh nói, "Tôi dựa vào học bổng của tập đoàn Dật Phong mới học xong đại học, cho nên sau khi tốt nghiệp đã xin thẳng vào làm việc tại Dật Phong. Bạch tổng rất quan tâm tới người em trai Tiểu Xuyên này, lúc ở công ty, chuyện ăn ở đều đặc biệt chú ý, mà tôi lại là thư ký của Bạch tổng, nên cũng tiếp xúc tương đối nhiều với Tiểu Xuyên." Tập đoàn Dật Phong là bố của Bạch Xuyên - Bạch Quốc Du sáng lập.
"Vậy ở công ty thì Tiểu Xuyên nhất định nhờ phải nhờ cô chiếu cố rồi."
"Chuyện nên làm thôi." Vương Tịnh chuyển chủ đề, "Thật ra ngày đó Tiểu Xuyên đi tìm cô cầu hôn, đúng lúc tôi cũng ở đó."
"Cô ở đó?" Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc nhíu mày.
"Ngày đó Tiểu Xuyên bỗng nhiên chạy ra khỏi bệnh viện, không ai tìm thấy, Bạch tổng rất lo lắng, chúng tôi tìm một vòng những nới gần bệnh viện cũng không thấy người đâu, sau đó tôi liền hoài nghi chắc có lẽ Tiểu Xuyên chạy về nhà, cho nên đã lái xe đi tìm. Không ngờ là vừa hay nhìn thấy Tiểu Xuyên cầu hôn cô." Vương Tịnh vừa cười vừa nói, "Nói thật, lúc ấy có khi tôi còn hồi hộp hơn cả hai người ấy."
Mộc Tiểu Nhã ngượng ngùng cười cười, không ngờ quá trình được cầu hôn của mình còn bị người ta trông thấy.
"May mà tôi đồng ý."
"Cũng không hẳn, nếu như cô không đồng ý, thì có lẽ tôi sẽ đồng ý thay cô." Vương Tịnh nửa
đùa nửa thật nói.
Mộc Tiểu Nhã nghe đối phương đùa thì muốn cười, trong lúc vô tình, ánh mắt lướt qua sườn mặt trắng nõn tuẫn mỹ của Bạch Xuyên, trong lòng đột nhiên nhảy một cái, trước mắt Mộc Tiểu Nhã đột nhiên xẹt qua khuôn mặt chằng chịt vết sẹo của Bạch Xuyên trước khi cô trùng sinh.
"Sao cô lại đồng ý thay tôi?" Mộc Tiểu Nhã bỗng trở nên mẫn cảm hơn.
"Chắc cô Mộc không biết, dáng dấp của Tiểu Xuyên rất đẹp trai, lại còn thông minh, mặc dù có chút đặc biệt, nhưng anh ấy là top5 người đàn ông độc thân hoàng kim trong nội bộ công ty đấy. Trong công ty có rất nhiều cô gái muốn gả cho anh ấy."
Lời nói của Vương Tịnh giống như một lời nói đùa cợt bình thường, nhưng lúc này Mộc Tiểu Nhã không cười được. Nếu như kiếp trước bà Bạch cũng qua đời trong khoảng thời gian này, vậy buổi sáng Bạch Xuyên mới bị cô từ chối, buổi chiều đi đâu để tìm người kết hôn? Tất cả mọi trùng hợp kết hợp với nhau, nói cô biết rằng, người con gái tên Vương Tịnh trước mặt cô đây, rất có thể là vợ của Bạch Xuyên trong đời trước.
Như những lời mà Vương Tịnh mới nói, cô Mộc Tiểu Nhã không đồng ý, thì cô ta sẽ đồng ý thay. Không, có lẽ là, cô ta sẽ chủ động tìm Bạch Xuyên để đưa ra đề nghị kết hôn. Mà lúc ấy với Bạch Xuyên - người muốn hoàn thành tâm nguyện của bà mà nói, rất có thể sẽ thực sự đồng ý.
Mộc Tiểu Nhã càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán này của cô có thể là sự thật, đầu tiên, người của Bạch gia quan tâm Bạch Xuyên như thế, chắc chắn sẽ không để anh tùy tiện tìm người nào đó để kết hôn. Mà Vương Tịnh là thư ký của Bạch Tranh, lại còn có vẻ như thân quen với Bạch Xuyên, nếu như Bạch Xuyên kiên trì nhất định phải kết hôn trước khi bà nội qua đời, vậy người Bạch gia thật sự có thể đồng ý.
Nếu như kiếp trước Vương Tịnh gả cho Bạch Xuyên, vậy người làm hại Bạch Xuyên cũng chính là cô ta....
"Cô Mộc, cô Mộc?"
Mộc Tiểu Nhã chìm sâu vào trong suy nghĩ của mình, mãi cho đến khi Vương Tĩnh gọi, cô mới giật mình lấy lại tinh thần.
"Sao vậy?"
"Đến nơi rồi." Vương Tịnh cười nhắc nhở.
Mộc Tiểu Nhã nhìn thoáng qua cửa sổ, quả nhiên là xe đã dừng lại trước cổng nhà mình, mà Bạch Xuyên ngồi bên cạnh đang yên lặng nhìn cô.
"Chúng ta xuống xe thôi." Mộc Tiểu Nhã ra hiệu Bạch Xuyên xuống xe, Bạch Xuyên ngoan ngoãn nghe lời tùy cho Mộc Tiểu Nhã nắm tay, hai người xuống cùng một cửa xe.
"Cô Mộc, tôi sẽ ở đây chờ. Chờ mọi người ăn xong, tôi sẽ đưa Tiểu Xuyên về nhà." Vương Tịnh nói.
"Thư ký Vương không cần chờ đâu, lát nữa ăn cơm xong, tôi sẽ tự đưa Tiểu Xuyên về." Có phỏng đoán vừa nãy, bỗng nhiên Mộc Tiểu Nhã không muốn để Vương Tịnh tiếp xúc quá nhiều với Bạch Xuyên.
"Nhưng mà... Bạch tổng đã giao cho tôi, tôi nhất định phải tự đưa Tiểu Xuyên về."
Mộc Tiểu Nhã nhíu mày, cô không muốn để Vương Tịnh đưa, nhưng Vương Tịnh cũng chỉ nghe lệnh của Bạch Tranh, mà mình và Bạch Tranh cũng không phải là rất quen, lập tức cảm thấy hơi khó khắn.
"Em không muốn cô ta chờ?" Lúc này, Bạch Xuyên đứng một bên bỗng lên tiếng. Anh vừa nghe thấy Mộc Tiểu Nhã bảo Vương Tịnh về đi.
Vương Tịnh có chút kinh ngạc nhìn Bạch Xuyên, đây là lần đầu tiên cô ta thấy Bạch Xuyên chủ động để ý phản ứng người khác.
"Vâng, đêm nay em đưa anh về." Mộc Tiểu Nhã gật đầu.
"Cô đi đi!" Sau khi hiểu rõ ý của Tiễu Nhã, Bạch Xuyên không chút do dự, ngay lập tức bắt đầu đuổi người. Mà đây cũng là câu nói đầu tiên mà Bạch Xuyên nói với Vương Tịnh, giọng điệu cứng nhắc, không chút khách khí.
"Tiểu Xuyên, em..." Vương Tịnh cảm thấy hơi xấu hổ.
"Cô đi." Bạch Xuyên hơi nhíu mày lại, tại sao người này vẫn chưa đi.
Chỉ cần là nhân viên của Dật Phong, đều biết đến một quy tắc ngầm, đó chính là ngàn vạn lần không thể để cho Bạch nhị thiếu Bạch Xuyên không vui, cho dù là nhăn lông mày thôi cũng không được, bởi vì mộy khi Bạch nhị thiếu không kiềm chế được nỗi lòng, chủ tịch và Bạch tổng, hai người sẽ cùng nhau tìm bạn nói chuyện. Bởi vậy sau khi Vương Tịnh nhìn thấy anh nhíu mày, không dám nói gì nữa, lúc này liền lái xe rời đi.
"Anh không phải thích cô ấy à? Đuổi cô ấy đi làm gì?" Vương Tịnh đi rồi, Mộc Tiểu Nhã cũng rất vui vẻ, nhưng cô vẫn phải hỏi một chút Bạch nhị thiếu bỗng nhiên bá đạo đuổi người này, tại sao lại đột ngột mở miệng.
"Anh không thích cô ấy." Bạch Xuyên nghiêm túc đính chính.
"Không thích? Vậy sao cô ấy lại gọi anh là Tiểu Xuyên?" Mộc Tiểu Nhã nhíu mày, lần trước bọn họ gặp người trong thang máy kia rõ ràng gọi Bạch Xuyên là Nhị thiếu, sao cái cô này lại trực tiếp gọi Tiểu Xuyên thế, nghe thôi cũng cảm thấy quan hệ của hai người rất thân thiết.
".... là cô ấy muốn gọi." Trong nhận thức của Bạch Xuyên, Bạch Xuyên, Nhị thiếu, Tiểu Xuyên, cũng đều chỉ là cái để xưng hô mà thôi, ba cái này cũng chẳng khác gì nhau.
"Cô ấy muốn gọi thì anh liền để cho cô ấy gọi à?" Mộc Tiểu Nhã rất bất mãn.
Bạch Xuyên hoang mang nhìn Mộc Tiểu Nhã, không hiểu ý trong lời nói của cô.
Người bệnh tự kỷ đều gặp khó khăn khi giao tiếp như nhau, cho dù năng lực về ngôn ngữ của bọn họ không tệ. Nhưng khi nói chuyện với người khác, họ chỉ nghe người khác nói, chỉ vậy thôi, đối với bất kể biện pháp nghệ thuật so sánh, ẩn dụ, nhân hóa, hoán dụ, phóng đại, hay thành ngữ gì đó, họ đều thấy khó hiểu. Cho nên Bạch Xuyên không hiểu ẩn dụ và câu hỏi trong lời nói của Mộc Tiểu Nhã.
"Không cho phép cô ấy gọi." Mộc Tiểu Nhã cũng biết là Bạch Xuyên nghe không hiểu ẩn dụ và trào phúng trong câu nói, cho nên chỉ có thể thẳng thắng mà cũng không nói lý đưa ra yêu cầu này.
"Ồ." Bạch Xuyên không hiểu cảm xúc của Mộc Tiểu Nhã, nhưng yêu cầu của Mộc Tiểu Nhã thì anh hiểu, mà không hề cảm thấy không hợp lý chút nào.
"Sau này chỉ có người rất rất thân với anh, mới có thể gọi cái tên Tiểu Xuyên này, nhớ chưa?" Mộc Tiểu Nhã giải thích.
"Ồ." Bạch Xuyên cái hiểu cái không.
Cho nên vừa rồi ở trên xe Mộc Tiểu Nhã gọi mình là Tiểu Xuyên, chứng tỏ cô và anh rất thân sao? Hệ thống nhận biết của Bạch Xuyên lại thâu nhập thêm một tin tức mới.
Bạch Xuyên nghe lời như vậy khiến Mộc Tiểu Nhã hài lòng không chịu được. Cô vui vẻ đưa người đi vào nhà, vừa đi vừa dặn dò: "Chắc giờ bố mẹ em đang ở nhà, tí nữa đi vào, chuyện kết hôn cứ để em nói, anh chỉ cần ngồi một chỗ thôi là được rồi, ok?"
"Ừ."
"Bây giờ em hơi đói, hay chuyện kết hôn cứ để cơm nước xong xuôi rồi nói sau, tránh đến lúc đấy cơm ăn không xong."
"Ừ."
"Ngoan ghê cơ."
Đôi mắt to đen như mực của Bạch Xuyên yên tĩnh chăm chú nhìn Mộc Tiểu Nhã, với hành động như dỗ trẻ con của Mộc Tiểu Nhã anh cũng không có chút mâu thuẫn nào. Thậm chí anh còn hoài niệm, bởi vì, đã rất lâu rồi, Mộc Tiểu Nhã không dỗ anh như thế này.
"Anh Bạch Xuyên, anh ở đây chờ em, em sẽ về nhanh thôi." Cô gái nhỏ giao phó xong liền nhảy nhảy nhót nhót chạy đi, qua một lúc lâu mới trở về.
"Anh Bạch Xuyên anh luôn ở đây chờ em sao? Không hề rời đi?"
Cậu thiếu niên thật lòng lắc đầu, cậu không hề rời đi dù chỉ một bước.
"Ngoan ghê cơ." Cô gái nhỏ bắt chước dáng vẻ của người lớn, nhón chân lên muốn vỗ đầu của cậu thiếu niên, nhưng cuối cùng bởi chiều cao có hạn, nên chỉ vỗ tới bả vai.
Lần này, cô không vỗ bả vai nữa. Ánh mắt Bạch Xuyên chìm xuống, sau đó đột ngột kéo tay Mộc Tiểu Nhã, cưỡng ép đặt lên vai mình.
"Sao thế?" Mộc Tiểu Nhã quay đầu, đối diện với cô là đối mắt sáng lấp lánh của Bạch Xuyên.
Danh sách chương